Người đăng: tinhonline123
Chỉ thấy hắn dùng một con dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn, một vài cái que nhỏ dài
chừng mười cm, còn có một cái ống trúc lớn. Một đầu ống trúc được vót nhọn,
đầu kia thì cắm một cây gỗ, trông rất là kỳ quái.
Đám đầu bếp này đều là những người có kinh nghiệm lâu năm, nhưng mấy thứ mà Lý
Kỳ chuẩn bị, không khỏi khiến cho bọn cảm thấy rất hiếu kỳ.
Lý Kỳ lấy một con vịt mập mạp trụi lủi, sau đó dùng dao rạch yết hầu, mở miệng
vịt ra, lôi lưỡi vịt, sau đó dùng phần nhọn của ống trúc cắm thẳng vào yết
hậu, một tay đè chặt đầu kia, dùng sức đẩy xuống.
Chỉ thấy con vịt thoáng cái trương phồng lên.
Mọi người nhìn cảnh này đều hít một hơi khí lạnh.
Thì ra cái ống trúc lớn kia là một cái ống bơm đơn giản. Hơn nữa Lý Kỳ cũng
không phải bơm khí vào trong bụng vịt, mà là bơm khí vào tầng mỡ ở ngoài da.
Bơm khí xong, Lý Kỳ rút ống trúc ra, một tay xiết chặt cổ vịt, bẻ gãy rồi áp
xuống bụng, tránh cho thoát khí.
Sau đó dùng ngón trỏ tay phải đâm một lỗ ở phao câu. Từ cái lỗ phao câu này
lấy hết nội tạng bên trong. Nhồi hỗn hợp nhiều gia vị như đường, muối, gừng,
tỏi đã chuẩn bị sẵn qua lỗ phao câu. Hơn nữa, để có được lớp da vịt giòn béo,
màu bánh mật hoàn hảo thì nhất định phải bỏ đi hai cánh, không để cho chúng
chà xát vào da vịt cộng thêm một vài thao tác được liệt vào hàng bí quyết có
một không hai.
Một loạt động tác này, trôi chảy như nước. Mười vị đầu bếp nhìn như si như
say, thì ra vịt có thể làm như vậy.
Tiếp theo hắn để cho đám đầu bếp học làm, hắn thì ở một bên chỉ điểm. Vịt đã
được xử lý xong thì hắn sai người treo vịt ở chỗ thông gió.
Bởi vì vịt phải được hong khô từ mười giờ tới mười hai giờ, cho nên Lý Kỳ cũng
không ngồi đó đợi. Hắn dẫn theo Lỗ Mỹ Mỹ và đám đầu bếp vào phòng bếp làm món
thứ hai, chính là Hambuger.
Lý Kỳ muốn triệt để tan rã liên minh giữa Thái Mẫn Đức và các quán ăn. Từ đó
nhất cử đánh bại Thái Mẫn Đức. Chỉ dựa vào vịt quay vẫn không an toàn. Cho nên
hắn tính toán Trung Tây kết hợp.
Làm Hambuger thì đơn giản hơn nhiều. Bởi vì những gia vị làm Hambuger, hắn đã
chuẩn bị lúc ở yến tiệc tròn tuổi. Hơn nữa những món điểm tâm ở bữa tiệc, cũng
có vài món giống với Hambuger. Vì vậy đám đầu bếp làm quen nhanh hơn.
Đương nhiên, Hambuger mà Lý Kỳ làm phải căn cứ vào khẩu vị của người Bắc Tống.
Nhân của Hambuger dùng thịt dê là chính. Còn các nguyên liệu khác, hắn không
độc đoán, mà bàn bạc với các đầu bếp một lúc, mới đưa ra quyết định. Đương
nhiên, bơ là thứ không thể thiếu. Thời này sữa rất rẻ, không cần phải lãng
phí. Mà bơ cũng trở thành nguyên liệu mấu chốt làm Hambuger.
Làm xong Hambuger thì cũng đã tới canh bốn. Lý Kỳ bảo bọn họ nghi ngơi, ngày
mai mới nướng vịt.
Hắn cũng không quay về Tần phủ mà nghỉ ngơi luôn ở đây.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Kỳ cùng mọi người chuẩn bị nướng vịt. Củi cũng là
một thứ quan trọng. Lý Kỳ chọn thân cây Cao Lương.
Về lò nướng, hắn đã chuẩn bị lúc yến tiệc tròn tuổi. Hắn chọn lò nướng treo.
Khống chế hỏa hầu để lớp da của vịt không bị cháy là bước quan trọng nhất. Lý
Kỳ không nói kỹ thuật này cho các đầu bếp kia, mà dạy cho Lỗ Mỹ Mỹ và vài tiểu
nhị.
Trải qua một ngày cố gắng, vịt quay Bắc Kinh đã ra lò. Hắn lập tức sai người
gọi Phàn Thiếu Bạch tới. Dù sao Phàn Lâu đã gia nhập liên minh với Túy Tiên
Cư, cũng không thể không cho phép người ta biết được sản phẩm mang ra bán chứ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phàn Thiếu Bạch liền chạy tới trang viên ngoại thành
phía tây. Xem ra y thực sự muốn biết Lý Kỳ chuẩn bị đồ ăn gì.
Còn Phàn Chính, bởi vì lộ trình quá xa, nên không đến. Tuy nhiên Phàn Thiếu
Bạch lại dẫn theo một người, chính là đầu bếp của Phan Lâu, đệ nhất nữ đầu bếp
Biện Kinh, Trương Xuân Nhi.
Lý Kỳ thấy, trong lòng cười thầm. Xem ra Phàn Thiếu Bạch cũng không phải là
bao cỏ, còn biết dẫn theo người trong nghề tới.
- Phàn công tử, Trương nương tử.
- Lý sư phó.
Ba người chào hỏi nhau.
Phàn Thiếu Bạch nhìn xung quanh, cười ha hả:
- Lý sư phó, hiện tại ngươi còn giàu có hơn ta nhiều. Riêng chỗ này thôi đã
lớn hơn hàn xá vài lần.
Lý Kỳ mỉm cười khiêm tốn:
- Đâu có, đâu có, tất cả đều nhờ Thái sư ưu ái, Lý Kỳ thực sự xấu hổ không
dám nhận.
Hai mắt Trương Xuân Nhi hiện lên một tia đố kỵ. Nhưng nàng cũng biết, cho dù
nàng đảm nhiệm tổ chức yến tiệc tròn tuổi, Thái Kinh cũng rất khó tặng nàng
tòa trang viên này.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn Trương Xuân Nhi, cười ha hả:
- Mời hai vị vào trong phòng.
Đi vào trong, Lý Kỳ lập tức phân phó mang vịt quay và Hambuger lên. Trong lúc
đợi, hắn hướng Phàn Thiếu Bạch hỏi:
- Phàn công tử, bên các ngươi đã chuẩn bị thế nào rồi?
Phàn Thiếu Bạch gật đầu đáp:
- Tám nhà Chân Điếm đã trang hoàng lại, đều dựa theo yêu cầu của Lý sư phó.
Chỉ cần ngươi mang đồ ăn tới, chúng ta tùy thời có thể mở cửa. Chỉ là hình như
Sư Tử Lâu đã biết tin tức. Hôm nay chính đang liều mạng tiêu thụ thịt ra bên
ngoài.
- Không sao.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Bọn họ không chạy thoát được đâu.
Phàn Thiếu Bạch cười nói:
- Lý sư phó giống như luôn tự tin như vậy.
Lý Kỳ cũng không già mồm cãi láo, gật đầu:
- Thành bại đều dựa trên thực lực.
Đúng lúc này, hai nữ tỳ bưng vịt nướng và Hambuger tới.
Trương Xuân Nhi thấy con vịt kia có màu đỏ thẫm, lớp da láng bóng, nhất thời
cả kinh hỏi:
- Lý sư phó, ngươi nướng con vịt kia kiểu gì mà vừa đỏ vừa sáng như vậy?
Giống như là bôi một lớp sơn lên vậy.
Ngươi cho ta là kẻ ngốc à? Bí mật nói hết cho ngươi thì ta ăn cái gì?
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Chút thủ đoạn mà thôi, không đáng nhắc tới, hai người thử nếm xem thế nào.
Trương Xuân Nhi cũng phản ứng tới, biết câu hỏi của mình hơi trắng ra, cười
ngượng ngùng, không hỏi lại.
Phàn Thiếu Bạch nhìn cái bánh Hambuger, hiếu kỳ hỏi:
- Lý sư phó, đây là bánh gì?
- À, đây là thứ bánh mà ta mới nghĩ ra, tên là bánh Hambuger.
- Hambuger? Cái tên thật kỳ quái.
Phàn Thiếu Bạch cầm lên, thử cắn một miếng, quả nhiên xốp giòn ngọt ngào, mỹ
vị vô cùng. Có thể nói là thứ bánh ngon nhất mà y từng ăn. Vừa ăn vừa gật đầu
tỏ vẻ tán thưởng.
Trương Xuân Nhi thấy Phàn Thiếu Bạch thích thú như vậy, trong lòng cũng hiếu
kỳ, cắt một miếng thịt vịt, bỏ vào miệng, tinh mang trong mắt lóe lên, gật đầu
nói:
- Thịt vị này vừa mềm, vừa ngọt, dầu mà không ngán. Món vịt nướng này của Lý
sư phó có thể nói là có một không hai của Biện Kinh.
- Trương nương tử quá khen.
Lý Kỳ cười nhạt.
Phàn Thiếu Bạch lại nếm thử thịt vịt, ngon tới mức y nói không ra lời, trong
lòng đã không còn lo lắng, cười ha hả:
- Có vịt nướng và bánh Hambuger này của Lý sư phó, vậy thì Thái Mẫn Đức không
đáng để lo.
Ngữ khí lần đầu tiên có một tia cung kính.
Lý Kỳ cười cười:
- Nếu hai vị không còn dị nghị gì với hai món này, tại hạ tính toán ngày mai
lập tức bày bán ở tám nhà.
- Tốt, nhịn nhiều ngày như vậy, cũng đến lúc chúng ta phản kích rồi.
Phàn Thiếu Bạch vỗ bàn, hào khí mười phần nói.