Người đăng: tinhonline123
- Ai nha, Lý Kỳ, ngươi cũng không cần phải giả vờ trước mặt ta. Ta biết lần
trước ở phủ thái sư, vì để ta hả giận, ngươi cố ý khiến Vương Tuyên Ân xấu
mặt. Lúc ấy nếu không phải cha ta giữ ta lại, thì ta đã đi ra nói hộ ngươi vài
câu rồi.
Cao nha nội hưng phấn.
Nghĩa khí cái mốc khỉ, ra mặt hả giận cho ngươi? Nằm mơ à?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Nha nội, ngài chớ nói linh tinh. Đây là lần cuối cùng ta nhắc lại, là do
Vương nha nội sơ ý mà bị ngã.
- Đúng, đúng, là do y không cẩn thận bị ngã.
Cao nha nội cười hắc hắc, nhưng hai mắt hiện lên tia giảo hoạt vui vẻ.
Xong rồi, mình lại bị hiểu lầm.
Lý Kỳ trợn mắt, chẳng muốn giải thích với hạng bao cỏ như Cao nha nội.
Cao nha nội lại nói:
- Tuy nhiên ngươi cũng làm những chuyện không tốt.
- Lại chuyện gì?
Lý Kỳ buồn bực.
Cao nha nội nói:
- Vì sao ngươi không nói với ta chuyện ngươi dạy điệu nhảy ăn bớt cho Phong
nương tử? Nếu như ta biết, thì ta có thể đi theo học. Rồi tới hôm đó ngươi bố
trí cho ta nhảy cùng với nàng.
Dâm tiện.
Bảy người còn lại lập tức quăng ánh mắt khinh bỉ về phía Cao nha nội.
Cao nha nội giống như bị mấy ngày cấm cửa làm cho nghẹn tới điên rồi. Vừa mới
ra khỏi thành, y liền như con thú hoang thoát khỏi lồng, cùng với Hồng Thiên
Cửu giục ngựa lao nhanh, hát rống bài ‘Hồng trần làm bạn’. Bất chợt chứng kiến
tiểu cô nương đi ngang qua, còn dừng lại đùa giỡn đôi câu, khủng bố hơn cả tứ
đại tài tử xuất môn. (Chỉ tứ đại tài tử trong phim Đường Bá Hổ của Châu Tinh
Trì)
Trình độ cưỡi lừa của Trần A Nam cũng không tệ lắm, cũng giục lừa đi theo sau,
hào hứng bừng bừng.
Mà Lý Kỳ, Triệu Giai và Mã Kiều thì chầm chập đi ở phía sau.
Điều khiến Lý Kỳ hiếu kỳ, chính là vì sao hôm nay Triệu Giai và Cao nha nội
xuất môn lại không mang theo gia đinh hay thủ hạ. Không hỏi không biết, vừa
hỏi liền hoảng sợ. Thì ra Cao nha nội đã sớm phái những thủ hạ kia trông coi.
Trông coi ở đây chính là bảo vệ những con động vật hoang dã kia. Thời này động
vật hoang dã tuy nhiều, nhưng thợ săn càng nhiều. Nếu tới chậm, đừng nói là dã
lộc, mà ngay cả con thỏ cũng không tìm thấy. Cho nên y mới phái thủ hạ đi ngăn
cản đám thợ săn giết hại, để cho đám người Cao nha nội có con mồi để mà săn.
Nói đi nói lại, những động vật hoang dã kia không thể tránh khỏi vận mệnh đau
buồn.
Lý Kỳ tới Bắc Tống lâu như vậy, nhưng mới là lần đầu tiên tham dự một hoạt
động giải trí của thời Bắc Tống. Trong lòng vừa hưng phấn, vừa chờ mong, không
ngừng hỏi Triệu Giai cái này cái kia.
Nhưng Triệu Giai hình như có mấy lời muốn nói chuyện riêng với Lý Kỳ. Liếc mắt
nhìn Mã Kiều đang lim dim đôi mắt đi phía sau, hiếu kỳ hỏi:
- Lý huynh, vị này là bằng hữu của ngươi à?
Bằng hữu? Ngươi cũng quá để mắt y rồi.
Lý Kỳ cười ha hả, cũng nhìn ra dụng ý của Triệu Giai:
- À, đây chỉ là một người thủ hạ không nên thân của ta mà thôi. Đã khiến
Triệu huynh chê cười.
Nói xong, hắn hướng Mã Kiều:
- Mã…
Chữ Mã vừa thốt ra, Mã Kiều bỗng vung roi, giục lừa chạy về phía trước.
Để lại đám bụi mờ mịt.
Tay Mã Kiều này cũng thật là có cá tính.
Lý Kỳ và Triệu Giai đều sững sờ nhìn bóng lưng dần xa của Mã Kiều. Không thể
không nói, cao thủ chính là cao thủ, ngay cả tư thế cưỡi lừa cũng tiêu sái hơn
đám người Cao nha nội cưỡi ngựa nhiều lắm. Xem ra là dân chuyên nghiệp.
Nửa ngày qua đi, Triệu Giai cười khổ một tiếng:
- Lý huynh, vị thủ hạ này của ngươi thật là thú vị.
Thú vị cái rắm. Ỷ vào chút thông minh, ngay cả tí mặt mũi cũng không cho lão
tử.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, thở dài:
- Không dối gì Triệu huynh, thực ra nhiều khi ngay cả ta cũng không rõ, rốt
cuộc ta là lão đại, hay là y là lão đại.
Triệu Giai cười ha hả, bỗng có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ:
- Lý huynh, gần đây Vương Tuyên Ân có đi tìm ngươi không?
Lý Kỳ sững sờ, lắc đầu:
- Không có, sao vậy? Lẽ nào Vương nha nội còn muốn tìm ta gây khó xử?
Triệu Giai gật đầu:
- Lần này ta đến, thực ra là muốn nói với ngươi chuyện này. Ta nghe nói mấy
ngày nữa Vương Tuyên Ân sẽ tới tìm ngươi. Ngươi cần chú ý chút. Tên kia bình
thường rất bướng bỉnh, mà ngay cả Vương tương cũng không quản được y. Nếu
không phải là chuyện lớn gì, ngươi có thể tạm thời ẩn nhẫn chút.
Đổ mồ hôi, nếu lão tử muốn ẩn nhẫn, thì lúc đó đã nhịn rồi, sao phải đợi tới
ngày hôm nay. Nói sau, tay Vương nha nội kia mà gọi là bướng bỉnh? Rõ ràng
chính là một tiểu nhân âm hiểm. Cho dù ta có nhịn, ngươi có bảo đảm y sẽ không
tới tìm ta lần nữa không? Thiệt là, cái tay Vương Phủ kia cũng quá vô dụng.
Ngay cả con mình mà không quản được.
Lý Kỳ vừa nghe tới Vương Tuyên Ân, trong lòng lại tức giận. Hiện tại hắn còn
phải đối phó với Thái Mẫn Đức, thời gian đâu ứng phó với y. Nhưng ngoài miệng
vẫn nói:
- Đa tạ Triệu huynh đã quan tâm, Lý Kỳ vô cùng cảm kích.
Bỗng lời nói xoay chuyển:
- Tuy nhiên, Vương nha nội dù gì cũng là con trai của tể tướng. Chắc sẽ không
làm những việc đi quá giới hạn.
Trong lòng lại nghĩ, ngươi nha, đừng chọc giận lão tử. Bằng không cho dù lão
tử liều cái mạng này, cũng muốn cha con các ngươi không được chết già.
- Ta cũng không biết nữa. Nhưng ngươi phải cẩn thận chú ý.
Triệu Giai lắc đầu, vẻ mặt ẩn ẩn có một tia bất đắc dĩ:
- Lẽ nào Lý huynh thực sự không muốn ta ra tay giúp ngươi?
Lý Kỳ lắc đầu, cau mày, từ chối nhã nhặn:
- Đa tạ ý tốt của Triệu huynh, tạm thời xem tình hình thế nào đã. Ta không
muốn việc này trở nên phức tạp.
- Vậy được rồi.
Triệu Giai gật đầu, trở về chính đề:
- Đợi tí nữa tới lúc săn bắn, Lý huynh nên nhường ta đấy!
Nhường ngươi? Ngươi đang tiêu khiển ta à?
Lý Kỳ âm thầm cười khổ, ngoài miệng lại ngạc nhiên hỏi:
- A? Lẽ nào Triệu huynh đã được chứng kiến tài bắn cung như thần của ta?
- À, chưa từng.
Triệu Giai lắc đầu, cười ha hả:
- Tuy nhiên ta quen Lý huynh lâu như vậy, còn chưa thấy chuyện gì mà Lý huynh
không làm được. Huống hồ hôm nay ta thấy Lý huynh chỉ cưỡi lừa đi săn, chắc
hẳn Lý huynh đã tính trước.
Ài, ta muốn cưỡi ngựa lắm chứ, nhưng ta còn sợ ngã từ trên lưng ngựa xuống
hơn.
Tuy nhiên, Triệu Giai đã nói tới mức này, Lý Kỳ chỉ có thể mày dạn mặt dày,
giả trang cao thủ, chắp tay cười nói:
- Nhất đinh, nhất định.
Trong lòng lại không yên bất an.
…
Mấy người lần lượt đi tới khu vực săn bắn. Những thủ hạ kia đã sớm cung kính
đón chào. Một bãi cỏ rộng lớn, bốn phía thưa thớt cây cối. Có đủ không gian để
tuấn mã lao nhanh, là nơi tốt để đánh dã chiến.
- Lý Kỳ, con lừa của ngươi được không vậy? Ta thấy đuổi theo bắn thỏ còn khó
nữa là.
Cao nha nội liếc mắt nhìn con lừa nhỏ mà Lý Kỳ đang cưỡi, hèn mọn nói.
Nhưng hai chủ tớ này lại quăng cho y ánh mắt bình tĩnh.
Lý Kỳ cười ha hả đáp:
- Cao nha nội, tại hạ hỏi ngài một câu, lừa nhanh hơn hay ngựa nhanh hơn?
Cao nha nội lườm hắn một cái, đáp:
- Tất nhiên là ngựa nhanh hơn rồi. Nếu ngươi không phục, hai ta có thể đua
xem. Tiền cược là năm trăm xâu.
Năm trăm xâu? Ngươi đang định hại ta đấy à.
- Phục, đương nhiên là phục.
Lý Kỳ mỉm cười, lại hỏi:
- Vậy ngựa chạy nhanh hơn, hay là nai chạy nhanh hơn?
- Điều này phải xemm tình huống. Tuy nhiên nếu ở tình huống bình thường, vẫn
là ngựa chạy nhanh hơn.
Cao nha nội khinh thường đáp.
- Vậy ta lại hỏi ngài, là ngựa chạy nhanh hơn, hay tên bay nhanh hơn?
- Ách…tất nhiên là tên bay nhanh hơn rồi. Tuy nhiên ngựa lại chạy được xa
hơn.
- Đấy, trong số đó thì tên bay là nhanh nhất. Cho nên ta cưỡi lừa hay cưỡi
ngựa có gì mà khác nhau. Dù sao những động vật kia cũng không nhanh bằng tên
của ta.
Lý Kỳ nhún vai đáp.
- Ừ, ngươi nói cũng có chút đạo lý.
Cao nha nội bị Lý Kỳ lừa dối làm cho sững sờ, nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn cảm
giác lời của Lý Kỳ có chỗ nào không đúng. Còn cụ thể là gì, y lại không nói ra
được