Người đăng: tinhonline123
Mã Kiều cười ha hả:
- Triệu cô nương, võ công của cô thật không sai. Ta thu hồi lời vừa nãy, cô
có thể đấu với sư muội của ta một trận. Nhưng so với ta, cô còn kém lắm.
- Hừ, chỉ là vừa nãy ngươi sử dụng chiêu số hạ lưu mà thôi.
Triệu Tĩnh hừ lạnh.
Mã Kiều cười đáp:
- Vừa nãy ta chỉ chơi đùa với cô một chút. Bây giờ ta mới thực sự ra tay. Cô
nên chú ý.
- Cầu còn không được.
Triệu Tĩnh nhảy lên, vung kiếm đâm tới.
Tinh mang trong mắt Mã Kiều lóe lên, chắp tay sau lưng, hai chân bất động.
Lý Kỳ thấy vậy, không nhịn được kêu to:
- Chú ý.
Xích một tiêng nhỏ.
Đoản kiếm trực tiếp đâm vào cơ thể của Mã Kiều.
Dm! Không phải chứ, cao thủ mà phải chết như vậy.
Lý Kỳ đờ người, mà Triệu Tĩnh cũng không vui vẻ gì, ngược lại khuôn mặt lộ vẻ
kinh hoàng. Cẩn thận nhìn, nhất thời hít một hơi khí lạnh.
Thì ra đoản kiếm của Triệu Tĩnh không phải đâm vào thân thể của Mã Kiều, mà bị
Mã Kiều kẹp ở nách.
Lý Kỳ thở dài ra một hơi, sao cao thủ hay thích chơi động tác có độ khó cao
này nhỉ.
Triệu Tĩnh dùng sức rút ra, nhưng thanh kiếm như bị nam chân hút vào vậy,
không chút lay động.
Khóe miệng Mã Kiều nhếch lên, chân phải bỗng giẫm cực nhanh vào chân trái của
Triệu Tĩnh.
Triệu tĩnh nhất thời chủ quan, căn bản không đề phòng, bị Mã Kiều giẫm một
cái, đau đến kêu lên.
Mã Kiều không thương hương tiếc ngọc, mà tiếp tục quét chân một cái.
Triệu Tĩnh không dám khinh thường, vội vàng bỏ tay ra khỏi kiếm, lùi lại.
Mã Kiều được thế không buông tha người, sử dụng liên hoàn cước, khiến cho
Triệu Tĩnh liên tục lùi lại.
Bỗng, Mã Kiều làm bộ đá vào đùi phải, Triệu Tĩnh như chim sợ cành cong, không
đợi y ra chiêu, đã nhảy về phía sau. Chính là nàng vừa mới rơi xuống, bỗng đầu
ngón chân truyền tới cơn đau kịch liệt, kêu to một tiếng, vô ý thức nâng chân
phải lên, đau tới đầu đầy mồ hôi.
Thì ra vừa nãy Mã Kiều chỉ là giả vờ quét chân mà thôi. Lúc Triệu Tĩnh nhảy
lên, y nhìn chuẩn điểm rơi của Triệu Tĩnh, lao vọt tới, sau đó giẫm mạnh vào
mũi chân của nàng.
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta thua.
Triệu Tĩnh đau đến chỉ biết phất tay. Nàng rốt cuộc hiểu ra, mình căn bản
không phải là đối thủ của người này.
Mã Kiều buồn bực nhìn nàng:
- Ta đã nói sớm rồi mà, cô lại không tin. Phải chịu chút đau khổ, mới hiểu ra
được cái gì là khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ à?
Lý Kỳ cũng hồi phục tinh thần, trong lòng nhạc nở hoa. Mịa nó chứ, nhặt được
bảo bối rồi. Không ngờ Mã Kiều chính là cao thủ trong cao thủ, chỉ là chỉ số
thông minh hơi thấp. Nhưng thấy Triệu Tĩnh hình như bị thương không nhẹ, lập
tức chạy tới, quan tâm hỏi:
- Triệu cô nương, cô không sao chứ?
- Không…không có việc gì.
Triệu Tĩnh cắn răng đáp, nhưng chân phải vừa buông xuống, sắc mặt lập tức
trắng bệch.
Lý Kỳ nhíu mày nhìn Mã Kiều:
- Ngươi ra chân thật quá nặng.
Mã Kiều lườm hắn một cái:
- Ta đã tuân thủ ước hẹn, chỉ đụng tới đầu ngón chân của nàng, ngươi còn muốn
ta thế nào?
- Không trách y, là bản thân ta không nhìn được núi Thái Sơn, ta thua khâm
phục khẩu phục.
Triệu Tĩnh nhịn đau, khua tay nói.
Chuyện này đúng là không thể trách Mã Kiều. Nếu y thực sự ra tay, thì đoán
chừng Triệu Tĩnh đã sớm gục tại chỗ rồi.
Mã Kiều mỉm cười:
- Triệu cô nương, cô cũng là một người sảng khoái, giống như sư muội ta vậy.
Vừa nãy đúng là ta ra chân hơi nặng, nhưng ta cũng là sợ cô mệt mỏi, nên mới
muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu không có ý nghĩa này.
Mịa, ngươi đang an ủi người ta, hay là châm chọc người ta vậy?
Lý Kỳ dở khóc dở cười, thấy vẻ mặt xấu hổ của Triệu Tĩnh, khuôn mặt trắng bệch
lộ ra một tia đỏ ứng, vội hướng Mã Kiều nói:
- Mã Kiều, ngươi đi tìm Ngô chưởng quầy lấy ít thuốc đắp.
- Ừ.
Mã Kiều lên tiếng, xoay người rời hậu viện.
Lý Kỳ thở phào một tiếng, hướng Triệu Tĩnh nói:
- Triệu cô nương, để ta vịn cô tới phòng nghỉ ngơi.
Triệu Tĩnh do dự một lát, nhẹ gật đầu.
Lý Kỳ không nói hai lời, vịn một tay Triệu Tĩnh, chỉ cảm thấy lòng bàn tay
truyền tới cảm giác tinh tế nhẵn nhụi, âm thầm tán thưởng. Cô nàng này bảo vệ
làn da thật tốt. Mà ngay cả Thất Nương cũng không bằng.
Lý Kỳ đỡ Triệu Tĩnh tới phòng nghỉ ngơi, rót cho nàng ta một chén trà, cười có
lỗi:
- Triệu cô nương, thực là xin lỗi cô, thủ hạ của ta không biết nặng nhẹ, mong
cô thông cảm.
- Đó là do ta tự nguyện, không trách người khác.
Triệu Tĩnh cười khổ sáp, hỏi Lý Kỳ:
- Thì ra bên cạnh Lý huynh đã có một cao thủ như thế, xem ra là ta lo lắng
thừa rồi.
Lý Kỳ sững sờ, nhìn Triệu Tĩnh.
Triệu Tĩnh mỉm cười:
- Chuyện của ngươi ở phủ thái sư, ta cũng có nghe qua. Chỉ sợ Lý huynh không
thể sống thoải mái như trước kia.
Lý Kỳ cau mày hỏi:
- Chỉ giáo cho?
Triệu Tĩnh không đáp hỏi ngược lại:
- Có phải ngươi cho rằng, ngươi được sự ưu ái của Hoàng thượng, Vương tương
sẽ không dám động tới ngươi?
Lý Kỳ im lặng không đáp, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Triệu Tĩnh nhìn hắn, nói tiếp:
- Nếu ngươi nghĩ như vậy, thì mười phần sai. Ta nghe nói lúc ấy Thái Tử điện
hạ đều đứng ra thay ngươi nói chuyện, không biết có việc này không?
Lý Kỳ thản nhiên:
- Đúng thì sao?
- Nếu thật như vậy, thì Vương tương khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Vì sao?
Triệu Tĩnh cười đáp:
- Có lẽ ngươi không biết, hiện tại Vương tương và Thái tử điện hạ đang tranh
đấu kịch liệt. Ở trên triều cũng thường xuyên công kích lẫn nhau. Mà Thái tử
điện hạ nói chuyện thay cho ngươi, Vương tương đương nhiên coi ngươi là người
của Thái tử. Y không dám động vào Thái tử, nhưng ngươi, dù y tạm thời cố kỵ
Hoàng thượng, có lẽ chưa động tới ngươi. Nhưng y suốt ngày bên cạnh bồi Hoàng
thượng, tâm tư Hoàng thượng thế nào, y rất rõ ràng. Nói cách khác, y luôn ở
thế chủ động, mà ngươi chỉ có thể ở thế bị động. Một khi y có cơ hội, y nhất
định sẽ giết gà dọa khỉ. Về công về tư, y không có lý do gì bỏ qua cho ngươi.
Về chuyện Vương Phủ và Thái tử có xích mích, Lý Kỳ đã biết từ trước, hắn bất
động thanh sắc hỏi:
- Sao cô biết rõ ràng như vậy?
Triệu Tĩnh lắc đầu:
- Điều này không quan trọng. Hôm nay ta tới đây là nhắc nhở ngươi việc đó
Lý Kỳ trầm mặc một lúc:
- Nếu như lời cô nói, một đầu bếp như ta không thể chống lại Vương Phủ?
Triệu Tĩnh lắc đầu:
- Biện phải không phải là không có. Chỉ cần ngươi bước lên con đường làm
quan, phát triển thế lực của mình. Đợi cho ngươi có đủ thực lực, vậy ngươi có
thể phân tài cao thấp với Vương tương. Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đả
bại Vương tương.
Nàng ta thật đúng là tin tưởng mình.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Vậy phải chờ tới năm nào tháng nào.
Triệu Tĩnh cười đáp:
- Lúc đầu chẳng phải Vương tương nhảy một lúc tám cấp rồi ngồi vào vị trí
Thiếu Tể như hiện nay đó sao? Y có thể, sao ngươi không thể? Huống hồ, hiện
tại Hoàng thượng ưu ái ngươi như vậy, ngươi muốn đi vào con đường làm quan,
cũng không khó.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Nhưng ta thực sự không thích hợp làm quan. Ta sợ vừa mới vào, sẽ bị mất cái
mạng nhỏ.
- Điều này cũng đúng. Với tính tình của ngươi mà làm quan, thì cửu tử nhất
sinh.
Triệu Tĩnh cười cười, bỗng lời nói xoay chuyển:
- Nhưng nếu ngươi không làm quan, thì chính là thập tử vô sinh. Một thương
nhân dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng vô tác dụng. Vương tương chỉ cần một câu,
đầu ngươi liền rơi xuống đất.
Lý Kỳ không yên nhìn nàng:
- Cô đừng dọa ta, ta rất nhát gan.
Triệu Tĩnh trợn mắt nói:
- Ta dọa ngươi làm chi. Nếu là người khác, ta chẳng muốn nói.
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Nhưng không biết vì sao Triệu cô nương chiếu cố ta như vậy?
Triệu Tĩnh đáp:
- Bởi vì ta coi Lý huynh như một người bằng hữu.
- Đã là bằng hữu, vì sao Triệu cô nương lại che dấu tính danh thật của mình.
Triệu Tĩnh sững sờ:
- Điều đó có quan trọng không?
- Đương nhiên, ngay cả tên thật của cô, ta cũng không biết, làm sao có thể
coi cô là bằng hữu được?
- Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến rất sảng khoái đáp:
- Sở dĩ trước kia ta không nói, bởi vì Lý huynh cũng không hỏi.
Đồ mồ hôi, lão tử còn tưởng nàng ta có lời khó nói, vì vậy mới không hỏi. thì
ra là tại ta làm kiêu.
Lý Kỳ âm thầm buồn bực, cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng cái tên Triệu Tinh Yến
vẫn rất lạ lẫm. Cô nàng Triệu Tinh Yến này luôn cho hắn một cảm giác thần bí,
cho nên hắn rất muốn khám phá thân phận thật của cô nàng. Lập tức nói:
- Triệu cô nương, việc này ta sẽ lo lắng cẩn thận. Còn làm quan hay không,
không phải nói làm là có thể làm.
Triệu Tinh Yến thản nhiên:
- Vậy ngươi phải nhanh đưa ra quyết định. Nếu lời dự đoán ngày đó của ngươi
thành hiện thực, nước Kim thực sự tấn công Đại Tống của chúng ta, đến lúc đó
khó tránh khỏi sinh linh đồ thán.
Lý Kỳ há hốc mồm, cả kinh:
- Triệu cô nương, ta không nghe lầm đấy chứ? Cho dù nước Kim thực sự đánh
tới, ngươi dồn mọi hy vọng vào một đầu bếp như ta làm cái gì?
Nhưng trong lòng hắn đang âm thầm tự hỏi, đúng a, biến cố Tĩnh Khang sắp tới,
cho dù mình có lợi nhuận đầy bát, đến lúc đó chẳng phải công dã trang. Nên
chuẩn bị cho về sau.
Triệu Tinh Yến thở dài:
- Hiện tại trong triều đình gian thần nhiều không đếm xuể, mà đám trung thần
lại quá ngu trung, căn bản không phải là đối thủ của đám gian thần. Mà ngươi
bất đồng, dù bình thường ngươi như một tiểu nhân gian trá, nhưng ngươi rất rõ
ràng cái gì đúng sai. Bên người Hoàng thượng chính đang thiếu một người như
ngươi. Đã trung không thể thắng gian, thì chỉ có thể dùng một con đường khác,
dùng gian chế gian.
- Dùng gian chế gian?