Quỷ Dị


Người đăng: tuanh.kst@

Có lẽ trong suy nghĩ của Ngô Tiểu Lục, Lý Kỳ có chút tự mình làm khó mình.
Những nguyên liệu tốt nhất trong thiên hạ cơ hồ đều có ở ngự thiện phòng. Trực
tiếp tới đó tìm chả phải xong sao. Cần gì phải biển rộng tìm kim.

Thực ra Lý Kỳ cũng hiểu đạo lý đó. Nhưng từ lần trước nước Đại Lý hiến yến
sào, Lý Kỳ mới biết, so với đời sau, ngự thiện phòng cũng không phải toàn năng
như vậy. Nói theo cách khác, đây chính là ưu thế của hắn. Nếu có thể tìm ra
một nguyên liệu mỹ vị mà chưa từng có ở đương đại, thì tỷ lệ chiến thắng của
hắn sẽ tăng lên nhiều.

Liên tiếp vài ngày, Lý Kỳ cơ hồ đã đi tới tất cả quán ăn lớn nhỏ trong và
ngoài kinh thành một lần. Nhưng tiếc rằng vẫn không tìm thấy nguyên liệu hoàn
mỹ trong suy nghĩ của hắn.

Đang lúc Lý Kỳ toàn tâm toàn lực vùi đầu vào yến tiệc bốn nước, thì trong giới
ăn uống của Biện Kinh chợt xảy ra một chuyện rất quỷ dị.

Phan Lâu đóng cửa.

Không một lý do, không một báo hiệu, cứ như vậy chợt đóng cửa. Mà ngay cả tiểu
nhị của Phan Lâu cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hiện tại bọn họ còn đang lo
lắng cho công tác của mình.

Lúc Túy Tiên Cư còn chưa quật khởi, Phàn Lâu, Phan Lâu, Dương Lâu, Phỉ Thúy
Hiên được xưng là tứ đại tửu lâu của Đông Kinh. Lực ảnh hưởng của Phan Lâu
quyết không thể khinh thường.

Dù lần trước ở sự kiên Ngõ Giết Heo, đã khiến Phan Lâu bị chút đả kích. Nhưng
do Lý Kỳ cuối cùng hạ thủ lưu tình, chi tiền mua tất cả số thịt của bọn họ,
giúp Phan Lâu không bị tổn thất quá lớn. Trải qua vài tháng, Phan Lâu và Phỉ
Thúy Hiên cũng dần dần hồi phục.

Nhưng không hiểu vì sao Phan Lâu lại đóng cửa ngừng kinh doanh. Phải biết rằng
ở thời Bắc Tống đánh thuế rất cao. Đặc biệt là ngành ăn uống, càng là đối
tượng trọng điểm đánh thuế. Phan Lâu vừa đóng cửa, khiến cho bọn họ phải bù
vào một khoản không nhỏ.

Hiện giờ cả thành Biện Kinh là lời đồn bát quái về Phan Lâu.

Sáng nay Lý Kỳ vẫn theo thường lệ đi tới chợ một chuyến. Chỉ khác là trên
đường đi, không ngừng nghe đám tiểu thương xì xào về Phan Lâu.

- Này, lão Hứa, lão nghe thấy chưa, hôm qua Phan Lâu chợt đóng cửa.

- Ta biết rồi, không nói tới người khác, chỉ khổ cho Tạ Tam ca.

- Vì sao?

- Phan Lâu chính là cố chủ lớn nhất của Tạ Tam Ca. Mỗi lần Tạ Tam Cá bắt tôm
bắt cá về đều đưa tới Phan Lâu. Giờ thì tốt rồi, người ta vừa đóng cửa, mặc kệ
những người khác. Sáng nay ngươi không thấy sao, ngay cả chợ cá Tạ Tam Ca đều
không tới, chắc là đi tìm Phan viên ngoại rồi.

- Thì ra là thế, ài, nghe lão nói như vậy, ta lại nhớ tới một việc. Lão nói
xem, liệu chuyện này có liên quan gì tới Túy Tiên Cư không?

- Ủa, sao ngươi hỏi vậy?

- Lý sư phó của Túy Tiên Cư quay về chưa được một tháng, đã xảy ra chuyện như
vậy. Ta thấy tám chính phần mười là có liên quan tới hắn.

- Ngươi nói cũng có lý. Cũng không biết vị Lý sư phó kia từ nơi nào xuất
hiện, chỉ cần người nào liên quan tới hắn, đều xảy ra chút ít chuyện.

- Tốt rồi, tốt rồi, hắn tới kìa, đừng nói nữa.

Không thể tưởng được lão tử nằm cũng bị trúng đạn. Lý Kỳ nghe mấy lời bát quái
đó mà dở khóc dở cười. Nhưng hắn cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.
Phan viên ngoại? Lý Kỳ không có ấn tượng nhiều với người này lắm. Bởi vì Phan
viên ngoại quả thực là một trạch nam. Tướng mạo thường thường, lặng lẽ ít nói.
Hơn nữa rất ít khi lộ diện. Nhớ lần trước lúc trao đổi thịt, y chỉ ngồi một
bên, khó nói được một câu. Tất cả đều là Thái Mẫn Đức một mình độc diễn…Lúc ấy
y thu mua thịt không ít hơn Phỉ Thúy Hiên. Nhưng chuyện lớn như vậy, y vẫn
kiêm lời, đủ biết y là người không thích nói chuyện. Nhưng từ việc y có can
đảm hợp tác với Thái Mẫn Đức đối phó với Túy Tiên Cư, Lý Kỳ cảm thấy người này
không phải là hạng người hời hợt.

Sự yên lặng của sáng sớm đã bị mấy lời bát quái làm cho xáo trộn. Lý Kỳ cũng
không còn tâm tư đi dạo nữa, chọn lấy mấy con cá trắm còn tươi rồi trở về Túy
Tiên Cư. Vừa tới cửa, Ngô Phúc Vinh liền từ quầy hàng chạy ra:

- Lý sư phó, Phan Lâu phái người tới.

- Lại là Phan Lâu?

Lý Kỳ nhướn mày:

- Đi vào rồi nói. Đúng rồi, phu nhân đã tới chưa?

- Đã tới, đang ở hậu viện.

- Vậy thì chúng ta tới hậu viện.

Hai người đi tới hướng hậu viện. Trên đường đi Ngô Phúc Vinh không thể chờ đợi
được nói tóm tắt sự việc cho Lý Kỳ. Thì ra Phan Lâu phái người tới, chủ yếu là
tới đòi nợ. Lúc trước Túy Tiên Cư mua của Phan Lâu năm mươi vạn cân thịt, tổng
số tiền là hơn bốn vạn xâu. Lý Kỳ cơ hồ lấy hết tất cả tiền của Túy Tiên Cư
mới gom góp được một vạn xâu trả cho những quán ăn nhỏ kia. Còn những quán ăn
lớn như Phan Lâu, Phỉ Thúy Hiên, thì hắn đành thiếu nợ. Đây cũng là nguyên
nhân khiến cho Ngô Phúc Vinh biến thành người vắt cổ chày ra nước. Ôm một
khoản nợ trong người, là ai cũng không thoải mái.

Tần phu nhân cũng mới biết được việc này. Nhưng nàng biết đây không phải là
chuyện nhỏ, cho nên không thể tự quyết định.

Lý Kỳ suy tư một lúc:

- Hiện tại chúng ta còn nợ Phan Lâu bao nhiêu?

- Vốn còn nợ tám nghìn xâu, nhưng mấy ngày trước chúng ta đã trả ba nghìn
xâu. Hiện giờ chúng ta nợ Phan Lâu năm nghìn xâu, Phỉ Thúy Hiên một vạn xâu.
Còn các quán ăn khác, chúng ta đã trả nợ hết.

Hiện tại Túy Tiên Cư có thể nói là toàn diện phát triện. Quán bar, đại lý đều
là ngày tiến đấu kim. Hơn nữa còn có lợi nhuận cực lớn từ rượu Thiên Hạ Vô
Song. Còn có cả tiền bán thịt hộp còn chưa lấy trở về. Tuy nhiên Ngô Phúc Vinh
cũng đã sớm bắt đầu kế hoạch trả nợ rồi.

Lý Kỳ gật đầu:

- Chúng ta đã có khế ước với Phan Lâu, sớm nhất là tới cuối năm mới cần trả
hết nợ. Chúng ta đã trả cho bọn họ ba nghìn xâu, bọn họ còn muốn thế nào nữa?

Ngô Phúc Vinh thở dài:

- Người kia không bắt buộc chúng ta phải trả ngay. Nhưng muốn chúng ta trả
càng sớm càng tốt. Hơn nữa cậu cũng biết việc Phàn Lâu đóng cửa rồi đấy. Theo
lão hủ thấy, bọn họ khẳng định gặp phải việc khó gì.

- Việc khó?

Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng:

- Đóng cửa ngừng kinh doanh cũng không phải là việc nhỏ. Thành Biện Kinh chỉ
lớn chừng ấy, chúng ta đều kinh doanh quán ăn, nếu thực sự xảy ra chuyện lớn
gì, không có khả năng chúng ta không nghe thấy một tiếng gió.

- Vậy cậu nói xem, trong hồ lô của y rốt cuộc bán thuốc gì?

Ngô Phúc Vinh đầy hoang mang hỏi. Ông ta làm nghề này cũng lâu rồi, nhưng đây
là lần đầu tiên gặp phải việc kỳ quái như vậy.

- Cháu làm sao biết.

Lý Kỳ thở dài, hướng Tần phu nhân nói:

- Phu nhân thấy sao?

Tần phu nhân suy nghĩ một lát:

- Bất kể như thế nào, Phan Lâu nhất định đã gặp phải việc khó khăn. Hơn nữa
ngữ khí của người kia cũng rất bình thường, không có ý bắt buộc chúng ta. Chỉ
bảo chúng ta trả được bao nhiêu thì trả.

- Được, cứ theo lời y nói.

Lý Kỳ gật đầu, hướng Ngô Phúc Vinh:

- Ngô đại thúc, hiện tại chúng ta có thể gom góp được năm nghìn xâu không?

- Hiện tại Túy Tiên Cư khó mà lấy ra được số tiền đó. Tuy nhiên nếu cộng cả
tiền ở quán bar, thì chắc là đủ.

- Tốt, chú lập tức bảo Tiểu Ngọc tới quán bar lấy sổ sách tới đây. Về phần
Phàn Lâu và Cao nha nội bên kia, cháu sẽ phái người nói với bọn họ.

Lý Kỳ gọn gàng dứt khoát phân phó. Dù sao quán bar cũng không phải là sản
nghiệp của riêng hắn. Nếu hắn muốn lấy tiền từ đó, phải thông báo với các cổ
đông khác một câu. Nói tới Phàn Lâu, hắn đột nhiên nhớ tới một việc.

- Ngô đại thúc, không phải hôm qua chú tới Phàn Lâu một chuyến đó sao. Phàn
lão gia tử có khỏe không?

Ngô Phúc Vinh gật đầu:

- Lão hủ có qua đó, nhưng không gặp được Phàn lão gia. Tuy nhiên nghe Phàn
công tử nói, sức khỏe của ông ấy đã đỡ hơn. Có thể sống qua mùa đông năm nay.

Lý Kỳ thở dài một hơi:

- Vậy là tốt rồi. Như vậy đi, Đợi chú và Tiểu Ngọc tính xong sổ sách, cháu sẽ
tự mình tới Phàn Lâu một chuyến, thuận tiện thăm hỏi Phàn lão gia tử.

Nhưng đúng vào lúc này, Tiểu Ngọc bỗng gõ cửa đi vào:

- Phu nhân, Lý đại ca, Thái viên ngoại tới.

- Thái lão hồ ly?

Lý Kỳ nhướn mày, thầm nghĩ, xem ra đúng là xảy ra việc lớn gì rồi. Ngưu quỷ xà
thần đều xuất động.

Lý Kỳ phân phó Tiểu Ngọc tới quán bar một chuyến, sau đó đi lên lầu ba của Túy
Tiên Cư. Hai người hàn huyên một lúc, Lý Kỳ mới cười ha hả, hỏi:

- Thái viên ngoại, nghe nói viên ngoại có quan hệ rất tốt với Phan viên
ngoại. Chắc hẳn viên ngoại đã biết được vài tin tức?

Thái viên ngoại thở dài:

- Nếu thật như lời cậu nói, thì hôm nay Thái mỗ cũng không cần tới quấy rầy
cậu.

Nói xong, y lấy một cuốn sổ từ trong tay áo ra, đưa tới, nói:

- Cậu nhìn xem đây là cái gì.

Lý Kỳ nhận lấy, mở ra, kinh ngạc nói:

- Ủa, đây là sổ giao dịch của Phỉ Thúy Hiên và Phan Lâu mà, viên ngoại đưa
cho tại hạ làm gì?

- Đây chỉ là bản sao. Mà cậu cũng không cần phải kiêng kỵ, cứ xem kỹ đi.

Lý Kỳ hồ nghi nhìn y một cái, sau đó cẩn thận đọc cuốn sổ, bỗng hắn lật nhanh
vài tờ, nhất thời hít một hơi khí lạnh:

- Tất cả các giao dịch đều diễn ra từ hôm qua?

Thái Mẫn Đức đầy vẻ hoang mang nói:

- Là vào tối hôm qua, Phan viên ngoại phái năm người thu chi tới quán của ta,
rồi trả hết nợ trong đó. Làm vậy rõ ràng là muốn phủi sạch mọi quan hệ với ta.
Ta đã hỏi vài người kia, bọn họ chỉ nói là lão gia phân phó bọn họ làm vậy. Ta
tự hỏi không làm việc gì có lỗi với y. Hơn nữa hai nhà thường xuyên giao dịch
với nhau. Vậy mà nói cắt đứt liền cắt đứt. Ta thực sự không hiểu, cả đêm hôm
qua không ngủ. Mới sáng sớm liền tới chỗ cậu để thỉnh giáo.

- Vì sao viên ngoại không tới chỗ của Phan viên ngoại?

- Ta cũng muốn tìm y, nhưng y trốn tránh không gặp.

Lý Kỳ thở dài:

- Có lẽ viên ngoại không biết, vừa rồi Phan viên ngoại phái người tới, hy
vọng tại hạ có thể trả khoản nợ mua thịt trước kia.

Sắc mặt Thái Mẫn Đức xiết chặt:

- Còn có việc đó?

- Ừ, mới đầu ta cho rằng y gặp phải việc khó gì, thiếu tài chính để quay
vòng. Nhưng tối hôm qua y lại trả hết khoản nợ cho viên ngoại, bởi vậy đủ
biết, y cũng không phải là thiếu tiền. Vậy rốt cuộc vì sao y phải làm vậy?

Lý Kỳ nhíu mày, bỗng nói:

- Lẽ nào.

Hai người trăm miệng một lời nói:

- Y tính toán di dời.

Thái Mẫn Đức nói xong, lại lắc đầu nói:

- Ta nghĩ sẽ không. Phan Lâu chính là sản nghiệp từ đời ông cố của Phan viên
ngoại truyền lại, nếu không xảy ra việc gì, vì sao y phải di dời.

- Ta cũng không nghĩ ra được lý do khác.

Lý Kỳ gãi đầu, cảm thấy tâm phiền ý loạn:

- Thôi, kệ y đi, y thích làm gì thì làm.

Thái Mẫn Đức cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.

Tiễn bước Thái Mẫn Đức, Lý Kỳ quay về hậu viện. Tần phu nhân đang đứng trước
cửa. Thấy Lý Kỳ tới, nàng cười hỏi:

- Thái viên ngoại đi rồi à.

- Ừ.

Lý Kỳ nhún vai, lại sầu não nói:

- Phu nhân nói xem, ta có đắc tội ai đâu mà vừa mới quay về đã xảy ra việc
như vậy. Muốn yên ổn nấu ăn cũng không được. Thật con mẹ nó buồn bực.

Tần phu nhân nghe thấy hắn nói tục, nhịn không được lườm hắn một cái:

- Việc này không liên quan gì tới chúng ta, sao ngươi phải phiền não. Cứ an
tâm mà chuẩn bị yến tiệc bốn nước của ngươi đi.

- Điều này cũng đúng.

Lý Kỳ gật đầu, cười ha hả:

- Nói chuyện với phu nhân đã giúp Lý mỗ hiểu ra. Lý mỗ thật vô cùng cảm kích.
Vừa vặn hôm qua Lý mỗ mới kiếm được ít bào ngư từ ngự thiện phòng, đợi tí nữa
làm mỳ bào ngự cho phu nhân ấm áp dạ dày, tỏ lòng biết ơn.

- Ngươi nha, chỉ biết khua môi múa mép thôi, không có lúc nào là đứng đắn.

Tần phu nhân cười lắc đầu, bỗng ngẩng đầu nhìn lên trời:

- Xem ra tuyết sắp rơi rồi.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #457