Quán Bar Rít Gào (p2)


Người đăng: tuanh.kst@

Tần phu nhân thấy bọn họ hào hứng như vậy, liền hướng Lý Kỳ, nói:

- Lý Kỳ, ngươi cứ theo ý bọn họ đi, việc ở đây giao cho ta và Ngô thúc.

Bạch Thiển Dạ lặng lẽ đi tới bên cạnh Lý Kỳ, vụng trộm hỏi:

- Lý đại ca, muội có thể đi cùng không?

Xem ra quán bar kia có sức hấp dẫn không nhỏ a.

Lý Kỳ vể mặt bất đắc dĩ cười gật đầu:

- Đi ngay bây giờ cũng được, nhưng tới giữa trưa phải về. Giờ đấy ta có việc.

Đúng lúc này, một nha hoàn bỗng đi tới, chính là nha hoàn thiếp thân của Phong
Nghi Nô, Nhu Tích. Đi sau nàng còn có vài nam tử gánh đồ. Chỉ thấy đồ vật đều
được đóng gói màu đỏ.

Cao nha nội vừa thấy Nhu Tích, hai mắt sáng ngời, vội hỏi:

- Nhu Tích muội tử, là Phong nương tử bảo muội tới tìm ta à?

Vô sỉ.

Mọi người lập tức quăng vô số anh mắt khinh bỉ cho thằng nhãi này.

Nhu Tích cho Cao nha nội một nụ cười ngượng ngùng, lại hướng mọi người thi lễ
một cái, nói với Tần phu nhân:

- Phu nhân, chủ nhân nhà nô tỳ không tiện lộ diện, cho nên bảo nô tỳ mang lễ
tới, mong phu nhân thứ lỗi.

HIện giờ Tần phu nhân đang bị Tứ Tiểu Công Tử kia làm cho váng đầu. Nếu Phong
Nghi Nô lại xuất hiện, thì càng bê bát hơn, cười nói:

- Phong muội muội thật có lòng. Làm phiền ngươi chuyển lời cảm ơn của ta tới
Phong muội muội.

Nhu Tích lại thi lễ một cái, hướng Bạch Thiển Dạ nói:

- Thất Nhi tỷ, chủ nhân nhà nô tỳ mời tỷ tới một chuyến.

- Chẳng lẽ Phong tỷ tỷ cũng tới?

Bạch Thiển Dạ vui vẻ, vội hỏi:

- Phong tỷ tỷ hiện đang ở đâu.

Nhu Tích chỉ tay về phía đối diện. Mọi người theo hướng ngón tay nàng nhìn.
Chỉ thấy nhai đạo đối diện đỗ một chiếc xe ngựa tinh sảo dưới cây liễu. Bên
ngoài xe ngựa được trang trí màu hồng phấn, cửa sổ xe thì dùng rèm màu trắng.
Nhìn từ xa trông giống như một bông hoa trong sương mù, rất là đẹp mắt.

Tinh mang trong mắt Cao nha nội lóe lên, lập tức bước về phía xe ngựa. Sài
Thông thấy thế, sắc mặt xiết chặt, vội kéo y lại, nhỏ giọng nói:

- Nha nội, ngươi nhìn cho kỹ, đó là xe ngựa của ai.

Cao nha nội sững sờ, cẩn thận nhìn, liền nuốt nước miếng một cái, thu hồi cước
bộ, sợ hãi than:

- Sao nàng ta cũng tới.

Nữ nhân kia thật đúng là âm hồn không tiêu tán.

Lý Kỳ nhíu mày, liếc nhìn cỗ xe ngựa. Đây không phải là xe ngựa của Phong Nghi
Nô, thầm nghĩ, lẽ nào Lý Sư Sư đã tới? Cũng tốt, nàng ấy nên đi ra ngoài nhiều
hơn.

- Lý đại ca, muội đi trước đây.

Bạch Thiển Dạ cười nói.

Lý Kỳ nao nao:

- Muội đi đi, ta chờ muội.

Bạch Thiển Dạ cười gật đầu, sau đó cùng Nhu Tích đi về hướng xe ngựa.

Cao nha nội ảo não gãi đầu:

- Sao nàng ta lại ra ngoài, kỳ quái thật.

Hồng Thiên Cửu không nghĩ nhiều như vậy, hướng Lý Kỳ, nói:

- Lý đại ca, chúng ta đi nhanh lên thôi. Đệ không đợi được nữa rồi.

Mịa, lão bà của ta còn chưa quay lại, ngươi sốt ruột cái mốc khỉ à.

Lý Kỳ quăng cho cậu ta ánh mắt an tâm chớ vội, nói:

- Thất Nương cũng muốn đi cùng chúng ta, cho nên chúng ta đợi một lát.

Cao nha nội vỗ đùi, tiếc nuối nói:

- Đúng rồi, vừa nãy nên bảo Bạch nương tử mời Phong nương tử tới đây, thật là
đáng chết mà, sao mình lại quên điều đó được.

Đổ mồ hôi, ngàn vạn lần đừng làm vậy.

Lý Kỳ giật mình, tức giận nhìn Cao nha nội.

Một lát sau, Nhu Tích lại chạy tới, hơi thở dốc, hướng Lý Kỳ nói:

- Lý sư phó, Thất Nhi tỷ mời ngài qua đó một chuyện.

Mấy nàng kia rốt cuộc muốn làm gì vậy.

Lý Kỳ nhướn mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Liên tiếp không bị đếm xỉa đã khiến Cao nha nội khó chịu, trực tiếp đi tới
trước mặt Nhu Tích, khiến cho nàng sợ tới mức núp bên cạnh Lý Kỳ. Cao nha nội
cười hắc hắc, lộ ra hai hàm răng trắng hếu, nói:

- Nhu Tích muội tử, có phải muội nhớ lầm không, lẽ nào Phong nương tử không
mời ta qua?

Nhu Tích lắc đầu:

- Ta…ta không biết, chủ nhân cũng không nói gì.

Lý Kỳ tức giận nhìn Cao nha nội một cái:

- Nha nội, nếu như ngài muốn đi, thì đi theo ta cũng được.

- Ừ, ừ.

Cao nha nội hưng phấn, liên tục gật đầu, bỗng khuôn mặt lại trầm xuống, có
chút tiếc nuối nhìn chiếc xe ngựa kia, thở dài nói:

- Các nàng cũng không mời ta sang, ta sang làm gì.

Hắc, Cao nha nội ngươi trở nên lễ phép từ khi nào vậy.

Lý Kỳ gượng cười hai tiếng:

- Vậy…vậy tại hạ đi đây.

- Đi thôi, đi thôi.

Cao nha nội gật đầu, lại nói:

- Đúng rồi, ngươi nhớ nói cho Phong nương tử biết, ta cũng ở chỗ này. Có lẽ
nàng ta không nhìn thấy ta cũng không biết chừng.

Cô nàng đó nếu biết ngươi ở đây, khéo đã chạy sớm hơn.

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, sau đó che chở Nhu Tích vượt qua Cao nha nội, đi
tới cỗ xe ngựa.

Tới gần xe ngựa, Lý Kỳ thấy không có ai đi ra tiếp đón hắn, cảm thấy không
vui, thầm nghĩ, được lắm, ba nữ nhân các ngươi rốt cuộc có ý gì, chớ không
phải là muốn ta đứng ở dưới xe nói chuyện với các ngươi đấy chứ? Lão tử cũng
không phải là thái giám, thực sự buồn cười mà.

Hắn không nói hai lời, lùi hai ba bước để lấy đà, ngay sau đó nhảy lên xe
ngựa, khiến cho Nhu Tích sợ tới mức kêu lên một tiếng.

Xe ngựa hơi lảo đảo, bên trong lập tức truyền tới ba tiếng kinh hô.

Lý Kỳ không thấy có gì không ổn, vén rèm xe lên, liền chui vào bên trong.
Nhưng hắn vừa mới vào, còn chưa nhìn rõ ràng cảnh sắc bên trong đó, thì một
cái đế giày mang theo mùi thơm nhạt đã xuất hiện trước mặt.

Má ơi, đoạt mệnh tiêu hồn cước.

Lý Kỳ kinh hãi kêu lên một tiếng, thân thể nghiêng về phía sau, chậm rãi né
tránh. Chiếc chân vừa dài vừa no đủ vừa vặn đạp sát qua nách hắn.

Mẹ nó, nguy hiểm thật!

Lý Kỳ nhất thời toát mồ hôi lạnh, hai mắt bắn ra lửa, định kẹp nách lại, nhưng
vẫn chậm nửa nhịp. Chiếc đùi đẹp kia đã nhanh chóng thu trở về.

Đám người Cao nha nội nhìn thấy một màn này, đều hô to Lý Kỳ vô sỉ cực kỳ. Nếu
không có Sài Thông và Phàn Thiếu Bạch lôi kéo, thì y đã xông tới làm anh hùng
cứu mỹ nhân rồi.

Phong Nghi Nô chết tiệt, cũng dám ám toán lão tử, tưởng lão tử là mèo bệnh à.

Dù Lý Kỳ không nhìn ra chân của chủ nhân, nhưng hắn cũng biết Bạch Thiển Dạ
chắc chắn sẽ không hướng hắn động thủ. Lý Sư Sư càng không có khả năng. Dựa
vào lực đạo của một cước kia, một người đang bị bệnh như Lý Sư Sư làm sao có
thể tung ra được. Vậy chỉ còn lại Phong Nghi Nô.

Ủa, vật gì vậy?

Lý Kỳ chợt phát hiện ở nách kẹp một dị vật. Lấy ra nhìn, nguyên lai là một
chiếc giầy thêu màu hồng phấn. Nhãn châu xoay động, nhỏ giọng reo lên:

- Ủa, ủa, giày của ai vậy, thật không có tốt chấ gì cả. Ta khuyên chủ nhân
của chiếc giày này nên nhanh về rửa chân đi, thật sự không chịu được.

Vừa dứt lợi, chỉ nghe Sưu một tiếng, lại một chiếc giày thêu bay ra.

Do Lý Kỳ đã có chuẩn bị, nên vung tay bắt lấy chiếc giày kia, lại kêu lên:

- Còn có hay không, đến cá chắc cũng bị hun chết, ai nha, thối quá.

- Lý Kỳ, ngươi đi chết đi.

Theo một tiếng chửi bậy, lại một quái vật khổng lồ bay ra.

Lý Kỳ ôm lấy, là một cái gối đầy mùi hương, cười ha hả:

- Thơm thật. Cái gối này tới vừa lúc, bằng không ta thực sự bị hun chết.
Không biết là vị hiệp nữ nào xuất thủ tương trợ, có thể ra mặt hay không. Lý
Kỳ tự nhiên bái tạ.

Chiếc xe ngựa này là của Lý Sư Sư, chiếc gối cũng tự nhiên là của nàng, cho
nên hắn không dám nói gối này thối.

Vừa dứt lời, Bạch Thiển Dạ lộ ra cái đầu, ánh mắt đầy vui vẻ nhìn Lý Kỳ:

- Lý đại ca, huynh đừng làm Phong tỷ tỷ tức giận nữa, mau trả giày cho người
ta đi.

- Ai hiếm có.

Lý Kỳ hừ một tiếng, trả giày lại, ôm cái gối kia nói:

- Cái gối này ngược lại không sai, có thể cho ta không?

Bạch Thiển Dạ nhếch miệng, Lý Kỳ lập tức dâng gối lên. Hắn sợ cô nàng này nổi
cơn ghen.

Bạch Thiển Dạ cầm đồ vật vào trong, bên trong lại truyền tới thanh âm dễ nghe
của Lý Sư Sư:

- Muội muội, muội chớ tức giận, Lý sư phó chỉ trêu muội thôi mà. Nếu hắn biết
chiếc giày của muội có giá trị thiên kim, thì chắc không trả lại đâu.

Cái gì? Giá trị thiên kim? Có nhầm không vậy.

Lý Kỳ kinh hãi, cực kỳ hối hận. Đúng vậy a, mình ngu quá. Vừa nãy nếu cầm đôi
giày này bán cho Cao nha nội, thì đâu dừng lại ở thiên kim. Thiệt thòi, thực
sự thiệt thòi, thiệt thòi đỡ được một cước vừa nãy.

- Tỷ tỷ, thẵng nhãi kia vô lễ như vậy, dám xông lên xe ngựa của tỷ, tỷ nhất
định phải sai người giáo huấn hắn một trận.

Ngữ khí của Phong Nghi Nô có chút nức nở. Từ bé đến giờ đâu có người nào nói
nàng chân thối, cho nên trong lòng cực kỳ ủy khuất.

Đổ mồ hôi, hình như là ngươi đông thủ trước, giờ lại muốn trả đũa ta.

Lý Kỳ thầm giận, vừa định phản bác, chợt nghe Bạch Thiển Dạ nói:

- Phong tỷ tỷ, tính cách của Lý đại ca có chút tiêu sái, cho nên tỷ đừng giận
huynh ấy.

- Thất Nương, sao đến muội cũng giúp hắn.

Vẫn là Thất Nương hiểu ta.

Lý Kỳ thoải mái, trong lòng đã bớt giận, ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Ủa, không phải là các vị mời ta tới sao?

- Lý sư phó nói không sai, là Sư Sư mời ngươi trước. Nhưng nam nữ khác biệt,
mong Lý sư phó có thể xuống xe tự thoại.

Lý Sư Sư chậm rãi nói.

Nhìn xem, người ta có tố chất như vậy, không hổ là nữ nhân của Hoàng thượng.
Lời nói nhẹ nhàng dễ nghe. Thôi, mình cũng không cần vào đó tham gia náo
nhiệt.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #327