Người đăng: tuanh.kst@
Không thể không nói, một phen khổ nhục kế này của Vương Phủ, xác thực hoàn mỹ.
Y bạt tai con trai bảo bối của y. Nhưng một cái bạt tai này thực sự giúp cha
con bọn họ thoát khỏi một hồi tai nạn đang tiềm phục. Tính toán thì y vẫn buôn
bán lời. Hơn nữa từ lúc y đi vào Túy Tiên Cư đến lúc rời đi, thậm chí ngay cả
ánh mắt y cũng không hướng lên trên nhìn. Tài diễn trò của y quả thực không
thể chê.
Dù Lý Kỳ không đạt tới hiệu quả như mong muốn, trong lòng cũng rất buồn bực.
Nhưng hắn không thể nghi ngờ là người thu được lợi lớn nhất. Mặc dù Tống Huy
Tông là một vị Hoàng đế dễ nói chuyện. Nhưng dù sao y cũng là Hoàng đế. Mấy
câu kia của Vương Tuyên Ân, bất kể là cố tình hay là vô tâm, dù sao cũng đã
chọc giận y. Chỉ cần có thế, tuồng kịch của Lý Kỳ coi như không lãng phí.
Còn những lời về sau của Vương Phủ, Tống Huy Tông nghĩ gì, không ai biết.
Có những lúc, một hạt giống nho nhỏ, cũng có thể nâng được một tảng đá ngàn
cân.
Mấy người Tống Huy Tông ăn trưa, Lý Kỳ cũng không tốn quá nhiều sức lực. Thậm
chí có thể nói là không cần động tay động chân vào. Bởi vì Tống Huy Tông muốn
thưởng thức món vịt quay và bánh Hambuger nổi tiếng gần đây. Hai món này là
bán sẵn, nên không cần tới phòng bếp làm.
Giống như chuyện vừa rồi không ảnh hưởng tới khẩu vị của Tống Huy Tông, rất
nhanh đã ăn hơn nửa cái bánh Hambuger, vẻ mặt đầy hưởng thụ, hướng Lý Kỳ cười
nói:
- Lý Kỳ, cái bánh Hambuger này còn ngon hơn bánh sinh nhật lần trước của
ngươi. Không chỉ có bơ gì đó, còn có rau và thịt gà. Đây là lần đầu tiên trẫm
được thưởng thức hương vị như vậy. Tuy nhiên, vì sao rau trong này lại là rau
sống? Sao không đun lên, để nó càng thêm mỹ vị?
Lý Kỳ chắp tay đáp:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, rau trong đó quả thực chỉ trải qua vài khâu xử lý đơn
giản. Tuy nhiên làm vậy, một là có thể kết hợp dễ dàng với các nguyên liệu
khác. Hai là hàm lượng dinh dưỡng trong rau sống sẽ không bị tiêu hao. Rất tốt
cho sức khỏe.
- Thì ra là thế.
Tống Huy Tông cái hiểu cái không gật đầu:
- Đây cũng là dưỡng sinh học gì đó của ngươi?
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu:
- Đã khiến Hoàng thượng chê cười.
- Không tồi, không tồi.
Tống Huy Tông như có điều suy nghĩ, đột nhiên nói:
- Xem ra trẫm không tìm nhầm người.
- Vâng?
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông cười ha hả, nói lảng sang chuyện khác:
- Nhưng đều là làm từ bột mỹ, vì sao bánh Hambuger của ngươi lại xốp hơn bánh
của các quán khác?
Lý Kỳ đáp:
- Bởi vì thảo dân bỏ thêm một loại nguyên liệu đặc biệt vào trong bột mỳ.
Nguyên liệu đó giống như là men rượu vậy.
Thực ra đây chỉ là Tống Huy Tông tùy ý hỏi, cho nên y cũng không nghiên cứu
sâu. Nhìn bánh Hambuger và vịt nướng, suy nghĩ xuất thần, như đang tự hỏi cái
gì đó.
Lý Kỳ và mấy người Lương Sư Thành thấy vậy, đều lộ vẻ hoang mang, không biết
Hoàng thượng suy tư vấn đề gì.
Bỗng Tống Huy Tông cầm lấy con dao để cắt thịt vị trên bàn.
Lý Kỳ nao nao, tiến lên phía trước nói:
- Hoàng thượng, việc này nên để cho thảo dân làm. Sao có thể khiến ngài đích
thân động thủ được.
- Không cần.
Tống Huy Tông phất tay cười:
- Hôm nay trẫm cũng muốn tự làm một món ăn.
- A?
Lý Kỳ kinh ngạc, nghĩ bụng, không phải chứ, Hoàng thượng cũng biết nấu nướng?
Chưa từng thấy ghi trong sử sách. Món ăn y làm có thể ăn được không? Không
biết tí nữa có bức chúng ta ăn không. Trời ạ, đừng nghịch linh tinh.
Mấy người Lương Sư Thành cũng nhìn nhau. Thực ra trong lòng bọn họ cũng nghĩ
như Lý Kỳ. Nhưng cho dù không ăn được, bọn họ cũng phải ăn.
Hiện tại tất cả mọi người chỉ có thể cầu nguyện, Hoàng thượng không làm ra một
món giống như ‘thuốc xổ’ là được.
Tống Huy Tông quét mắt nhìn mọi người. Thấy thần sắc bọn họ đều là kỳ quái,
sao còn không biết bọn họ nghĩ gì. Cũng không giận, khẽ cười, cầm lấy con dao
cắt một miếng thịt trên thân vịt, sau đó cầm lấy một cái bánh Hambuger đầy đủ,
bỏ miếng thịt gà ở giữa, thay vào là miếng vịt quay, cười ha hả nói:
- Tốt rồi, đây là món ăn đầu tiên mà trẫm làm trong đời.
Mịa! Thế cũng gọi là làm món ăn? Ngươi đang vũ nhục chỉ số thông minh của đám
đầu bếp chúng ta đấy à? May mà y không đổ thêm Thiên Hạ Vô Song, bằng không có
thể thảm. Thật là hù chết mình. Tay Hoàng thượng này cũng thật thích khoe
khoang.
Lý Kỳ kinh ngạc, lập tức phản ứng, nhất thời thở phào một tiếng. Bỗng thấy mấy
người Lương Sư Thành cũng vụng trộm thở phào, trong lòng cười thầm. Xem ra
không chỉ có mình ta là sợ hãi.
- Các ngươi còn ngây người ở đó làm gì, mau mau nếm thử món ăn đầu tiên trẫm
làm xem.
Tống Huy Tông tràn đầy tự tin nói.
Lương Sư Thành nao nao, bỗng lão lệ tung hoành, cảm động tới rơi nước mắt:
- Vi thần hà đức hà năng, lại có may mắn nhấm nháp món ngon do Hoàng thượng
tự tay phối chế. Vi thật thực sự thụ sủng nhược kinh. Đa ta Hoàng thượng ban
ân, đa ta Hoàng thượng bân ân.
Đám người Cao Cầu cũng vội hành lễ, ngoài miệng không ngừng ca tụng công đức.
Chỉ là một cái bánh Hambuger thôi, cần gì phải khoa trương như vậy không? Lúc
lão tử nấu cho các ngươi ăn, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Huống hồ
cái bánh Hambuger kia vẫn là lão tử miễn phí.
Trong lòng Lý Kỳ rất đau thương.
Tống Huy Tông cười đắc ý, nói:
- Các ngươi mau nếm thử, xem hương vị thế nào rồi nói sau.
Mấy người kích động không thôi. Thử hỏi trong thiện hạ có ai có thể được ăn
món ăn do Hoàng thượng làm cơ chứ. Chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải
khiến mọi người hâm mộ chết. Đồng thời quăng ánh mắt về phía Lý Kỳ.
Mịa, các ngươi nhìn ta làm gì.
Lý Kỳ buồn bực cầm lấy con dao, cắt bánh Hambuger kia thành tám phần, rồi chia
ra để vào đĩa của bọn họ.
Tống Huy Tông đột nhiên nói:
- Lý Kỳ, ngươi cũng nếm thử xem. Dù sao ở phương diện này, ngươi là hành gia
mà.
- Đa tạ Hoàng thượng.
Lý Kỳ vừa mới dứt lời, chợt nghe Lương Sư Thành kêu lên:
- Oa, cái bánh Hambuger này ngon thật. Đây tuyệt đối là món ngon nhất mà vi
thần từng nếm.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy lão hàng kia đã nhét toàn bộ miếng bánh Hambuger vào
trong miệng, hai mắt híp lại.
Bạch Thế Trung cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, không thể tưởng được vị quay kết hợp với bánh Hambuger, lại ra
một món bánh mỹ vị.
Mấy người vừa ăn, vừa biểu lộ rất khoa trương. So với quảng cáo trên TV còn
khoa trương hơn.
Đổ mồ hôi! Có cần phải khoa trương như vậy không? Quá dối trá đi. Sớm biết như
thế, lúc trước khi lão tử khai trương đại lý, thì nên mời mấy người các ngươi
tới đó biểu diễn. Thật quá con mẹ nó chân thực.
Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ bọn họ.
Tống Huy Tông nghe xong, càng là đắc ý, cười ha hả nói:
- Các vị ái khanh chớ lừa gạt trẫm đấy, bánh Hambuger kẹp với vịt quay có
ngon như vậy không?
Nói xong, chính y cũng nếm thử một miếng, rất bảnh bao nói:
- Không tồi, không tồi, hương vị thật không tồi. Ha ha.
Chợt thấy Lý Kỳ không ăn, hỏi:
- Lý Kỳ, vì sao ngươi không nếm thử?
Về phương diện này, Lý Kỳ là chuyên gia, ăn được hay không phải do hắn định
đoạt.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, lập tức cầm miếng bánh bỏ vào trong miệng, cẩn thận
nhai nuốt. Âm thầm gật đầu, cũng không tồi lắm. Hương vị Đông Tây kết hợp, xác
thực là đặc biệt. Nhưng cũng không khoa trương như lời các ngươi nói. Nghĩ
lại, thật không có đạo lý gì. Lão tử làm đồ ăn, các ngươi lại lấy ra vuốt mông
ngựa. Cũng quá thiệt thòi đi. Tâm niệm vừa động, chợt nghiêm mặt nói:
- Hoàng thượng, thảo dân chợt có một suy nghĩ.
Tống Huy Tông sững sờ, thấy hắn không có lời khen mình, trong lòng hơi buồn
bực:
- Nói.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Hoàng thượng, món ăn này của ngài có thể coi là kinh thiên địa, quỷ thần
khiếp, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Cho nên thảo dân muốn tại tiểu điếm
long trọng bày bán món ăn này của Hoàng thượng. Để khiến càng người người có
thể được nếm món ngon này. Mong rằng Hoàng thượng có thể đáp ứng nguyện vọng
nho nhỏ này của thảo dân.
Một câu đơn giản của hắn, còn mạnh hơn những lời nịnh hót phiêu miểu của mấy
người Lương Sư Thành nhiều lắm.
Tống Huy Tông ngạc nhiên?
- A? Món ăn của trẫm của thể mang ra bán?
Đổ mồ hôi! Vẫn chỉ là bánh Hambuger, vì sao không thể bán.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng thể nói ra, Lý Kỳ nghiêm túc gật đầu:
- Hoàng thượng, đâu chỉ có thể bán, khẳng định còn bán rất chạy. Hắc hắc,
thảo dân là một thương nhân, nếu không kiếm được tiền, thảo dân sao có thể
nhiệt tình như vậy.
Lời này dù đầy hơi tiền, nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác chân thật.
Cũng đồng thời nói tới tâm khảm của Tống Huy Tông. Nhất thời long nhan vui
mừng, cười ha hả:
- Ngươi đã tôn sùng món ăn của trẫm như thế, vậy thì cứ theo ý ngươi đi.
Chính là, món ăn này, ngươi định đặt tên là gì.
Hoàng thượng làm món ăn, đương nhiên phải tách cái tên ra.
Lý Kỳ nhãn châu xoay động, đáp:
- Hoàng thượng, không bằng gọi nó là bánh Hoàng Gia đi.
- Bánh Hoàng Gia?
Tống Huy Tông nhỏ giọng đọc môt lần, hai mắt sáng ngời, vỗ bàn nói:
- Hay, tên hay lắm, trẫm rất yêu mến, liền kêu bánh Hoàng Gia.
Hoàng thượng đã khen hay, mấy người Lương Sư Thành cũng chỉ có thể vỗ tay tán
dương.
Đợi tất cả mọi người vỗ tay xong, Lý Kỳ bỗng nhiên lại lắc đầu:
- Không được, không được.
Tống Huy Tông trầm mặt xuống, nhíu mày hỏi:
- Vì sao không được?
Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:
- Hoàng thượng, hai chữ ‘Hoàng Gia’ kia, thảo dân chịu không nổi. Nếu mà treo
ra ngoài, thì chính là tội bất kính. Cho dù thảo dân có mười cái mạng, cũng
không đủ chết.
- Thì ra ngươi lo lắng việc này.
Tống Huy Tông tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Chuyện đó có đáng là gì, đợi tí nữa trẫm sẽ đích thân ghi một tấm biển tặng
ngươi. Xem ai còn dám trị tội ngươi không.
- Đa tạ Hoàng thượng.
Lý Kỳ vội hành lễ. Trong lòng cười ha hả, cầm Hoàng thượng làm chiêu bài, mình
thực là thiên tài mà. Lần này không muốn phát tài cũng khó.
Không chỉ như thế, Túy Tiên Cư lại có thêm một tầng bảo đảm.
Vương Trọng Lăng và Bạch Thế Trung nhìn nhau, chỉ có thể cười khổ, giống như
đang nói, tiểu tử này đúng là một gian thương