Người đăng: tuanh.kst@
Lý Bang Ngạn bất mãn nói:
- Ài, Lý Kỳ, bổn tướng cũng rất yêu mến xúc cúc, vì sao quần áo của ta không
có thêu?
Ngươi không phải là Hoàng thượng, muốn thêu? Chính mình thêu đi. Lý Kỳ cười
ngượng ngùng:
- Tả Tướng có điều không biết, chỉ riêng vài bộ quần áo trên tay các ngài, hạ
quan đã phải mất cả đêm mới làm xong. Vừa mới xong, liền đưa tới, thực sự
không có thời gian để thêu lên từng bộ y phục.
Tống Huy Tông tự nhiên hy vọng y phục của mình không giống người khác. Mặc kệ
Lý Kỳ nói thật hay giả, y đều rất đồng ý với cách làm của Lý Kỳ, khẽ nói:
- Sĩ Mỹ, trên long bào của trẫm có thêu con rồng, sao ngươi không sai người
thêu một con hộ ngươi?
Lý Bang Ngạn vội hành lễ, sợ hãi nói:
- Vi thần không dám.
Ghen ghét với Hoàng thượng, chắc ngươi chán sống. Lý Kỳ thấy bộ dáng sợ hãi
của Lý Bang Ngạn, âm thầm cười trộm.
Đám người Tống Huy Tông không ở đại sảnh quá lâu. Vui mừng cầm quần áo chạy về
phía hậu đường để thay. Dù Cao Cầu không cần, nhưng vẫn tiến vào. Hiện tại cả
đại sảnh chỉ còn lại Lý Kỳ và Bạch Thế Trung.
Lý Kỳ uống một hợp trà, nhẹ nhàng thở ra. Thấy Bạch Thế Trung đầy ý cười nhìn
mình, trong lòng sợ hãi, vội nói:
- Bá phụ, tiểu chất không biết ngài ở đây, nên không làm một bộ cho ngài,
thực sự có lỗi.
- Không sao, hôm nay lão phu tới đây chỉ là muốn nhìn xem là quần áo như thế
nào mà khiến cho Hoàng thượng phải chờ mong.
Bạch Thế Trung khoát tay, dùng ngữ khí của trưởng bối nói:
- Tuy nhiên tiểu tử ngươi cả ngày không làm việc gì đàng hoàng. Hoàng thượng
bảo lão phu giúp ngươi mở Quan Yến Tư. Nhưng tiểu tử lại chẳng thèm quan tâm,
giao toàn bộ mọi việc cho lão phu làm.
Quan Yến Tư? Đổ mồ hôi, suýt nữa thì quên mất việc này. Lý Kỳ ngượng ngùng
nói:
- Bá phụ, hiện tại tiểu chất thực sự rất bận…
- Vậy ý của ngươi là lão phu rất nhàn rỗi?
Bạch Thế Trung nhướn mày.
Mịa, bằng ấy tuổi rồi, còn thích so đo với người trẻ. Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Tiểu chất không có ý đó, chỉ là…chỉ là người tài thường bận bịu.
Bạch Thế Trung khoát tay:
- Hiện tại ngươi có thể mặc kệ. Nhưng Hoàng thượng đã truyền chỉ rồi. Tuyên
Tri châu của vùng duyên hải Lâm An, Phúc Châu tiến kinh thương thảo việc thu
thập yến sào. Đến lúc đó lão phu không giúp được ngươi. Chính ngươi thấy làm
thế nào thì làm.
Tri châu ở vùng duyên hải? Oa, không thể tưởng được chức Quan Yến Sử này thực
đúng là một công việc béo bở. Có những người đó hỗ trợ, thì việc mình mở rộng
cửa hàng tới phía nam chẳng phải càng thêm thuận lợi? Lý Kỳ càng nghĩ càng
sướng, không khỏi nở nụ cười.
Bạch Thế Trung hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi cười ngây ngô cái gì vậy?
- Tiểu chất có cười đâu.
Lý Kỳ vội ngừng cười, nghiêm mặt nói:
- Bá phụ, những Tri châu kia bao giờ tới?
- Phỏng chừng phải chờ tới năm sau.
Còn nhiều thời gian. Lý Kỳ âm thầm tính toán một phen, gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi. Tiểu chất chỉ sợ tất cả mọi việc nó tụ vào một chỗ.
Lúc này, một nữ tỳ đi tới, hành lễ nói:
- Bạch tương, Lý Phó Soái, Hoàng thượng và lão gia đã tới sân. Lão gia phân
phó tiểu nữ mời hai người tới.
- À, bọn họ ra đó rồi à.
Lý Kỳ đứng dậy, cùng Bạch Thế Trung đi theo nữ tỳ này tới sân đá cầu.
Đi vào sân đá cầu, liền thấy Tống Huy Tông cùng đám đại thần đã đá rất sôi
nổi. Bên cạnh còn có mười cao thủ xúc cúc hò hét trợ uy. Khuôn mặt Tống Huy
Tông không có chút khó coi nào. Có thể thấy y rất hài lòng với kiểu quần áo
thể thao này.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của Lý Kỳ. Mặc dù hắn biết kiểu y phục này tạm
thời còn chưa được mọi người chào đón. Nhưng ở phương diện vận động mà nói, ưu
điểm của nó rất rõ ràng. Thuận tiện và thoải mái hơn quần áo thời nay rất
nhiều, càng phù hợp hơn với việc chơi xúc cúc.
Lý Kỳ nhìn một lúc, thì ra bọn họ chơi ba đối ba. Tống Huy Tông, Triệu Giai,
Vương Phủ ở một đội. Đội kia thì có cha con Cao thái úy và Lý Bang Ngạn. Tuy
đá rất đẹp, nhưng ít đi va chạm và sự mãnh liệt. Sáu người đá cầu trông giống
như một đám nữ nhân đang đá vậy.
Mặc dù Lý Kỳ không phải là dân chuyên, nhưng tốt xấu đã từng là fan của giải
ngoại hạng anh, cho nên có thể nhìn ra chút môn đạo. Trình độ của Cao Cầu hắn
đã được chứng kiến. Nhưng hắn không ngờ Tống Huy Tông và Lý Bang Ngạn cũng
không hề thua kém. Hai bên đá ăn miếng trả miếng. Đặc biệt là Vương Phủ và Lý
Bang Ngạn, quả thực chính là cây kim đấu với cọng tóc, giống như việc tranh
đấu trên triều đình vậy, phải tranh ra một cái cao thấp. Lý Kỳ nhìn một lúc,
không khỏi khen:
- Không thể tưởng được trình độ của Tả Tướng lại cao như vậy.
Luận về tư thế, thì Tống Huy Tông tiêu sái nhất. Nhưng luận về thực chiến, Lý
Bang Ngạn vẫn cao hơn một cấp.
Bạch Thế Trung vuốt râu, cười nói:
- Trước kia y từng đá cho Tề Vân Xã, trình độ tự nhiên lợi hại. Ha ha, ngươi
còn không biết, chứ lúc trước y từng tự xưng là ‘Đấu cả thiên hạ’.
- Chỉ được cái chém gió là giỏi.
Lý Kỳ khinh thường nói.
- Ngươi nói gì?
- À, không có gì.
Chợt nghe một hồi trầm trồ khen ngợi. Hai người vội vàng quăng ánh mắt về phía
sân đấu. Nguyên lai Tống Huy Tông đã đá cầu vào long môn, giờ đang kích động
vung quyền, thiếu chút nữa ngã lộn ngược về phía sau.
…
Trong lúc bất tri bất giác, bọn họ đã đá được gần nửa canh giờ. Dù sao Tống
Huy Tông cũng đã có tuổi rồi, thể lực không thể duy trì lâu. Bởi vậy lên tiếng
dừng, để lại sân bãi cho người trẻ tuổi đá.
- Lý Kỳ, y phục này của ngươi thật quá kỳ diệu. Trẫm mặc nó vào, cả người nhẹ
nhàng, như trẻ thêm mười tuổi vậy. Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Ngươi nói đi, ngươi muốn trẫm ban cho cái gì.
Tống Huy Tông vung tay lên, hào sảng nói.
Mịa, ngươi cứ trực tiếp thưởng là được, hoặc đừng nói thưởng cho xong. Biết da
mặt của ta mỏng, lại còn hỏi ta. Thiệt là, tùy tiện tặng chút vàng bạc châu
báu là được. Ta vốn là người dễ thỏa mãn.
Lý Kỳ bất đắc dĩ lại lấy ra một vài lý do, chắp tay nói:
- Chỉ cần Hoàng thượng yêu mến, thì chính là ban ơn lớn nhất với vi thần.
Trong lòng lại nói, mình đúng là càng ngày càng dối trá.
Tống Huy Tông cười ha hả:
- Vậy không được, nên thưởng thì vẫn phải thưởng.
Vương Phủ bỗng đứng ra nói:
- Hoàng thượng minh giám, bộ y phục này của Lý Kỳ quả thực rất thuận tiện.
Nếu dùng cho quân đội, khẳng định có thể đề cao năng lực tác chiến của quân
ta. Cho nên phải trọng thưởng.
Lý Kỳ sững sờ, mới qua một đêm, sao tên này thay đổi giống như một người khác
vậy?
Tống Huy Tông bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu nói:
- Thiếu chút nữa trẫm quên mất việc đó.
Dừng một chút, liền hướng Cao Cầu nói;
- Cao ái khanh, việc này giao cho ngươi. Nếu ngươi làm tốt, trẫm sẽ có
thưởng.
- Vi thần tuân chỉ.
Cao Cầu tranh thủ thời gian hành lễ, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thấy Lý Kỳ cũng vừa
vặn nhìn sang, hai người nhìn nhau, không cần phải nói cũng hiểu.
Hai mắt Vương Phủ hiên lên một tia sáng khó phát giác:
- Hoàng thượng, nếu muốn bàn về có công phần thưởng, Cao thái úy tự nhiên là
công cao nhất, không thể dị nghị. Nhưng vi thần cho rằng, công lao của Lý Kỳ
cũng không thể bỏ qua. Cho nên vi thần đề nghị thăng Lý Kỳ lên làm Phó Đô Chỉ
của Điện Tiền Tư, hiệp trợ Cao thái úy làm việc này.
Lời này vừa ra, Lý Kỳ, Bạch Thế Trung và Cao Cầu đều chấn kinh. Vương Phủ lại
nói giúp cho Lý Kỳ, quả thực là mặt trời mọc ở đằng tây.