472.1: Buôn Bán Trong Mùa Tuyết.


Người đăng: tuanh.kst@

Tống Huy Tông ngày hôm nay dường như vô cùng vui vẻ, tất cả những gì Lý Kỳ làm
cùng với những thành công của hắn thật sự không hẹn mà nên, lần đầu tiên Lý Kỳ
được tiễn tới Tần Phủ, điều này khiến cho những đại thần khác phải ngưỡng mộ,
bọn họ ở bên Tống Huy Tông chưa được mười năm thì cũng đã tám năm rồi, nhưng
lần đầu thấy Tống Huy Tông đích thân đưa một người con trai về nhà, điều này
thậm chí còn cao quý hơn cả những vinh quang tối cao. Nhưng Lý Kỳ lại chẳng hề
để bụng, tiện đường đấy ư, tiễn mình thì có sao đâu, hơn nữa những ngày này xe
cộ chẳng cần phải thêm dầu làm gì.

Đợi tới Tần Phủ, thì trời cũng đã tối, Lý Kỳ lúc này mới nhớ ra hôm nay mình
chưa ăn trưa, cái bụng như dính luôn vào cái lưng phía sau rồi, hắn lao phăm
phăm vào trong bếp, làm ngay một bát cá muối bún gạo lớn để lấp đầy bụng đã.

- Ợ

Lý Kỳ ợ một tiếng mà tới hậu đường, thậm chí đến cửa cũng lười gõ, trực tiếp
đẩy cửa đi vào trong, chỉ thấy Tần phu nhân đang ngồi bên cạnh bếp lò đọc
sách. Nàng xuất thân là gia đình giàu có, đọc sách có thể nói là việc làm giết
thời gian duy nhất của nàng.

“Hừ, ta ở bên ngoài bôn ba cực khổ, nàng lại trốn ở đây mà hưởng thụ, thực sự
quá không công bằng.”

Lý Kỳ nghĩ thầm trong lòng một câu, kỳ thật hôm nay Trương Xuân Nhi tới đã
trút bỏ được sự bực dọc trong lòng hắn, song thu hoạch của chuyến đi này thật
sự không hề nhỏ.

Tần phu nhân có chút bất mãn với việc đột nhiên xâm nhập của Lý Kỳ, nhíu mày
một cái, nhưng cũng không nhiều lời, khẽ cười nói:

- Ngươi đã quay trở về à, hôm nay thật sự vất vả cho ngươi rồi.

Lý Kỳ khép cửa lại, miệng nửa đùa nửa thật nói:

- Phu nhân thật thông mình, vậy cũng để cho cô phát hiện rồi. Chẳng qua là
nhờ vào hồng phúc của phu nhân, ta vẫn chưa đi theo Phàn lão Gia Tử đâu.

Tần phu nhân hơi sững sợ, lập tức hiểu ra, lườm hắn một cái rồi nói:

- Ngươi giữ mồm giữ miệng đi chứ, Phàn lão gia cũng đã qua đời, sao ngươi còn
đem ra làm trò đùa. Ta chẳng phải là không thể đi mới bảo ngươi đi sao, nhớ
ngày đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của chúng ta, Phàn lão gia đã chủ
động cứu trợ chúng ta, giúp chúng ta vượt qua được cửa ải khó khăn, ngươi đi
tiễn cùng ông ta tới đoạn đường cuối cùng là điều nên làm.

- Phu nhân, đây là hai chuyện khác nhau, một bên là tình cảm, còn một bên là
buôn bán làm ăn, tuyệt đối không thể coi như một được, ta đi là đại diện cho
tấm lòng của Túy Tiên Cư chúng ta, thực sự không phải vì Phàn lão gia đã từng
giúp chúng ta, kỳ thật cũng không thể nói là giúp đỡ, nếu không có lợi với
Phàn Lâu của ông ta, ông ta có còn giúp chúng ta không, đây chỉ là việc có lợi
cho cả đôi bên mà thôi. Còn nữa, ta lúc trước không muốn đi, là vì ta cảm thấy
nếu đặt tinh lực vào bên này, không bằng nghĩ xem con đường sau này của Phàn
Lâu sẽ đi thế nào, đây mới là điều mà Phàn Lão Gia Tử hy vọng muốn thấy.

Lý Kỳ đi ra phía trước, ngồi đối diện với Tần phu nhân, hai tay duỗi lên trên
lò sưởi, thích thú nói:

- Ở trong nhà thấy thoải mái thật.

Tần phu nhân lắc nhẹ đầu, cách suy nghĩ của nàng với Lý Kỳ hoàn toàn trái
ngược, hai người vì thế cũng không biết đã tranh cãi với nhau bao nhiêu lần
rồi, thế nhưng vấn đề vẫn tồn tại như cũ, để có được giải pháp thì chẳng ai có
cách gì thay đổi được suy nghĩ của đối phương, nàng cũng cảm thấy có chút mệt
mỏi, âm thầm thở dài, thôi được, sau này nếu hắn không đồng ý làm việc, ta
cũng không yêu cầu nữa, miễn là không phải tranh cãi với nhau nữa. Nàng đứng
dậy, ngồi đúng vào vị trí rồi đem cả chiếc bếp nhỏ kia cho Lý Kỳ, cầm quyển
sách lên rồi bắt đầu đọc.

“Trời ạ! Ngồi xa như vậy làm gì? Ta sẽ không ăn thịt cô đâu mà sợ, mà thôi đi,
chỉ cần cô đừng để ta ngồi là được rồi.”

Lý Kỳ cũng đã hiểu được tư tưởng tam tòng tứ đức của Tần phu nhân, ha hả nói:

- Phu nhân, cô đang đọc cái gì vậy? Không phải là sách Hoàng Sắc Tiểu Nhân đó
chứ.

Tần phu nhân không hiểu sách Hoàng Sắc là gì, nói:

- Những quyển tạp sách này, thế nào lại gọi là sách Hoàng Sắc Tiểu Nhân?

Lý Kỳ tỏ ra hứng thú, nói:

- Có tác dụng rất lớn đó, những quyển sách Hoàng Sắc Tiểu Nhân này không chỉ
làm cho người đọc cảm thấy hứng thú, chìm đắm vào trong nó, hơn nữa còn có thể
vừa đọc vừa rèn luyện, khiến cho con người đạt được thăng hoa trong tinh thần,
tuyệt đối có lợi cho thể xác lẫn tinh thần, những vật dụng cần thiết khi ở nhà
hay lữ hành, so với Khổng Thánh Nhân thì xem còn hay hơn nhiều.

Tần phu nhân tò mò nói:

- Thật sao? nhưng không biết cuốn sách này là ai viết vậy?

- Dĩ nhiên là các dâm tài quảng đại rồi.

Lý Kỳ nói chữ “dâm” này nhỏ xíu, Tần phu nhân cũng chẳng chú ý, đương nhiên là
nghĩ hắn nói “nhân tài”, nói:

- Nếu ngươi nói như vậy, ta thật sự mong muốn được đọc một lần.

- Có cơ hội, nhất định có cơ hội đấy.

Lý Kỳ cười ha hả, có chừng có mực, chợt nhớ tới mấy ngày này đều không gặp
được Quý Hồng Nô, liền hỏi:

- Phu nhân, Hồng Nô vẫn chưa về sao?

Tần phu nhân nói:

- Cô ta mấy ngày nay ở Bạch Phủ rồi.

- Bạch Phủ ư?

Lý Kỳ hơi sững sờ, giận dữ nói:

- Hai nữ tử này thật sự hết cách rồi, đã không biết thưởng thức đồ ăn của ta,
còn để lại ta một mình lạnh lẽo ở trong này, không được, ngày mai ta cũng đi
Bạch Phủ ở. Phu nhân, cô đừng có ngăn cản ta đấy.

“Người này chỉ biết khua môi múa mép, nếu ngươi dám tới Bạch Phủ thì sớm đã
dọn đi rồi, sao mà đợi tới bây giờ được.”

Tần phu nhân than thở nhẹ, khép miệng lại, không nói thêm một lời nào nữa, lại
cầm lấy sách đọc.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, ngay sau đó là
tiếng của Ngô Phúc Vinh:

- Phu nhân, phu nhân có ở bên trong không?

- Là Ngô thúc à, mời vào.

Tần phu nhân vội đặt sách xuống nói, cũng không biết vì sao Ngô Phúc Vinh đột
nhiên đến khiến trong lòng nàng như nhẹ bớt đi phần nào.

Ngô Phúc Vinh đẩy cửa đi vào, thấy cũng có Lý Kỳ, ngần cả người, nói:

- Lý sư phó, ngươi trở về từ bao giờ vậy?

Không đợi Lý Kỳ trả lời, ông ta lại vội vàng hỏi:

- Lý sư phó, nghe nói Trương Xuân Nhi hôm nay cũng đi lễ tang Phàn lão gia
nhỉ?

Tần phu nhân mở to mắt, nói:

- Ô, còn có việc này sao?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ phu nhân không biết sao?

Tần phu nhân lắc đầu nói:

- Ta hôm nay đi giúp Thất nương bọn họ rồi, chưa hề vào trong cửa hàng, cũng
chưa ai nói cho ta biết.

Ngô Phúc Vinh vội vàng hỏi:

- Lão hủ vẫn nghe mọi người nói, Trương Xuân Nhi kia đã mua Phan Lầu này phải
không?

Tần phu nhân kinh ngạc hỏi:

- Việc này là thật sao?

Ngô Phúc Vinh lắc đầu nói:

- Lão hủ cũng chỉ nghe nói, không rõ ràng lắm.

Hai người đều nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ ha hả cười nói:

- Ngô đại thúc, thúc ngồi xuống trước, cháu sẽ từ từ nói cho hai người nghe.

Đợi sau khi Ngô Phúc Vinh ngồi xuống. Hắn liền nói với bọn họ chuyện ở tang lễ
hôm nay một lần. Kỳ thực sau khi hắn trở về từ lễ tang, đã muốn thương lượng
cùng Ngô Phúc Vinh một chút, nhưng Tống Huy Tông đột nhiên lại đến, khiến cho
hắn quên mất việc này.

Tần phu nhân sau khi nghe xong, nghi ngờ nói:

- Thế nhưng Trương Xuân Nhi dùng tiền ở đâu để mua Phan Lầu vậy?

Ngô Phúc Vinh thoáng chút suy nghĩ, nói:

- Nếu thật sự như vậy, chắc chắn có người đứng đằng sau giúp đỡ cô rồi.

Lý Kỳ gật đầu cười nói:

- Ngô đại thúc nói không sai, người mua thật sự chắc chắn là người khác rồi,
Trương Xuân Nhi chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.

Ngô Phúc Vinh hỏi:

- Vậy ngươi có biết người mua là ai không?


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #475