Nhạc Mẫu Khó Chơi (p2)


Người đăng: tinhonline123

- Ta…

Bạch phu nhân vừa định mở miệng, bỗng sững sờ, lập tức phản ứng tới, thầm nghĩ
tiểu tử này đúng thật là giảo hoạt. Thiếu chút nữa thì mình dính bẫy của hắn.
Cười lạnh nói:

- Ta đáp ứng gả Thất Nương cho cậu khi nào?

- Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Lý Kỳ cười hắc hắc.

Bạch phu nhân cười cười:

- Cậu đúng là tự tin.

- Có một chút.

Bạch phu nhân gật đầu:

- Tốt, cậu nói cho ta biết, cậu có thể cho Thất Nương cái gì?

- Hạnh phúc.

Lý Kỳ trả lời đơn giản.

- Hạnh phúc?

Bạch phu nhân nhíu mày:

- Hiện tại bản thân cậu cũng khó bảo toàn, nói gì tới cho Thất Nương hạnh
phúc? Cậu có biết, vì sao mấy ngày hôm nay Thất Nương không tới Túy Tiên Cư
không?

Còn không phải bị các ngươi giam lỏng.

Trong lòng Lý Kỳ như gương sáng, nhưng vẫn giả bộ mờ mịt, lắc đầu đáp:

- Không biết.

Bạch phu nhân cũng không quan tâm hắn không biết hay là giả vờ không biết, nói
thẳng:

- Thật ra là ta lo lắng Thất Nương tới Túy Tiên Cư tìm cậu, nên mới không cho
phép nó xuất môn. Hiện giờ cậu đang đắc tội với đương triều Thiếu Tể. Thất
Nương lại là con gái của hữu thừa tướng, ta làm như vậy, cũng vì tránh những
phiền toái không cần thiết. Cậu hiểu chưa?

- Hiểu rồi.

Lý Kỳ gật đầu. Thầm nghĩ, thì ra người một mực vòng vo chính là bà ta. Cười
đáp:

- Bá mẫu, người có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng là được. Chúng ta sắp thành
người một nhà rồi, đừng khiến cho xa lạ.

Đến một bước này rồi, sao Lý Kỳ không nhìn ra. Nếu Bạch phu nhân không muốn
hắn và Thất Nương lui tới, thì vừa nãy trực tiếp đuổi hắn đi rồi, cần gì lưu
hắn lại, nghe hắn nói đông nói tây. Thầm nghĩ, vị phu nhân này không buôn bán
đúng là lãng phí.

Hai mắt Bạch phu nhân hiện lên một tia khen ngợi, nói:

- Rất đơn giản, chỉ cần cậu khiến Vương tương bỏ qua mọi chuyện, không tìm
cậu trả thù nữa, thì ta liền đáp ứng gả con gái cho cậu.

- Bá mẫu, rõ ràng người đang đùa giỡn cháu mà. Chúng ta đều là người hiểu
chuyện, nếu người muốn Vương tương không động tới cháu, trừ phi…

Lý Kỳ nói tới đây, bỗng dừng lại, tinh mang trong mắt lóe lên, có thâm ý cười
nói:

- Bá mẫu, người đang chọn con rể, hay là chọn đao phủ vậy?

Bạch phu nhân cười đáp:

- Ta chỉ đang suy nghĩ cho Thất Nương mà thôi.

Lời này cũng không giả. Thử hỏi ai dám gả con gái cho một cừu nhân của tể
tướng quyền nghiêng vua và dân?

Lý Kỳ thản nhiên hỏi:

- Bạch tương có biết việc này không?

Bạch phu nhân lắc đầu:

- Nếu ông ấy biết, cậu cho rằng cậu có thể yên ổn ngồi chỗ này à? Tuy nhiên,
cậu yên tâm, chỉ cần cậu có thể hóa giải nguy hiểm, ta tự nhiên sẽ thay cậu
làm chủ. Đến lúc đó, đừng nói cậu mang nồi niêu xoong chảo, cho dù cậu bưng
cái bếp của Túy Tiên Cư tới, ta cũng hoan nghênh.

Thấy vậy vị Bạch phu nhân này đúng là một vị nội trợ hiền. Bạch Thế Trung có
vị trí như ngày hôm này, chắc hẳn không thiếu nàng xuất lực.

Tuy nhiên, mình cũng không phải ngồi không. Chơi trò này với mình? Hừ, quay về
xem nhiều kịch truyền hình rồi hẵng nói.

Lý Kỳ trầm mặc một lúc, bỗng đứng dậy, hành lễ nói:

- Bá mẫu, người vì Bạch tương suy nghĩ, cháu có thể hiểu được. Nhưng cháu
không thích bị người khác coi như con rối. Huống hồ đây vốn là hai chuyện khác
nhau. Bá mẫu là mẹ của Thất Nương, người đương nhiên có quyền bảo vệ nàng.
Nhưng người không quản được cháu. Nếu bá mẫu không cho phép Thất Nương xuất
môn, cùng lắm thì ngày nào cháu cũng tới là được. Cháu còn không tin, Vương
tương còn không dám làm gì cháu, bá mẫu có thể làm được gì?

Lời này đúng là vô lại.

Một chiêu có cả cương nhu này của Lý Kỳ, khiến Bạch phu nhân ngây ra như
phỗng. Nàng không rõ vừa rồi Lý Kỳ còn không ngừng nịnh nọt nàng, giờ lại chợt
trở nên cường ngạnh như vậy.

- Bá mẫu, sắc trời đã tối, Lý Kỳ xin cáo từ.

Lý Kỳ thừa dịp nàng ngây người, nhấc chân bước đi. Đợi thoát khỏi khu vực nguy
hiểm, hắn mới quay đầu nói:

- Bá mẫu, có lẽ người là một người vợ tốt, nhưng người không phải là một
người mẹ tốt. Ít nhất cháu cho rằng như vậy.

Nói xong, Lý Kỳ liền bước nhanh rời đi. Dù sao nơi này vẫn là địa bàn của nàng
ta.

Đợi Lý Kỳ đi rồi, Bạch phu nhân mới hồi phục tinh thần, cười khúc khích, tự
nhủ:”Tiểu tử được lắm, lại dám giáo huấn mình. Quả nhiên không giống người
thường. Tuy nhiên, cho dù ta không nói việc đó, chẳng lẽ ngươi không đi làm
sao?”

Nghĩ tới đây, nàng lại cười khanh khách.

Lý Kỳ mới ra vườn hoa, Mã Kiều không biết từ nơi nào xuất hiện, run rẩy hỏi:

- Nói chuyện xong chưa?

- Rồi.

Lý Kỳ gật đầu:

- Ngày mai mặc thêm nhiều quần áo chút.

- Có ý gì?

- Ngày mai lại tới.

- A?

Hôm sau.

Mặt trời mọc ở hướng đông.

- Sao còn chưa ra nhỉ?

Hồng Thiên Cửu đứng trước cửa Tần phủ, vẻ mặt không kiên nhẫn. Bên cạnh cậu ta
còn có Chu Hoa và Từ Phi.

Ba con tuấn mã ở một bên thở phì phì, bất chợt hất chân lên, có lẽ cũng đợi
không nhịn được.

Lại qua một lát, cửa chính rốt cuộc mở. Từ bên trong đi ra ba người. Người cầm
đầu đội nón lá, mặc áo da choàng vai, dây lưng bó chặt, đeo giày cao. Sau lưng
là cung, ở thắt lưng còn treo bao da đựng tên.

Tư thế khá là oai hùng.

Người này chính là Lý Kỳ. Luận về tạo hình, chỉ sợ cả Đại Tống không có ai
bằng. Nhưng luận về chân công phu, cái này…còn cần nghiên cứu thêm.

Phía sau Lý Kỳ là Mã Kiều và Trần A Nam. Bọn họ vẫn ăn mặc như thường ngày.
Chỉ là một người thì hào hứng dạt dào, một người thì liên tục ngáp.

- Lý đại ca, huynh ra muộn vậy?

Hồng Thiên Cửu buồn bực hỏi.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Tại ta còn phải chuẩn bị vài thứ.

Tối hôm qua tới Bạch phủ, chẳng những không được gặp Bạch Thiển Dạ, còn tốn
không ít thời gian. May mà có người trong nghề như Mã Kiều, rất nhanh mua được
bộ cung tên.

Còn Trần A Nam, Lý Kỳ thấy cậu ta thích vận động, hơn nữa cũng bận rộn nhiều
ngày rồi, liền dẫn theo cậu ta chơi đùa.

Lý Kỳ tự nhiên không cưỡi ngựa, mà vẫn là chú lừa kia. Hắn không cưỡi ngựa,
tất nhiên sẽ không để Trần A Nam và Mã Kiều cưỡi ngựa. Bằng không như vậy đi
ra ngoài cũng quá mất mặt.

Ba con ngựa, ba con lừa, hạo hạo đãng đãng đi tới cửa đông.

Vừa tới gần cửa đông, sáu người bỗng nghe thấy một tiếng gọi:

- Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, bên này.

Ủa, không phải là giọng Cao nha nội đó sao?

Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy trước cửa thành đứng hai con tuấn mã. Ngồi trên
tuấn mã là hai vị công tử ăn mặc hoa lệ. Trong đó một vị tự nhiên là ‘thật lâu
không thấy’ Cao nha nội, còn vị kia là Vận Vương Triệu Giai.

Là y?

Lý Kỳ nhíu mày.

Hồng Thiên Cửu vừa thấy Cao nha nội, hưng phấn thúc ngựa chạy tới, kích động
hỏi:

- Ca ca, huynh cũng tới đây à? Không phải cha huynh cấm cửa đó sao?

Cao nha nội gãi đầu cười, còn chưa mở miệng, chợt nghe tiếng Lý Kỳ cười nói:

- Chắc là nhờ điện…Triệu huynh nói đỡ.

Nói xong, hắn lại hướng Triệu Giai chắp tay:

- Triệu huynh.

Triệu Giai cũng chắp tay cười đáp:

- Xem ra việc gì cũng không thể gạt được Lý huynh.

Cao nha nội cười hắc hắc:

- Lý Kỳ, không thể tưởng được ngươi rất giảng nghĩa khí, trước kia là bản nha
nội trách lầm ngươi.

Lý Kỳ sững sờ:

- Nha nội nói gì vậy?


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #273