Cây Muốn Lặng Mà Gió Chẳng Ngừng


Người đăng: tuanh.kst@

Tin này chẳng khác gì sét đánh giữa đêm khuya.

Hôm trước Lý Kỳ còn tới Phàn Lâu một chuyến, thương lượng với Phàn Thiếu Bạch
mấy việc ở quán bar, cũng đã gặp qua Phàn Chính. Chỉ có điều bởi vì lúc ấy
Phàn Chính đang ngủ, cho nên hai người không trò chuyện với nhau. Nhưng nghe
Phàn Thiếu Bạch nói, bệnh tình của Phàn Chính đã ổn định lại. Vậy mà mới qua
một ngày, sao đã không qua khỏi rồi?

Lý Kỳ vốn là một người khá cẩn thận. Giờ đang là thời buổi rối loạn, dù hắn
biết người hầu này đúng là người của Phàn Lâu, nhưng hắn vẫn không dám tùy
tiện tin tưởng. Lập tức gọi Mã Kiều tới. Có một cao thủ ở bên cạnh liền an tâm
hơn nhiều. Sau đó hắn đi theo người hầu kia vội vàng tới Phàn Lâu.

Lúc hắn tới Phàn Lâu thì đã sắp tới canh bốn. Nhưng hậu viện của Phàn Lâu vẫn
đèn đuốc sáng trưng. Tiếng bước chân, tiếng hô gọi vang lên lên tiếp trong nội
viện. Người hầu, nữ tỳ vội vàng đi qua đi lại.

Cảnh tượng này khiến cho Lý Kỳ tin rằng người hầu kia không nói dối.

- Lý sư phó tới rồi, thiếu công tử, Lý sư phó tới rồi.

Người kia vừa vào nội viện, liền lớn tiếng kêu lên.

Két một tiếng, cửa mở, người đi ra không phải là Phàn Thiếu Bạch, mà là quản
gia của Phàn Lâu. Quản gia kia tranh thủ thời gian đi lên đón chào, nức nở
nói:

- Lý sư phó, cuối cùng cậu cũng tới, lão gia nhà chúng tôi…

Hiện tại Lý Kỳ không biết nói gì cho tốt, chỉ phải vỗ vai của ông ta, an ủi
vài câu.

Còn chưa đi vào, Lý Kỳ chợt nghe thấy tiếng hét giận dữ của Phàn Thiếu Bạch:

- Tên phế vật này, ta cho ngươi nhiều tiền như vậy, ngươi lại nói bệnh của
cha ta không trị được. Biến, biến, tất cả đều biến hết cho ta.

Dù tài kinh doanh của Phàn Thiếu Bạch kém xa phụ thân y, nhưng y xác thực là
một đứa cỏn rất có hiếu. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà trước kia Lý Kỳ
hợp tác cùng y.

Lý Kỳ vừa định nhấc chân đi vào, liền thấy một lang trung xám xịt từ trong nhà
đi ra. Lý Kỳ giữ y lại, hỏi:

- Thực sự không làm gì được?

Vị lang trung kia lắc đầu, thở dài:

- Cho dù có linh đan diệu dược, cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Lý Kỳ thở dài, buông tay ra, lang trung tranh thủ thời gian chuồn mất. Lý Kỳ
đi theo quản gia vào trong phòng, vị quản gia kia thông báo:

- Thiếu công tử, Lý sư phó tới.

Rất nhanh, Phàn Thiếu Bạch từ buồng trong đi ra.

- Phàn công tử.

- Lý sư phó, cha ta, ông ấy…

Ngữ khí của Phàn Thiếu Bạch cũng có chút ngẹn ngào. Lại mời Lý Kỳ vào buồng
trong. Chỉ thấy bên trong đứng bảy tám người, ba, bốn nữ tỳ. Mặt khác còn có
vài thị thiếp của Phàn Chính cũng ở đây, đang che mặt khóc sướt mướt. Phàn
Thiếu Bạch phất tay nói;

- Các ngươi đều đi ra ngoài đi.

Lý Kỳ vừa nghe, liền thấy việc này không tầm thường, cũng nháy mắt ra dấu cho
Mã Kiều, ý bảo y ra ngoài chờ.

Sau khi những người không liên quan rời đi, Phàn Thiếu Bạch đi tới trước
giường, cầm bàn tay khô gầy của phụ thân, khẽ nói:

- Phụ thân, phụ thân, Lý sư phó tới.

Lý Kỳ cũng đi tới trước giường. Chỉ thấy Phàn Chính nằm trên đó, sắc mặt trắng
bệch, khí tức suy yếu, đôi mắt đục ngầu nhắm lại, ngoài miệng còn dính ít máu,
rõ ràng vừa mới ho ra máu xong.

- Lão gia tử, lão gia tử.

Lý Kỳ nhẹ giọng hô hai tiếng, nhưng Phàn Chính vẫn không chút phản ứng. Hắn
nhíu mày, hướng Phàn Thiếu Bạch hỏi:

- Phàn công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải hai ngày trước còn
đang yên ổn sao?

Hai mắt Phàn Thiếu Bạch hiện lên một tia tàn khốc, cả giận nói:

- Tất cả đều là do con mụ Trương Xuân Nhi kia làm hại.

Trương Xuân Nhi? Đầu bếp của Phàn Lâu, đệ nhất nữ đầu bếp của Đông Kinh? Lý Kỳ
kinh ngạc hỏi:

- Ủa, Trương nương tử là đầu bếp của Phàn Lâu mà. Sao nàng ta có thể hại lão
gia tử được?

Phàn Thiếu Bạch hừ lạnh nói:

- Con mụ kia là đồ vong ân phụ nghĩa. Lúc trước cha ta đối xử với nàng như
con gái của mình. Không thể tưởng được ở thời điểm mấu chốt, ả lại đề nghị xin
thôi việc, nói rằng muốn rời đi Phàn Lâu.

- Cái gì?

Lý Kỳ kinh ngạc:

- Ngươi nói Trương nương tử ly khai Phàn Lâu?

Phàn Thiếu Bạch gật đầu, nắm chặt hai tay lại;

- Không chỉ như thế, ả còn dẫn theo một đám đầu bếp đi cùng. HIện tại trong
phòng bếp của Phàn Lâu chỉ còn lại ba bốn tiểu đầu bếp. Phụ thân sau khi nghe
xong tin đó, liền tức giận tới thổ huyết rồi té xỉu. Thân thể của phụ thân vốn
hư nhược, sao có thể chịu được đả kích lớn như thế. Kết quả là nằm ở giường
không dậy nổi. Ta đã mời những lang trung tốt nhất của kinh thành tới, bọn họ
đều thúc thủ vô sách.

Lý Kỳ hơi trách cứ nói:

- Ngươi biết sức khỏe của lão gia tử không tốt, sao còn để cho ông ấy biết
việc đó.

Đối với quán ăn mà nói, đầu bếp chính là gốc rễ. Nhớ ngày đó, Túy Tiên Cư cũng
vì tất cả đầu bếp đi ăn máng khác, sinh ý mới rơi xuống vạn trượng. Nếu không
có Lý Kỳ, phỏng chừng trên đời đã không còn Túy Tiên Cư rồi.

Phàn Thiếu Bạch buồn bực nói:

- Ta biết chứ. Nhưng con mụ kia lại bí mật phái người gửi phong thư cho phụ
thân. Lúc ấy ta còn chưa biết việc ả sẽ rời đi.

- Trên bức thư nói gì?

Lý Kỳ hỏi.

Phàn Thiếu Bạch lắc đầu:

- Có gì để nói? Đơn giản là nói rằng ả đã cố gắng làm việc cho Phàn Lâu mười
năm, chịu công ơn gì cũng đã trả hết, nên muốn rời khỏi Phàn Lâu. Ta tự hỏi
mình đối xử với ả ta không tệ. Thực không biết vì sao ả ta lại chọc một dao
sau lưng ta. Hiện tại ta đã sai ngươi tới bốn phía tìm ả. Một khi ta tìm được,
nếu ả không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, thì cho dù liều mạng ta cũng
phải để ả chôn cùng với cha ta.

- Các ngươi có từng ký khế ước với nàng ta không?

Lý Kỳ nghi ngờ hỏi. Với những gì hắn biết về Bắc Tống, muốn thôi việc ở thời
này còn khó khăn hơn đời sau gấp trăm lần Bởi vì khế ước lao động ở thời này,
chả khác gì văn tự bán mình. Nếu ngươi tự thôi việc, chính là phạm pháp.

Phàn Thiếu Bạch hối hận nói:

- Cũng vì lúc trước ta và phụ thân quá tin tưởng ả ta, cho nên không ký kết
khế ước với ả. Mà phòng bếp đều do ả khống chế, chúng ta không nhúng tay vào,
mới khiến hiện tại bị động như vậy.

Đây đúng là một sai lầm khó có thể tha thứ. Lý Kỳ thở dài, chợt nghe Phàn
Chính rên rỉ hai tiếng, tranh thủ thời gian quay đầu lại, nói:

- Lão gia tử, vãn bối tới rồi đây.

- Lý…Lý sư phó…

Hai mắt Phàn Chính giống như bị mù, gian nan giơ tay lên, như đang tìm kiếm Lý
Kỳ.

Lý Kỳ vươn tay nắm chặt tay ông ấy:

- Lão gia tử, vãn bối ở đây.

Phàn Chính không biết lấy đâu khí lực, nắm thật chặt tay Lý Kỳ, qua một hồi
lâu, sắc mặt của ông ta dần dần hồng nhuận, khí tức thông thuận hơn. Có lẽ đây
chính là hồi quang phản chiếu. Ông ta chậm rãi nói:

- Lý…Lý sư phó…việc này, thật không đơn giản.

- Vãn bối biết.

Lý Kỳ không muốn Phàn Chính hao phí quá nhiều khí lực, vội nói:

- Nếu Trương Xuân Nhi không muốn tiếp tục làm ở Phàn Lâu, thì nàng ta có thể
rời đi một mình, không cần phải dẫn theo toàn bộ đầu bếp đi.

Phàn Chính gật đầu, yếu ớt nói:

- Ta rất hiểu đứa nhỏ Xuân Nhi kia. Con bé cũng không phải là hạng người vong
ân phụ nghĩa. Chỉ là…chỉ nào con bé quá kiêu ngạo, không chịu thừa nhận thất
bại. Lần này con bé rời đi, chắc chắn là muốn nhắm tới cậu. Cậu…cậu nhất định
phải phòng ngừa.

Phàn Thiếu Bạch không hiểu hỏi:

- Phụ thân, người nói ả ra đi là vì Lý sư phó?

Phàn Chính khẽ ừ.

Lý Kỳ cau mày:

- Có phải lão gia tử đang nói tới yến tiệc gạch cua lần trước?

Phàn Chính nói:

- Không sai. Xuân Nhi luôn cho rằng ngươi thắng vì mưu lợi, muốn phân cao
thấp lại với ngươi. Còn nhớ lúc trước ta muốn hợp tác với ngươi đối phó với
Thái Mẫn Đức, Xuân Nhi đã đứng ra phản đối. Có lẽ bởi vì lúc ấy ta quá sốt
ruột, không suy nghĩ tới cảm thụ của con bé. Hiện tại ngẫm lại, nếu lúc trước
ta nói ý nghĩ của mình cho con bé, thì việc này chưa hẳn đã phát sinh. Nói cho
cùng, không thể đổ lỗi hết cho con bé được.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Tuy nhiên, nếu nàng ấy muốn đối phó cháu, thì càng nên ở lại Phàn Lâu. Với
thực lực trước mắt của nàng ấy, căn bản không phải là đối thủ của cháu. Lẽ
nào…có người ở phía sau giúp nàng ấy?

Phàn Chính thở dài:

- Ta cũng nghĩ như vậy. Nếu có thực lực, thì lúc trước con bé đã đi rồi. Con
bé nhẫn nãi lâu như vậy, đơn giản là đang chờ đợi một cơ hội. Hiện tại cơ hội
rốt cuộc đã tới.

Phàn Thiếu Bạch cau mày nói:

- Nhưng hiện tại ở Biện Kinh, quán ăn có thể chống lại Túy Tiên Cư, chỉ có
chúng ta, Phỉ Thúy Hiên, Phan Lâu cùng với Dương Lâu. Lẽ nào Thái lão hồ ly
lại giở trò quấy phá?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Không có khả năng. Hôm qua ta mới nói chuyện với Thái viên ngoại. Hai bên
còn thương lượng việc mở đại lí ở Giang Nam. Huống hồ Thái viên ngoại sẽ không
vì một Trương Xuân Nhi mà ngả bài với ta.

- Nếu không phải là Thái lão hồ ly, vậy rốt cuộc là ai?

Phàn Thiếu Bạch hoang mang hỏi.

Phàn Chính thở dài:

- Ta đã suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc đó là ai.

Lý Kỳ bỗng nhướn mày, nói:

- Nói tới đây, cháu bỗng nghĩ tới một việc.

Phàn Thiếu Bạch kinh ngạc hỏi:

- Việc gì?

- Phan Lâu.

Phàn Chính nói:

- Ta cũng đã nghĩ qua điểm này. Tuy nhiên, dù Phan viên ngoại luôn nhìn chằm
chằm vào Phàn Lâu, nhưng cung cách làm việc của y vốn cẩn thận. Lúc trước hắn
cùng với Thái Mẫn Đức liên hợp hai mươi quán ăn cũng không thắng được chúng
ta. Hiện tại sẽ không vì một Trương Xuân Nhi mà mạo hiểm làm kẻ địch với chúng
ta.

- Điều này cũng đúng.

Lý Kỳ gật đầu. Nếu Trương Xuân Nhi thực sự đầu phục Phan viên ngoại, vậy thì
Phàn Lâu sẽ ngả bài với Phan Lâu. Túy Tiên Cư cũng có khả năng xuất thủ tương
trợ. Mà Phỉ Thúy Hiên thì có khả năng tọa sơn quan hổ đầu. Không có lý gì Phan
viên ngoại không tính toán được điểm đó.

- Khụ khụ khụ.

Phàn Chính đột nhiên ho khan kịch liệt, hô hấp dần trở nên dồn dập.

Phàn Thiếu Bạch vội hô:

- Phụ thân, phụ thân, người không sao chứ?

Phàn Chính như phát hiện mình không còn nhiều thời gian, bàn tay nắm chặt hơn,
nói:

- Lý…Lý sư phó, hôm nay lão hủ gọi cậu tới, là có một việc muốn nhờ cậu.

Lý Kỳ nhướn mày hỏi:

- Lão gia tử, có phải ngài muốn mượn đầu bếp của Túy Tiên Cư?

Phàn Chính gian nan gật đầu.

Lý Kỳ khó xử nói:

- Lão gia tử, đây chỉ là việc nhỏ. Tuy nhiên trù nghệ của mấy tên đồ đệ của
vãn bối căn bản không thể so sánh được với Trương Xuân Nhi. Bọn họ vẫn còn
phải dựa vào thực đơn của vãn bối để nấu nướng. Nếu để bọn họ một mình đảm
đương một phía, chỉ sợ làm hỏng thanh danh của Phàn Lâu.

Phàn Chính đã không còn nhiều tinh lực để trả lời hắn, chỉ hỏi:

- Cậu…cậu có nguyện ý giúp ta không?

Lý Kỳ thấy bộ dáng này của ông ta, thầm nghĩ, cứ đáp ứng ông ta trước, đến lúc
đó lại nghĩ biện pháp sau. Hắn gật đầu:

- Được rồi, vãn bối đáp ứng.

Bàn tay của Phàn Chính buông lỏng, nói:

- Thiếu Bạch.

- Phụ thân, hài nhi ở đây.

Phàn Chính đứt quãng nói:

- Từ nhỏ con làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, không gặp phải chút ngăn
trở nào. Nhưng đó không phải là một chuyện tốt. Con phải nhớ, việc buôn bán
kiêng kỵ nhất chính là chỉ nhìn cái trước mắt, theo đuổi những cái xa xăm. Nên
làm đâu ăn chắc đó.

- Vâng, hài nhi nhớ kỹ.

Phàn Chính lại nói:

- Lý sư phó, cậu..cậu tới, ta có lời muốn nói.

Lý Kỳ vội vàng để gần lỗ tai lại.

- Mong…cậu..hạ..thủ…lưu..

Từ cuối cùng còn chưa nói hết, Phàn Chính bỗng buông tay, đoạn khí.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #460