Bánh Sinh Nhật (p1)


Người đăng: tuanh.kst@

Lý Kỳ quay đầun nhìn, thấy là Tiểu Ngọc vội vàng chạy tới, sắc mặt xiết chặt
hỏi:

- Tiểu Ngọc, xảy ra chuyện gì à?

Tiểu Ngọc thở hổn hển đáp:

- Lý đại ca, Hoàng thượng tìm huynh.

Dm! Lại gọi nữa.

Lý Kỳ buồn bực:

- Hoàng thượng tìm ta làm gì?

Tiểu Ngọc lắc đầu:

- Muội không biết, hình như có liên quan tới điệu nhảy ăn bớt. Huynh mau đi
thôi, Hoàng thượng đang đợi.

Bạch Thiển Dạ nghe xong, vội vàng nói:

- Lý đại ca, huynh đi mau đi.

- Rồi, rồi, ta đi là được.

Lý Kỳ ảo não gãi đầu, thầm nói:

- Một bữa cơm thôi cũng phiền toái.

Khi Lý Kỳ đi vào trong sân, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn, vẻ
mặt mờ mịt. Hắn không khỏi nghi hoặc, sao tình hình có vẻ cổ quái.

Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ, không vui hỏi:

- Lý Kỳ, vừa nãy ngươi đi đâu?

- Phòng bếp!

Lý Kỳ thuận miệng đáp.

- Ngươi tới phòng bếp làm gì?

Đồ mồ hôi! Vấn đề này ngươi cũng không biết xấu hổ hỏi ta.

Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:

- Hoàng thượng, thảo dân là một đầu bếp, bình thường đều loanh quanh trong
đầu bếp, chứ có thể đi đâu.

- À, thiếu chút nữa quên ngươi còn là một đầu bếp.

Tống Huy Tông vỗ trán, cười khổ nói:

- Đúng rồi, nghe nói vũ đạo vừa rồi cũng là do ngươi bố trí?

Lý Kỳ sững sờ, gật đầu:

- Đúng vậy, lẽ nào Hoàng thượng không thích?

Tống Huy Tông lắc đầu:

- Trẫm rất yêu mến. Chỉ là trẫm không rõ, phổ nhạc biên vũ thì liên quan gì
tới đầu bếp?

Đồ mồ hôi! Thì ra là vì việc này.

Lý Kỳ cười đáp:

- Có liên quan, đương nhiên là có liên quan.

Tống Huy Tông cười hỏi:

- Vậy ngươi nói ta nghe một chút.

- Vâng.

Lý Kỳ thi lễ đáp:

- Lúc trước thảo dân đã nói qua. Nghề đầu bếp phải quan tâm tới sức khỏe, mà
điệu nhảy ăn bớt…

- Điệu nhảy ăn bớt?

Tống Huy Tông sững sờ.

- Vâng, Phong Hành Thủ và các nàng biểu diễn chính là điệu nhảy ăn bớt.

- Danh tự thật là cổ quái, có phải là có liên quan tới việc nấu nướng của
ngươi?

- Hoàng thượng anh minh, đúng là như vậy.

Lý Kỳ nịnh hót một câu, lại nói tiếp:

- Thực ra thảo dân nghĩ ra điệu nhảy ăn bớt, vốn không phải là biểu diễn cho
mọi người xem. Mà là muốn giúp mọi người rèn luyện sức khỏe. Giống như việc
tản bộ vậy. Mọi người ăn cơm xong, nếu không bận, thì có thể cùng lệnh phụ
nhân nhảy một lượt. Như vậy không chỉ có thể giúp da dày tiêu hóa thức ăn tốt
hơn, còn có thể tăng tình cảm giữa vợ và chồng. Đồng thời, thường xuyên nhảy
có thể kéo dài tuổi thọ.

Mọi người nghe Lý Kỳ nói có lý, đều gật đầu. Tuy nhiên trong lòng lại nghĩ tới
tiểu thiếp.

- Thì ra là thế.

Tống Huy Tông gật đầu, cười hỏi:

- Theo lời người nói, điệu nhảy vốn là một nam một nữ nhảy?

Quả nhiên là thiên tài nghệ thuật, một câu liên trúng.

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, còn nguyên do trong đó, không cần nói cũng biết.

Tống Huy Tông gật đầu tỏ vẻ lý giải, sau đó lại hỏi:

- Ngươi có biết nhảy điệu nhảy này không?

Lý Kỳ cười ha hả:

- ĐƯơng nhiên là biết. Điệu này này vốn do thảo dân nghĩ ra, nếu thảo dân
không biết nhảy, thì làm sao dạy được Phong Hành Thủ?

Tống Huy Tông hỏi:

- Là ngươi dạy Phong nương tử?

Lý Kỳ vô ý thức gật đầu.

Tống Huy Tông gật đầu:

- Đã như vậy, thì không thể tốt hơn. Vưa rồi trẫm còn tiếc nuối không đươc
nhìn thấy kỹ thật nhảy nổi bật của Phong nương tử. Các ngươi nhảy một lần cho
trẫm nhìn xem. Dù sao trước kia khẳng định các ngươi cũng đã từng nhảy với
nhau.

“Dm, lão hàng này cố ý gài bẫy mình à? Chặt luôn cả đường lui của mình.”

Lý Kỳ há hố miệng, thẫn thờ nhìn Tống Huy Tông. Trong lúc nhất thời thật đúng
là không tìm ra lý do cự tuyệt y.

Phong Nghi Nô cũng vẻ mặt buồn bực, vội thưa:

- Hoàng thượng, điều này…điều này chỉ sợ không ổn đâu. Dù sao dân nữ và Lý sư
phó cũng là nam nữ hữu biệt.

Tống Huy Tông không dẫn tình, phất tay cười nói:

- Không sao, nếu là trẫm cho các ngươi nhảy, ai dám nói một câu không phải,
trẫm sẽ chủ trì công đạo thay các ngươi.

Nói xong, hắn quét nhìn toàn trường:

- Các vị ái khanh thấy thế nào?

- Hoàng thượng thánh minh.

Mọi người đồng thanh đáp.

“Mịa, điều này với thánh minh liên quan cái rắm.”

Trong lòng Lý Kỳ rất khinh bỉ những vị Đại Trụ kia. Hắn thực sự không muốn có
bất kỳ nửa điểm quan hệ nào với Phong Nghi Nô.

Phong Nghi Nô chẳng phải cũng nghĩ như vậy. Hai người nhìn nhau, sau đó hừ một
tiếng, quay đầu đi.

Y hệt một đôi oan gia từ kiếp trước.

Tống Huy Tông nhìn trong mắt, vẻ tươi cười càng đậm, thúc giục:

- Hai người nhanh chuẩn bị đi!

Được rồi! Ai kêu ngươi là Hoàng thượng, mà ta thì không phải.

Chuyện đến mức này, Lý Kỳ biết muốn thay đổi là không thể nào.

Hai người hướng Tống Huy Tông thi lễ một cái, sau đó riêng phần mình chuẩn bị.

Lý Kỳ không cần chuẩn bị gì, thay một bộ quần áo mới, chỉnh trang lại tóc, coi
như xong.

Phong Nghi Nô cũng đi tới biệt viện thay một cái quần màu đỏ. Đem dáng vẻ
thướt tha yêu kiều được bày ra vô cùng tinh tế, đã khiến mọi người mở rộng tầm
mắt.

Mà đánh đàn thì giao cho nha hoàn Nhu Tích. Phong Nghi Nô thân là đệ nhất ca
kỹ của Đông Kinh, nha hoàn thiếp thân của nàng tự nhiên cũng là một người đa
tài đa nghệ.

Hai người chuẩn bị xong, đi tới giữa sân, hướng Tống Huy Tông hành lễ một cái,
rồi lại hướng về nhau cúi người.

Tiếng đàn lần nữa vang lên.

Hai người mang theo ánh mắt cừu thị, nhẹ nhàng ôm đối phương, chậm rãi biểu
diễn điệu Waltz.

Không thể không nói, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, thật đúng là trai
tài gái sắc. Thân hình thon dài, cao một mét bảy của Phong Nghi Nô, phối hợp
với Lý Kỳ cao một mét tám, quả thực chính là hoàn mỹ kết hợp. Một người là cửu
kinh sa trường, một người là vũ đạo thiên tài. Vô luận là theo kỹ thuật nhảy
hay là ngoại hình, hai người bọn họ còn hơn những nữ ca kỹ vừa nãy nhảy một
mảng lớn. Hơn nữa điệu Waltz vốn là một nam một nữ nhảy, như vậy mới có thể
phát huy hết tinh túy của nó.

Mọi người nhìn no mắt, trong lòng càng thêm minh bạch với điệu nhảy ăn bớt
này.

- Vừa nãy ngươi đi nơi nào?

Phong Nghi Nô vừa nhảy, vừa nhỏ giọng hỏi.

Lý Kỳ nói thẳng:

- Liên quan quái gì tới cô.

- Ngươi…

Phong Nghi Nô không ngờ rằng Lý Kỳ lại mở miệng nói tục, tức giận trừng hắn
một cái:

- Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết. Vừa nãy ngươi và Thất Nương ở dưới gốc
cây làm cái gì, ta đều nhìn thấy.

“Mịa! Nữ nhân này là con cú à, xa vậy cũng thấy.”

Lý Kỳ đầu đổ mồ hôi:

- Đã như vậy, cô nên thu liễm chút. Ta cho cô biết, ta là một nam nhân bảo
thủ, cô đừng áp dụng những điều cô làm với nam nhân khác trên người ta, sờ
loạn khắp nơi. Nếu để Thất Nương nhìn thấy sẽ không tốt.

Ta sờ ngươi? Vẫn luôn là ngươi chiếm tiện nghi của ta. Phong Nghi Nô tức giận
trừng mắt đến con ngươi sắp rơi ra. Vừa định đáp trả, chợt nghe Lý Kỳ nói:

- Quay.

Phong Nghi Nô vội thu liễm tinh thần, khuôn mặt lại mỉm cười theo chức nghiệp.
Dưới bàn tay của Lý Kỳ, xoay tròn rất nhanh.

Cũng không biết có phải vừa nãy nói chuyện ảnh hưởng tới nàng hay không, lúc
nàng quay tới vòng cuối cùng, thì bỗng vấp vào chân, cả thân thể lảo đảo ra
sau.

Biến cố này đã khiến mọi người đều sợ hãi.

Mà Phong Nghi Nô đã sững sờ. Nhưng nàng không ngã xuống mặt đất, mà được một
bàn tay đầy lực tiếp được.

Chỉ thấy một tay của Lý Kỳ chặn ngang lưng của Phong Nghi Nô, một tay giơ lên.
Phong Nghi Nô liền tỉnh ngộ, lập tức vung một tay bắt được, ổn định thân hình.

Tống Huy Tông và mọi người chưa từng thấy qua điệu Waltz, cho nên còn tưởng
rằng bọn họ cố ý làm vậy, đều vỗ tay khen hay.

Ông trời, nguy hiểm thật!

Lý Kỳ nâng Phong Nghi Nô, hai người giống như không chịu chút ảnh hưởng, tiếp
tục nhảy.

- Ngu ngốc, nếu không biết nhảy thì nói ngay từ đâu, đỡ liên lụy tới ta!

Lý Kỳ oán giận nói.

Phong Nghi Nô vốn đang cảm động vì Lý Kỳ kịp thời ứng cứu. Nhưng nghe hắn nói
như vậy, lòng cảm động lập tức biến thành cừu hận, hừ lạnh:

- Ngươi bảo ai là ngu ngốc. Nếu không phải vì những câu nói của ngươi, ta sao
có thể để xảy ra sai lầm như vậy.

- Điều này chỉ chứng minh tố chất tâm lý kém cỏi của cô. Thiệt thòi còn không
biết xấu hổ xưng là đệ nhất ca kỹ gì đó.

Lý Kỳ tức giận nhìn nàng. Thấy nàng muốn bạo phát, vội nói:

- Rồi, đứng nói chuyện nữa, nhảy xong đã, sau đó chúng ta ai đường nấy.

Phong Nghi Nô hừ lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục lên tiếng. Đừng thấy
nàng đang mỉm cười, thực ra phía sau lưng đã ướt đẫm. Nếu đang nhảy mà ngã lăn
ra trước mặt Hoàng thượng, vậy thì sự nghiệp nhảy múa của nàng coi như kết
thúc từ đây.

Hữu kinh vô hiểm, hai người dùng một tư thế hoa lệ kết thúc lần biểu diễn
không thoải mái này.

Khúc tất.

Tống Huy Tông lập tức đứng dậy vỗ tay khen hay. Những người còn lại cũng đứng
dậy theo vỗ tay.

Được mọi người hoan nghênh, nhưng Lý Kỳ vẫn rất buồn bực. Đáng nhẽ ra vị trí
này phải thuộc về Hồng Nô. Không ngờ lại làm mai mối cho tiểu yêu tinh. Mẹ nó,
đây là lần đầu tiên làm một việc lỗ vốn như vậy.

Tống Huy Tông vui vẻ, chỉ vào Lý Kỳ, cao hứng nói:

- Lý Kỳ, ngươi có bản lĩnh gì thì lấy hết ra đi, trẫm không muốn đợi thêm.

Đồ mồ hôi! Ngươi tưởng lão tử là bách khoa toàn thư à?


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #255