Người đăng: tuanh.kst@
Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài thành.
Lý Kỳ ôm cổ của Hồng Thiên Cửu, hỏi:
- Tiểu Cửu, mộ của Phàn gia tử đặt ở đâu?
- Trên đồi Đông Phong ở khu phía đông ngoại thành.
- Phải đi bao lâu?
- E là cũng phải đi một canh giờ.
Lý Kỳ thầm nghĩ rằng một canh giờ thì cũng không phải là xa, nhưng hắn nào
nghĩ đến Hồng Thiên Cửu nói một canh giờ là lộ trình đi bình thường. Vốn dĩ từ
Phàn ra đi ra một đoạn đường nhỏ nhìn ra Vọng Xuân Môn, tiếp đi đến ngoại
thành phía đông, nhưng cái tên nhà sư tế lễ kia nói cái gì mà Phàn Chính mệnh
thiếu thủy, phải ven theo hồ mà đi, kết quả một đám người phải đổi thành dọc
theo đường Mã Hành đi về phía nam, đến con đường Biện Hà, lại ven theo Biện Hà
ra khỏi thành, hơn nữa trên đường đi chốc chốc lại dừng lại làm mấy cái hành
động “mua vui”, có lẽ lão bách tính chính là vì mấy cái hành động này mà đến.
Lộ trình vốn dĩ là thời gian của một bữa cơm, thế mà bây giờ đi gần một canh
giờ rồi vẫn chỉ là vừa ra khỏi cổng thành mà thôi. Ra khỏi cổng thành, lại đi
hơn một canh giờ mới đi đến đồi Đông Phong mà Hồng Thiên Cửu nói. Bây giờ trên
đồi trắng xóa một màu, đến một ngọn cỏ cũng không thấy, gió lạnh se sắt thổi,
khiến mọi người đều run cầm cập.
Theo lời nói của Hồng Thiên Cửu, đồi Đông Phong này là một nơi Phong Thủy Bảo
Địa, bình thường chỉ có gia đình giàu có mới có tư cách chôn cất ở nơi này.
Khách khứa tiễn đến tận đây, liền có thể trở về. Đang lúc đám người Lý Kỳ
chuẩn bị xuống núi, bỗng nhiên phía trước có khách không mời mà đến. Cảnh
tượng huyên náo ban đầu bỗng chốc biến thành lặng ngắt không một tiếng động.
Khóe miệng Lý Kỳ khẽ nhếch lộ ra ý cười. “Ngươi cuối cùng cũng chịu chui ra,
xem ra lễ tang này đúng là không uổng công ta đến.”
Người tới chính là Trương Xuân Nhi mất tích đã lâu, đứng bên cạnh ả là đầu bếp
Cổ Đạt của Phan Lầu. Mặt khác phía sau còn có bốn nam nhân sắc mặt lạnh lùng.
Thái Mẫn Đức liếc mắt về phía Cổ Đạt, ồ lên một tiếng, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ…?
Trong số các khách khứa cũng không thiếu những người làm trong ngành tửu lâu,
bọn họ nhìn thấy Trương Xuân Nhi đến, đều lần lượt thì thầm nói chuyện, nhưng
không một người nào muốn rời đi, ai nấy đều có vẻ muốn xem kịch hay.
Phàn Thiếu Bạch vừa nhìn thấy Trương Xuân Nhi, đúng là kẻ thù gặp mặt, mắt đỏ
ngầu. Y tự hành hạ đã mấy ngày nay, sắc mặt vốn dĩ xanh xao, bây giờ lại đỏ
thẫm, dáng vẻ vô cùng dữ tợn, cả giận nói:
- Người đâu, bắt người đàn bà này lại cho ta!
Mấy tên đầu gấu lập tức tiến đến chỗ Trương Xuân Nhi.
Mã Kiều vừa thấy, đưa tay muốn ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước. Chỉ thấy mấy
kẻ đầu gấu chưa tiến đến chỗ Trương Xuân Nhi, đã bị hai người nam nhân phía
sau Trương Xuân Nhi vật ngã xuống đất.
Sau vài tiếng “rầm rầm rầm”, chỉ thấy mấy kẻ đầu gấu nằm rên rỉ thống khổ trên
tuyết.
Mã Kiều khen:
- Cao thủ!
Lý Kỳ hỏi:
- Còn cao hơn ngươi không?
- Tuyệt đối không thể nào. Tuy nhiên, nếu là bốn người cùng tiến lên, có lẽ
sẽ đánh tương đương với ta.
Mã Kiều xoa xoa cằm, nghiêm túc phân tích.
Lý Kỳ ngẩn ra, lắc đầu không nói.
Trương Xuân Nhi vừa nhấc tay, hai người nam nhân lập tức lui về phía sau. Ả
nói với Phàn Thiếu Bạch:
- Thiếu công tử, lão gia khi còn sống đối với ta ân trọng như núi, ta hôm nay
đến chỉ muốn tế bái lão gia, không có ý khác.
Phàn Thiếu Bạch thấy bên cạnh Trương Xuân Nhi có cao thủ như thế, không khỏi
ngẩn người, lập tức nói:
- Ngươi ít giả vờ giả vịt ở đây thôi, nếu không phải ngươi lấy oán trả ơn,
cha ta sao có thể…
Trương Xuân Nhi khẽ than thở:
- Thiếu công tử, đó cũng không phải là chủ ý của ta, ta cũng không hi vọng
nhìn thấy tất cả những điều này xảy ra. Có câu, người đi về phía cao, nước
chảy về phía thấp, ta đã tìm thấy nơi thích hợp hơn với ta, đương nhiên là
phải tính toán cho mình, chẳng lẽ ta làm sai sao? Ngươi nói la lấy oán trả ơn,
ta đây xin hỏi ngươi, chẳng lẽ ta nên làm cho Phàn gia các ngươi cả đời hay
sao?
Mọi người nghe thế liền gật gù liên hồi, dù sao người mà không vì mình thì
trời tru đất diệt, đạo lí này tất cả mọi người đều hiểu.
Phàn Thiếu Bạch cười gằn:
- Ngươi nếu quyết tâm muốn đi, ta đương nhiên không ngăn cản ngươi. Ngươi có
thể nói trực tiếp với ta, nhưng ngươi rõ ràng biết cha ta bệnh nặng trong
người, vì sao còn lén lút đưa lá thư này cho lão gia, ngươi rõ ràng là cố ý
gây nên.
Trương Xuân Nhi hốc mắt đỏ ửng, nước mắt tràn ra, kích động nói:
- Ta thề ta chưa từng có ý nghĩ như vậy. Ta chẳng qua là cảm thấy ban đầu lão
gia gọi ta đến Phàn Lâu, bây giờ ta phải đi, ta nên tự mình nói với lão gia.
Nhưng ta lại sợ đến lúc nhìn thấy láo gia lại nói không lên lời, vì thế mới
chọn cách gửi thư. Có lẽ là do ta suy nghĩ không chu đáo. Nhưng ngươi cho rằng
ta giấu giếm lão gia sao, đồ ăn của lão gia trước nay đều do ta phụ trách, nếu
như đột nhiên đổi người khác, lão gia nhất định sẽ nghi ngờ, không đến hai
ngày lão gia sẽ biết.
Nước mắt ả lã chã rơi, tuy rằng bởi vì tướng mạo bình thường, không hề khiến
mọi người cảm thấy khổ sở đáng thương, nhưng cũng cảm nhận được sự chân thành
tha thiết.
Phàn Thiếu Bạch bị ả trách móc, nhất thời không tìm được lí do phản bác, lại
thấy phía sau ả có mấy nam nhân lợi hại như thế, lại càng giận dữ, hai tay nắm
chặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao? Ngươi chờ đó cho ta, Phàn Thiếu Bạch ta
tuyệt đối không tha cho ngươi, bây giờ ngươi cút ngay cho ta.
Cổ Đạt bỗng nhiên đứng ra nói:
- Phàn Thiếu công tử, Đông chủ chúng ta thành tâm thành ý đến đây tế bái Phàn
Lão gia, ngươi làm người đã không dùng lễ để đối đãi, ngược lại lại toàn những
lời độc ác, là đạo lí gì?
Đông chủ?
Tất cả mọi người ngẩn ngơ.
Thái Mẫn Đức bỗng nhiên cười nói:
- Cổ sư phụ, Trương nương tử thành Đông chủ của các ngươi từ khi nào vậy?
Cổ Đạt chắp tay về phía Thái Mẫn Đức nói:
- Viên ngoại có lẽ còn chưa biết, Trương nương tử thời gian trước đã mua lại
Phan Lâu, ồ, bây giơ đã đổi thành Kim Lâu. Vốn dĩ hôm qua định khai trương,
nhưng Trương nương tử niệm ân tình với Phàn lão gia, cho nên chậm lại đến bảy
ngày sau. Đến lúc đó viên ngoại nhất định phải đến uống một chén, thiệp mời
ngày khác sẽ gửi.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Phàn Thiếu Bạch càng kinh hãi đến biến sắc, y không thể nào ngờ Trương Xuân
Nhi lại mua lại Phan Lâu, đây quả thật là chuyện không thể ngờ.
Thái Mẫn Đức trong lòng kinh động, ngoài mặt lại cười ha ha:
- Thật đúng là phải chúc mừng Trương nương tử rồi, Thái mỗ đến lúc đó nhất
định sẽ đến chúc mừng.
Những người còn lại cũng đều chúc, bọn họ bây giờ không hiểu tình thế, đương
nhiên phải lấy lòng vị phú bà mới này. Tang sự đang yên đang lành, Trương Xuân
Nhi này vừa đến, lại đem đến cả niềm vui.
- Kim Lâu? Ừ, tên này đúng là dễ nghe, không biết là người có tài nào đặt?
Một giọng nói không hài hòa vang lên.
Cái tên này là bình thường, người nào chả nghĩ ra được, còn người có tài nào?
Mọi người quay đầu tìm theo tiếng nói, chỉ thấy Lý Kỳ ngồi xổm trên dốc, một
tay khoác trên vai Hồng Thiên Cửu, cười cười nhìn Trương Xuân Nhi.
Trương Xuân Nhi liếc nhìn Lý Kỳ, trong mắt hiện lên chút oán hận, rồi nhanh
chóng biến mất. Cổ Đạt chắp tay cười nói:
- Đương nhiên là Trương nương tử đặt rồi. Lý sư phó đến lúc đó cũng nhất định
phải đến nha.
- Đương nhiên rồi, chuyện náo nhiệt như vậy Lý Kỳ ta sao có thể bỏ qua.
Lý Kỳ cười tủm tỉm nói.
Trương Xuân Nhi lạnh lùng nói:
- Cổ sư phụ, hôm nay là ngày hạ táng của Phàn Lão gia, ngươi nói chuyện đó
làm gì.
Cổ Đạt lập tức tuân lệnh, lui sang một bên.
Trương Xuân Nhi bỗng nhiên quỳ phịch một cái xuống đất, nói:
- Nếu Thiếu công tử không muốn ta tế bái lão gia, thì Xuân Nhi đành phải khấu
đầu mười hai cái với lão gia, để báo đáp ơn nuôi dưỡng mười hai năm nay của
lão gia với Xuân Nhi.
Nói xong ả cũng không đợi Phàn Thiếu Bạch trả lời, liền dập đầu thật. “bịch,
bịch, bịch”, từng tiếng từng tiếng vang lên, mọi người nhìn thấy trên nền
tuyết loang lổ vết máu, đều lắc đầu thở dài. Duy chỉ có Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức,
khóe miệng có nét cười không biết nên vui hay buồn.
Dập đầu mười hai cái xong, Trương Xuân Nhi đứng dậy, ở giữa trán bị tróc một
mảng lớn, máu tươi theo lông mày chảy xuống. Cổ Đạt nhanh chóng đưa cho ả một
cái khăn, Trương Xuân Nhi khoát tay, nói:
- Không cần!
Tiếp đó, ả lại chắp tay về phía mọi người.
- Cáo từ.
Nói xong quay người rời đi.
Phàn Thiếu Bạch nhìn bóng của Trương Xuân Nhi, trong mắt tràn đầy lửa giận,
nhưng chẳng thể làm gì được ả, một tay đặt lên quan tài, nói:
- Phụ thân, Thiếu Bạch thề, nhất định phải để cho người đàn bà này đền mạng.