Người đăng: tinhonline123
Đổ mồ hôi! Không hổ là mẹ của Thất Nương, quả nhiên còn khó đối phó hơn cả
Thất Nương.
Lý Kỳ lập tức chịu thua, ngượng ngùng cười nói:
- Thực ra cháu làm vậy không phải đỡ làm phiền hạ nhân của Bạch phủ sao. Tuy
nhiên, cháu là dẫm lên hòn đá rồi đi vào, chứ không phải trèo tường.
Bạch phu nhân là người thông minh, vừa nghe là hiểu, cười nói:
- Cũng đúng, một mình ngươi sao dám xông vào Bạch phủ giữa đêm hôm. Chắc chắn
là có người giúp đỡ..
Lý Kỳ cười ha hả:
- Đâu có, đâu có, cho dù tìm người giúp đỡ, cháu cũng không dám xông vào Bạch
phủ vào ban đêm. Cháu là tìm cao thủ tới.
Bạch phu nhân sững sờ, che miệng cười khanh khách, phất tay áo lên, nhẹ nhàng
ngồi xuống ghế đá. Cũng không muốn vòng vo với hắn nữa, thực sự là quá mệt
mỏi, cười nói:
- Lý Kỳ, cậu tới tìm Thất Nương phải không?
Lý Kỳ biết không thể gạt được nàng, gật đầu cười.
- Vậy cậu tìm Thất Nương có việc gì?
Bạch phu nhân nhìn thấy vẻ mặt không yên của Lý Kỳ, lại nói:
- Ta cũng không muốn làm khó dễ cậu. Nhưng một người nam nhân, đêm hôm khuya
khoắt tới tìm một nữ nhân, là một người mẹ ta phải hỏi rõ ràng, cũng không
tính là quá phận.
Lý Kỳ vội đáp:
- Không quá phận, không hề quá phận chút nào. Đây là việc rất bình thường.
- Vậy hiện tại cậu đã tin tưởng ta chính là mẹ của Thất Nương chưa?
Bạch phu nhân mắt chứa ý cười nhìn Lý Kỳ.
Đổ mồ hôi! Nói lỡ miệng rồi.
Sau lưng Lý Kỳ hơi ướt, nhưng thấy nàng ta không có ác ý gì, vậy thì cứ thành
khẩn là được, liền hành lễ:
- Lý Kỳ bái kiến nhạc…Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân ừ một tiếng:
- Vậy hiện tại cậu có thể nói cho ta biết cậu tìm Thất Nương làm gì chưa?
- Mang vịt tới.
Lý Kỳ thuận miệng đáp. Nhưng lời vừa nói ra, chính hắn đều sững sờ. Chuyện gì
xảy ra? Sao lão tử mở miệng lại nói vịt nhỉ. Chắc tại mấy ngày gần đây toàn ở
chung với đám vịt, cho nên mới nghĩ tới chúng.
Bạch phu nhân sững sờ, quăng ánh mắt hỏi thăm.
Lý Kỳ tâm niệm vừa động, vội đáp:
- Không sai, cháu tới chính là tặng vịt. À không, là phu nhân nhà chá bảo
cháu mang vịt tới. Gần đây Túy Tiên Cư mới bày bán một loại vịt nướng mới.
Hương vị rất tốt. Cho nên phu nhân nhà cháu cố ý để cho cháu mang tới cho Thất
Nương nếm thử. Chỉ có điều cháu vốn là người thẹn thùng, không giỏi giao tế
với người xa lạ. Cho nên tính toán lén lút đưa cho Thất Nương, sau đó trở về.
Ngươi không giỏi giao tế với người xa lạ? Ngươi quen ta chưa tới nửa canh giờ,
đã không ngừng hô tỷ tỷ, a di, bá mẫu rồi.
- Ngươi nói linh tinh gì đó?
Bạch phu nhân lườm hắn một cái, lại gật đầu nói:
- Ta có nghe qua vịt nướng của Túy Tiên Cư các cậu. Vậy cậu có mang theo vịt
không?
- Vịt ấy à?
Lý Kỳ hít một hơi, đầu đầy mồ hôi, cười ha hả đáp:
- Vịt đang trong tay của trợ thủ cháu. Bá mẫu chờ một lát, để cháu đi tìm y.
Nói xong, liền chuẩn bị lẻn mất.
Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ dùng phương thức này gặp gia trưởng, cho nên trong
đầu rất hỗn loạn. Nghĩ bụng vẫn là chuồn đi thì tốt hơn. Đợi sau này chuẩn bị
đầy đủ, lại tới gặp vị nhạc mẫu khó nhằn này.
Nhưng Bạch phu nhân sao có thể để cho hắn rời đi đơn giản như vậy, thản nhiên
nói:
- Nếu cậu đi thêm bước nữa, đời này cậu đừng hòng gặp lại Thất Nương.
Lý Kỳ chấn động, lập tức thu chân về.
Bạch phu nhân nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Cậu lại đây ngồi đi.
- Vâng.
Lý Kỳ lên tiếng, đi tới đặt mông ngồi bên cạnh Bạch phu nhân. Lập tức một mùi
thơm nhàn nhạt truyền tới. Nghĩ bụng, hẳn là Bạch phu nhân vừa mới tắm rửa
xong. Chẳng lẽ là tới nơi này hẹn hò với tình nhân? Má ơi, nếu lão tử đúng là
làm hỏng chuyện tốt của nàng, sau này nàng còn cho ta quả ngon để ăn sao.
Lý Kỳ càng nghĩ càng xa, không biết đã trôi tới nơi nào, chợt nghe Bạch phu
nhân trầm giọng nói:
- Ngồi đối diện.
Đổ mồ hôi! Lão tử cũng không hôi nách, việc gì phải ngồi xa như vậy? Nói
chuyện chẳng phải tốn hơi hơn không.
Lý Kỳ quắt miệng, ủy khuất dịch chuyển cái mông, ngồi đối diện, hỏi:
- Bá mẫu có gì phân phó?
Bạch phu nhân có thâm ý khác nhìn hắn, cười nói:
- Thực ra ở trước mặt ta, cậu không cần phải che che lấp lấp.
- Bá mẫu, hôm nay trời lạnh như vậy, bá mẫu sẽ không bảo cháu cởi quần áo ra
chứ?
Lý Kỳ cả kinh, âm thầm sợ hãi than. Không thể tưởng được Bạch phu nhân lại
sống thoáng như vậy.
Bạch phu nhân sững sờ, thẹn quá hoá giận, vỗ mạnh bàn:
- Cậu lại nói linh tinh gì vậy? Cậu đừng quên, nơi này chính là Bạch phủ, cậu
tưởng rằng ta không dám trị cậu chắc?
Má ơi, quạt, quạt của ta đâu. Lý Kỳ cuống quít lục lọi bên hông, đột nhiên nhớ
ra, hình như đã quên mang theo cây quạt mà Hoàng thượng ban tặng, vẻ mặt liền
đưa đám nói:
- Thì chính bá mẫu đã nói cháu không cần che che lấp lấp mà.
Bạch phu nhân tức giận tới bộ ngực sữa phập phồng, híp mắt, cắn răng nói:
- Ta nói tới chuyện của cậu và Thất Nương.
Lẽ nào bà ta đã biết rồi?
- Cháu và Thất Nương có chuyện gì đâu? Nếu là vịt, thì cháu đang nợ nàng ấy
một con.
Lý Kỳ nhún vai đáp. Nhưng trong lòng thì không yên bất an. Cũng không phải hắn
sợ Bạch phu nhân biết chuyện hắn và Thất Nương. Chỉ có điều hiện tại không
phải là thời điểm tốt.
Bạch phu nhân chỉ biết lắc đầu, nói:
- Thực ra chuyện giữa cậu và Thất Nương, ta đã sớm biết. Cậu đừng nghĩ linh
tinh, là Thất Nương nói cho ta biết. Ta cũng biết, vì sao hôm nay cậu lại tới
đây. Vừa rồi ta chỉ cố ý thử cậu, xem cậu có giống như người mà Thất Nương nói
không. Tuy nhiên, cho tới bây giờ, ta chỉ thấy cậu ngoài ăn nói ngọt xớt ra,
chẳng thấy có bản lĩnh gì.
Không thể nào, Thất Nương lại nói chuyện như vậy cho nàng ta biết?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Bá mẫu, cháu không biết bá mẫu đang nói cái gì.
Bạch phu nhân cười hỏi:
- Không phải cậu còn nói cầm nồi niêu xoong chảo tới cưới Thất Nương nhà ta
sao?
- Điều đó Thất Nương cũng nói cho bá mẫu?
Lý Kỳ ngẩn ra.
Bạch phu nhân mỉm cười:
- Thất Nương là con gái ta, có lời gì mà không thể kể được?
Ài, sao không nói sớm, để lão tử phải tốn hết nước bọt.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt chánh khí nói:
- Bá mẫu, thực ra những gì bá mẫu vừa thấy, chỉ là biểu hiện giả dối. HIện
tại cháu mới là Lý Kỳ chân chính. Hôm nay cháu tới đây, chỉ là muốn biết, vì
sao mấy ngày này Thất Nương không tới Túy Tiên Cư. Có phải là bị bệnh gì
không? Ài, một người nam nhân biết săn sóc như cháu, chắc là lần đầu tiên bá
mẫu gặp được.
Bạch phu nhân cười khúc khích:
- Đúng là lần đầu tiên ta thấy một người nam nhân còn dẻo mỏ hơn cả bà mối.
Lý Kỳ chắp tay cười nói:
- Đa ta bá mẫu khích lệ, xem ra sau này cháu hỏi vợ, cũng đở một khoản mời bà
mối.
- Ai nói thế? Hôn nhân là chuyện lớn, sao có thể tùy tiện như vậy. Phụ mẫu
chi mệnh, môi chước chi ngôn, một thứ cũng không thể thiếu.
- Đó là, đó là, không biết bá mẫu thích bà mối nào, để ngày mai cháu đi tìm
xem.
Lý Kỳ gật đầu.