Đàm Phán (p2)


Người đăng: tinhonline123

Lý Kỳ mỉm cười:

- Thái viên ngoại nói gì vậy. Luận thực lực, Túy Tiên Cư sao có thể so sánh
với Phỉ Thúy Hiên. Tại hạ tự hỏi không có năng lực cứu được viên ngoại. Tuy
nhiên, tại hạ cũng thông cảm với tình hình hiện tại của viên ngoại. Tại hạ có
thể giới thiệu cho viên ngoại một người.

Thái Mẫn Đức sững sờ, vội hỏi:

- Mời công tử nói.

Lý Kỳ híp mắt đáp:

- Phàn Thiếu Bạch.

Thái Mẫn Đức vừa nghe, mặt lộ vẻ thất vọng, cười khổ:

- Không dối gì công tử, Thái mỗ cũng đã gặp gỡ Phàn công tử rồi. Nhưng y nói
rất rõ ràng với ta rằng, sẽ không nhận số thịt đó.

Nói xong, Thái Mẫn Đức bỗng kích động đứng lên, chắp tay nói:

- Hiện tại cả kinh thành chỉ có Lý công tử là có thể giúp ta.

- Ấy, viên ngoại làm gì vậy.

Lý Kỳ giả bộ nâng y dậy:

- Chúng ta có việc gì cứ từ từ nói, đừng nóng vội, đừng nóng vội.

Ta có thể không vội sao? Hiện tại hơn hai mươi quán ăn đều trông cậy vào lần
đàm phán này giữa ngươi và ta đây.

Thái Mẫn Đức lại bắt đầu giở bài tình cảm, thở dài nói:

- Lý công tử, lúc trước cậu lợi dụng chao để kiếm một nghìn xâu của ta làm
tiền vốn khai trương Túy Tiên Cư. Về sau cậu lại bán chao cho Dương Lâu, giúp
đỡ Dương Lâu đối phó ta. Điều này trong lòng ta rất rõ ràng. Tuy nhiên ta
chẳng những không trách cậu, còn rất bội phục tài trí của cậu. Đối với cậu, ta
cũng luôn dùng lễ đối đãi. Ta tự hỏi bản thân, còn chưa làm việc gì thực sự có
lỗi với cậu. Ta còn luôn coi cậu như một người bằng hữu. Lần này ta thật là
cùng đường, mong cậu nhất định phải giúp đỡ.

Lý Kỳ nghe xong, trong lòng cũng hơi có cảm xúc. Không sai, hắn có thể đi lên
một bước này, Thái Mẫn Đức có vai trò rất quan trọng. Nhưng việc buôn bán, đâu
có thể lôi tình cảm vào đó. Hắn thở dài:

- Thực ra tại hạ cũng luôn coi viên ngoại là bằng hữu. Viên ngoại nói xem,
hai nhà chúng ta chỉ cách nhau một con sông, làm hàng xóm hòa thuận chẳng phải
tốt hơn sao. Cần gì phải đấu tới người chết ta sống? Như vậy chẳng phải giúp
các quán ăn khác chiếm được tiện nghi?

Nếu để ta lựa chọn, cho dù chết ta cũng không muốn làm hàng xóm của ngươi.

Thái Mẫn Đức âm thầm buồn bực, gật đầu, cố nặn vẻ tươi cười:

- Đúng vậy, đúng vậy, Lý công tử nói rất đúng.

Không thể tưởng được Thái Mẫn Đức ngươi cũng có ngày hôm nay.

Hai mắt Lý Kỳ hiện lên tia vui vẻ, ngoài miệng vẫn thở dài:

- Như vậy đi, viên ngoại nói xem hiện tại trong tay viên ngoại đang có bao
nhiêu thịt. Tuy nhiên, tại hạ phải nói trước, tại hạ không nhất định có thể
giúp được viên ngoại. Nếu viên ngoại không muốn nói cũng không sao.

- Ừ, ừ, Thái mỗ hiểu mà.

Thái Mẫn Đức gật đầu, giơ năm ngón tay.

- Năm vạn cân?

Lý Kỳ hỏi.

Thái Mẫn Đức cười ngượng ngùng:

- Nếu chỉ là năm vạn cân, Thái mỗ đâu dám làm phiền tới Lý công tử. Là hơn
năm mười vạn cân, chia làm hai mươi ngày mang tới. Vị chi là hai vạn năm nghìn
cân một ngày.

Người này ra tay kinh khủng thật.

Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh:

- Viên ngoại, tại hạ không nghe lầm chứ? Năm mươi vạn cân? Ngài mua nhiều
thịt như vậy làm gì?

Khóe miệng Thái Mẫn Đức khẽ run:

- Thực ra năm mươi vạn cân đó không phải là cho một mình ta. Là ta và hơn hai
mươi quán ăn cộng lại. Ta hy vọng công tử có thể mua số thịt này.

Nguyên lai là như vậy, ta còn tưởng rằng một mình ngươi đã nhập năm mươi vạn
cân. Thật sự là hù chết ta.

Lý Kỳ thở phào, nhưng lượng thịt lớn như vậy, vẫn vượt quá dự tính của hắn.
Hắn biết rõ, thực ra đây mới chỉ là một bộ phận. Bọn họ khẳng định còn lưu một
bộ phận, duy trì việc buôn bán hàng ngày. Có thể nghĩ lúc ấy bọn họ thu mua
bao nhiêu thịt. Cũng khó trách lúc đó bọn họ có thể khống chế cả thị trường
thịt của Biện Kinh. Hắn lộ vẻ khó khăn nói:

- Viên ngoại để cho một quán ăn mua thịt của hơn hai mươi nhà, có phải là làm
khó người khác không?

- Thái mỗ biết chứ. Nhưng ngoại trừ công tử ra, những người còn lại cũng
không dám tiếp nhận số thịt đó. Ta tin rằng với tài trí của công tử, nhất định
có thể nghĩ ra biện pháp.

Thái Mẫn Đức đầu đầy mồ hôi nói.

Ờ, còn nịnh hót lão tử? Nhưng lão tử không ăn bộ này.

Lý Kỳ làm bộ suy tư một phen, sau đó lắc đầu nói:

- Xin lỗi viên ngoại rồi, số lượng này đúng là quá nhiều. Tại hạ có lòng
nhưng không đủ lực. Viên ngoại vẫn nên tìm người khác đi.

Trong lòng Thái Mẫn Đức xiết chặt, vội nói:

- Công tử đừng vội đưa ra quyết định. Nếu không công tử nghe giá tiền trước
đã.

Lý Kỳ vuốt mũi hỏi:

- Ủa, lẽ nào giá thịt của viên ngoại còn thấp hơn một trăm văn?

Từ một vừa mới tới bên miệng Thái Mẫn Đức, đã bị Lý Kỳ cho lùi trở về, đành
bất đắc dĩ sửa lời:

- Chín…chín mươi lăm văn.

Oa! Thấy vậy lão hàng này đã gấp tới phát hỏa. Vừa lên tiếng liền cho mình cái
giá thấp như vậy. Lão tử phải chơi chết ngươi.

Lý Kỳ vẫn lắc đầu, thở dài:

- Viên ngoại à, không phải tại hạ không muốn giúp ngài. Tại hạ thực sự không
giúp được. Muốn mua hết số thịt của viên ngoại, cũng phải tiêu tốn hơn bốn vạn
xâu. Túy Tiên Cư của tại hạ cho dù đập nồi bán sắt, cũng không mua nổi.

(Một xâu là một nghìn văn tiền)

- Chín mươi văn thế nào?

Thái Mẫn Đức cắn răng nói ra con số, sao mà đau lòng a.

Lý Kỳ cười thầm, ngoài miệng vẫn cự tuyệt:

- Tại hạ biết giá tiền đó coi như đã thấp. Nhưng số lượng thịt nhiều lắm. Nếu
không tại hạ chỉ thu mua số thịt mà viên ngoại đang có, còn những quán ăn khác
thì mặc kệ bọn họ.

Tiểu tử chết tiệt, đến lúc này rồi còn chơi trò đó với ta. Nếu ta đáp ứng
ngươi, các quán ăn khác còn không coi ta như cừu nhân? Đến lúc đó ngươi lại
lén bán thịt giúp bọn họ, ta chẳng phải bốn bề thọ địch sao?

- Tám mươi lăm văn, đây là giá tiền thấp nhất.

Mấy chữ này cơ hồ phát ra qua kẽ răng của Thái Mẫn Đức. Hai tay y đã nắm chắt,
trong lòng thì nhỏ máu! Y buôn bán hơn nửa đời người, còn là lần đầu tiên thâm
hut tiền mua bán như vậy.

Ha ha, khoản tiền này lão tử lợi nhuận chắc rồi.

Trong lòng Lý Kỳ âm thầm nở hoa, hiếu kỳ hỏi:

- Viên ngoại, ngài đã nguyện ý bán giá thấp như vậy, cho dù dựa vào chính các
vị, cũng có thể bán ra ngoài mà. Cần gì tới tìm tại hạ?

Thái Mẫn Đức nghe lời này của Lý Kỳ, tức giận thiếu chút nữa thổ huyết tại
chỗ. Tất cả còn không phải nhờ hồng phúc của ngươi sao? Chỉ riêng bánh
Hambuger kia của ngươi, đã rẻ còn ăn ngon, hương vị có thể thay đổi nhiều
kiểu. Tiền mua một cân thịt cũng đủ cho bọn họ ăn no ba cái bánh. Những dân
chúng kia, cả ngày đều ăn bánh Hambuger. Còn cả vịt quay nữa, hấp dẫn cả những
thực khách có tiền. Hiện tại các Chân Điếm lớn chút đều gia nhập đại lý của
các ngươi. Cho dù lão tử có bán lỗ vốn hơn nữa, cũng không đọ được với các
ngươi. Huống hồ con mẹ các ngươi còn đang lợi nhuận tiền


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #288