Người đăng: tuanh.kst@
Thực ra món váng sữa mà Lý Kỳ làm này, là học trộm của một quán trà nhỏ ở Hồng
Kong. Hồng Kong được xưng là thành phố của mỹ thực, không phải là nói ngoa.
Nhưng điều đặc biệt là các món ngon không nhất định ở trong những quán ăn lớn.
Mà phân bố ở các quán nhỏ, các sạp hàng bên đường. Cho nên lúc Lý Kỳ tới Hồng
Kong, thường ăn bên ngoài chứ không vào khách sạn.
Tống Huy Tông nhìn món váng sữa nửa đỏ nửa trắng, hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao món này lại được gọi là váng sữa hai mặt?
Lý Kỳ cười đáp:
- Hoàng thượng chỉ cần nếm thử là biết nguyên nhân trong đó.
Chợt nghe thấy một người quát:
- Lớn mật, Hoàng thượng hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được. Còn dám thử
Hoàng thượng à?
Người lên tiếng chính là Vương Phủ.
Lý Kỳ liếc nhìn Vương Phủ, trong lòng thầm mắng, lão tử và Hoàng thượng đang
nói chuyện, đâu có chỗ cho ngươi xen vào.
Tống Huy Tông chẳng sao cả, cũng không để ý, vung tay nói:
- Vương ái khanh, Lý Kỳ nói vậy là có đạo lý của hắn.
- Vâng thưa bệ hạ.
Vương Phủ cúi người. Vừa rồi y còn muốn mượn cơ hội này để vuốt mông ngựa. Ai
mà ngựa lại vuốt trúng đùi ngựa, trong lòng nói thầm, sao Hoàng thượng lại coi
trọng một kẻ đầu bếp như vậy nhỉ?
Thái Kinh nhìn một màn này, khóe miệng lộ tia vui vẻ như có như không.
Tống Huy Tông dùng thìa múc một ít váng sữa bỏ vào trong miệng, tinh mang lóe
lên. Váng sữa vừa vào trong miệng, liền tan chảy, khiến cho y sung sướng thiếu
chút nữa cắn vào đầu lưỡi. Kêu lên:
- Trẫm hiểu rồi, trẫm hiểu ra vì sao món này lại được gọi là váng sữa hai
mặt.
Trừ Lý Kỳ ra, những người còn lại đều kinh ngạc nhìn Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông nuốt váng sữa, cười ha hả nói:
- Món váng sữa hai mặt này bí mật ở chỗ. Nhìn phía trên như quện vào một thể.
Nhưng thực ra là hai tầng váng sữa. Tầng trên thơm ngọt, tầng dưới thì mềm mại
hợp vị. Tuy nhiên, trẫm cho rằng nên gọi nó là váng sữa ba mặt. Bởi vì đậu đỏ
ở tầng trên cùng này cũng coi như mỹ vị. Ăn cùng với váng sữa tạo thành một
mùi thơm nồng. Hương vị nhẵn nhụi, không tồi, không tồi. Món ăn đầu đã mỹ vị
như vậy rồi. Ha ha, xem ra chuyến đi lần này không uổng phí!
Mọi người vừa nghe, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, đều gật đầu đồng ý, mục quang
lại bất giác nhìn món váng sữa hai mặt kia. Đặc biệt là Cao nha nội, trốn đằng
sau Cao Cầu lau nước miếng.
Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng thượng quá khen. Thực ra thảo dân thấy càng khó được chính là, Hoàng
thượng chỉ ăn một miếng nhỏ, đã có thể nói ra bí mật của món ăn này. Giống như
đích thân Hoàng thượng làm vậy. Thảo dân cực kỳ khâm phục.
Tống Huy Tông long nhan vui mừng, cười đến hai mắt đều mị. Lại cầm lấy thìa
muốn nếm thêm váng sữa. Nhưng nghĩ tới đằng sau còn có càng nhiều mỹ thực đang
đợi y, cuối cùng mới buông tha cho.
Tống Huy Tông đi hai bước, lại chứng kiến trên một cái đĩa để hơn mười cơm nắm
nhỏ. Bên ngoài còn bao một lớp tảo tía. HƠn nữa màu sắc của cơm không đồng
nhất. Xanh, đỏ, vàng đều có. Không khỏi hít một hơi, bước nhanh đi tới, chỉ
vào cơm nắm, hỏi:
- Lý Kỳ, đây là món gì?
Lý Kỳ cười đáp:
- Món này gọi là Cơm Tảo.
Món Cơm Tảo này là bắt chước cách làm sushi của Nhật Bản, nhưng được Lý Kỳ đổi
tên cho thích hợp.
- Cơm Tảo.
Tống Huy Tông tò mò cầm lấy một miếng, bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt một lúc,
không ngừng gật đầu nói:
- Không sai, không sai. Không biết vì sao cơm này của ngươi lại ngon hơn cơm
bình thường rất nhiều.
Lý Kỳ cười đáp:
- Bởi vì sau khi thảo dân nấu xong, còn dùng dấm chua cùng một số gia vị ngâm
cơm một lúc.
- Thì ra là thế.
Tống Huy Tông gật đầu:
- Hơn nữa, trong miếng cơm này còn bao thịt cá. Thịt cá hấp thu mùi gạo và
mùi dấm chua, biến thành một món ngon mỹ vị. Không tồi, một nắm cơm đơn giản,
mà ngươi cũng có thể làm cho nó ngon hơn. Trẫm cảm thấy rất vui mừng!
Lý Kỳ chắp tay:
- Đa tạ Hoàng thượng khích lệ.
Tống Huy Tông cười cười, bỗng cảm thấy một cảm giác mát mẻ xông vào mặt. Quay
đầu nhìn, chỉ thấy đĩa bên cạnh đặt mấy thứ đỏ trắng xếp thành hình cánh đại
bàng. Không chỉ như thế, ở phía dưới còn đặt một khối băng còn đang bốc hơi. Y
vội vàng đi tới, hiếu kỳ hỏi:
- Đây là món gì vậy?
Lý Kỳ đáp:
- Đây là cua Hoa Điêu ướp lạnh. Món này dùng rượu Hoa Điêu cùng với một số
gia vị nấu thành.
- Cua Hoa Điêu ướp lạnh?
Tống Huy Tông nuốt nước miếng, rất quen thuộc cầm lấy cái gắp, gắp một con bỏ
vào trong đĩa, rồi bẻ gãy một chân, bỏ vào trong miệng nhấm nuốt. Gật đầu
khen:
- Thì ra cua còn có thể ăn như vậy.
Lại hướng Thái Kinh, nói:
- Thái ái khanh xưa nay thích ăn cua, ngươi cũng thử nếm món cua Hoa Điêu ướp
lạnh này xem. Xác thực là ngon miệng hợp khẩu vị.
Thực ra Thái Kinh cũng đã sớm chú ý tới món ăn này, bụng không ngừng réo lên.
Vừa nãy lúc Tống Huy Tông ăn, ông ta còn nuốt nước miếng. Nhưng vừa định mở
miệng, chợt nghe Lý Kỳ nói:
- Hoàng thượng, Thái sư lão nhân gia bởi vì tuổi tác, không nên ăn món này.
Món Cơm Tảo vừa nãy chính ra hợp với lão nhân gia hơn.
Thái Kinh vừa nghe hắn nói như vậy, tức giận tới đỏ bừng mặt, trợn mắt nhìn Lý
Kỳ, trầm giọng nói:
- Lý Kỳ, Hoàng thượng đang ở đây, ngươi chớ làm càn.
Hiện tại ông ta đã bị Lý Kỳ làm cho tức giận nhanh bốc khói trên đầu. Bình
thường không nói làm gì, nhưng ở đây có nhiều các vị đại thần như vậy, ngay cả
chút mặt mũi Lý Kỳ cũng không cho. Bảo sao ông ta không tức giận.
Các đại thần đằng sau nghe xong, đều rất kinh ngạc. Nhưng đồng thời cũng bội
phục dũng khí của Lý Kỳ. Mà Vương Trọng Lăng thì đổ đầy mồ hôi trên trán. Ông
ta biết yến tiệc tròn tuổi lần này, trên danh nghĩa là Thái phủ thái sư và Túy
Tiên Cư hợp tác. Nói cách khác, nếu như xảy ra sai lầm, Túy Tiên Cư cũng không
thoát khỏi liên quan. Ông ta là một quan to tam phẩm, nhưng vẫn chưa đủ trình
đối phó với Thái Kinh. Trong lòng đã không ngừng mắng mỏ Lý Kỳ.
Nhưng Lý Kỳ không chút sợ hãi, còn ủy khuất nói:
- Thái sư, thảo dân làm vậy còn không phải vì suy nghĩ cho sức khỏe của Thái
sư đó sao?
Lại tới chiêu này?
Hiện tại những lời này đã biến thành những lời mà Thái Kinh ghét nghe nhất.
Chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hận không thể tung cước đạp một cái, bộ râu
dài đã phát run.
Tống Huy Tông nhìn biểu lộ của Thái Kinh, khóe miệng khẽ nhếch:
- Điều này đều do trẫm. Trẫm đã quên Thái ái khanh không thể ăn cua.
Ngữ khí mang theo vài phần vui vẻ.
Thái Kinh đen mặt, chắp tay nói:
- Cựu thần không dám. Đều là do tiểu tử kia quá vô lễ.
- Ài, ái khanh chớ tức giận. Nếu món cua không tốt cho sức khỏe của ái khanh,
thì ái khanh đừng ăn vẫn hơn. Ái khanh là trụ cột của Đại Tống, nên yêu quý
thân thể của mình.
Tống Huy Tông nói xong, còn vỗ vai Thái Kinh.
Khuôn mặt Thái Kinh lập tức chuyển từ phẫn nộ sang mừng rỡ, vội đáp:
- Được bệ hạ ưu ái như vậy, cựu thần cảm động tới rơi nước mắt, muôn lần chết
cũng không chối từ.
Nói xong, ông ta còn định quỳ xuống.
Tống Huy Tông lập tức nâng ông ta dậy:
- Ái khanh không cần đa lễ.
Vương Trọng Lăng nhìn một màn này, trong lòng rốt cuộc thở phào một hơi. Liếc
nhìn Bạch Thế Trung, cười khổ lắc đầu. Tiểu tử kia đúng thật là khờ người có
ngốc phúc a!
Còn Vương Phủ thì đã nhạy cảm bắt được một ít tin tức. Y híp híp mắt, khóe
miệng nở nụ cười quỷ dị.
Mà Lý Kỳ chỉ muốn buồn nôn. Không phải là một con cua đó sao, có cần diễn trò
như vậy không? Lại thấy Tống Huy Tông hơi liếm môi, nghĩ bụng, y ăn nhiều như
vậy, chắc là đã khát nước. Vội nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Ngọc ở phía sau.
Tiểu Ngọc là một nữ hài tử cơ linh, lập tức minh bạch dụng ý của Lý Kỳ. Vội
vàng rót một chén rượu Thiên Hạ Vô Song từ trong bầu rượu rồi đi tới, cung
kính nói:
- Mời Hoàng thượng dùng.
“Hắc, nữ oa nhi này thật cơ linh. Sao nàng ta biết được mình khát nước.”
Tống Huy Tông không nhịn được mỉm cười, ngắm nhìn Tiểu Ngọc. Chợt nhớ ra nữ
hài tử này chính là nữ tiểu nhị của Túy Tiên Cư. Trước kia tới Túy Tiên Cư,
đều là nàng ta ở một bên hầu hạ. Hơn nữa hầu hạ cũng rất là chu đáo. Bưng chén
rượu lên, hướng Lương Sư Thành nói:
- Phần thưởng.
Lương Sư Thành thất thần. Y thực không biết vì sao Tống Huy Tông lại muốn ban
thưởng cho một nữ tiểu nhị. Trong lòng tuy buồn bực, nhưng y không dám hỏi
nhiều. Vội vàng móc một thỏi vàng mười lượng đặt lên khay.
Oa! Số vàng này đã bằng thù lao một năm của nàng.
Tiểu Ngọc vội vàng hành lễ:
- Tiểu Ngọc bái tạ Hoàng thượng đã ban thưởng.
Tống Huy Tông ừ một tiếng, uống một ngụm rượu, gật đầu nói:
- Rượu ngon, rượu ngon.
Sau đó đặt chén rượu lên khay, hướng Tiểu Ngọc nói:
- Tí nữa ngươi bồi trẫm.
Tiểu Ngọc vội đáp:
- Vâng.
Mọi người thấy một màn này, đều như trong sương mù xem hoa. Chỉ có Lý Kỳ là
lòng dạ biết rõ.
Tống Huy Tông lại đi hai bước. Thấy món nào cũng kỳ lạ, trong lòng nhất thời
do dự. Rốt cuộc nên ăn món nào mới tốt. Chợt thấy một đĩa có những cái bánh
hình tròn màu vàng. Kiểu bánh như vậy, y chưa từng thấy bao giờ, đi tới hỏi:
- Lý Kỳ, đây là bánh gì?
Lý Kỳ rất ngại ngùng đáp:
- Bẩm Hoàng thượng, thảo dân không dám nói ra cái tên.
Tống Huy Tông nghiêm mặt, giả vờ cả giận:
- Có gì mà không dám nói, nói mau.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Món này tên là bánh Lý Kỳ. Nó đại biểu cho tâm ý và sự tôn trọng.
Nói tới đây, hắn không nhịn được cười trộm. Bánh này vốn là bánh cookie, nhưng
đã bị hắn đổi sang tên mình.
- Bánh Lý Kỳ?
Tống Huy Tông sững sờ, liền cười lên ha hả. Cười một lúc mới dừng, gật đầu
nói:
- Thú vị, thú vị, hôm nay trẫm nhất định phải nếm thử món bánh Lý Kỳ này.
Nói xong, y bỏ một chiếc bánh Lý Kỳ vào miệng. Mùi sữa nồng đậm lan tỏa trong
miệng, khiến người ta đắm chìm trong đó. Y khen:
- Ngọt mà không ngấy, sướng miệng hợp vị, không tồi, bánh Lý Kỳ này của ngươi
rất không tồi.
Nói xong, y lại bỏ một chiếc vào trong miệng, vừa nhai vừa đi tiếp.
Còn chưa đi được hai bước, Tống Huy Tông lại dừng lại. Ánh mắt chuyển tới một
cái đĩa có những cái bánh hình tam giác. Nhìn phía trên rất mềm mại, thuận tay
cầm một cái, hỏi:
- Lý Kỳ, đây là bánh gì?
Lý Kỳ đáp:
- À, đây là bánh kẹp gan ngỗng, cũng chính là món ăn đắt nhất ngày hôm nay.
Bởi vì nguyên liệu khó tìm, cho nên chỉ làm có ngần ấy.
- Món ăn đắt nhất?
Tống Huy Tông sững sờ, không thể chờ đợi được cắn thử một miếng. Nhất thời hai
mắt sáng ngời, lại cắn thêm hai miếng nữa. Về sau dứt khoát mở ra hai lớp
ngoài, chứng kiến lớp nhân bên trong, hỏi:
- Trong này là cái gì mà ăn ngon như vậy?
Dân sành ăn đúng là dân sành ăn.
Lý Kỳ cười đáp:
- Bẩm Hoàng thượng, nhân bên trong chính là hỗn hợp gan ngỗng.
- Hỗn hợp gan ngỗng?
Tống Huy Tông sững sờ:
- Hỗn hợp này dùng gan ngỗng làm nguyên liệu chính phải không?
- Hoàng thượng thánh minh.
Lý Kỳ chắp tay:
- Sở dĩ gan ngỗng này quý hiếm như vậy, bởi vì nó được chế tác trước khi con
ngỗng còn chưa bị giết. Phải mất một thời gian lâu mới làm thành.
- Trước khi bị giết?
Tống Huy Tông hiếu kỳ hỏi:
- Nhanh nói cho ta biết cách làm?
- Vâng.
Lý Kỳ gật đầu đáp:
- Đầu tiên phải dùng một ống hút mềm cắm vào trong bụng của ngỗng. Rồi bỏ vào
trong đó một ít ngô và tài liệu. Làm như vậy để cho gan ngỗng càng thêm mập.
Chờ thêm một thời gian mới giết ngỗng, lấy gan ngỗng ra. Ngâm gan ngỗng với
rượu Thiên Hạ Vô Song cùng một ít tài liệu. Đợi ngâm một thời gian thì cho vào
lò nướng để nướng. Rồi sau đó dùng vật nặng ép gan ngỗng cho nát, đợi nguội
thì bỏ vào hầm băng.
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe có cách làm như vậy. Lại thấy vẻ say mê của
Tống Huy Tông, càng tâm ngứa khó nhịn, hận không thể xông lên nếm một miếng.
Tống Huy Tông gật đầu, lại nhìn trên đĩa, thấy chỉ có bốn mươi, năm mươi cái,
do dự hỏi:
- Ngươi chỉ làm có bấy nhiêu?
Lý Kỳ gật đầu:
- Đúng vậy.
Tống Huy Tông gật đầu, nháy mắt ra hiệu cho Lương Sư Thành. Y lập tức hiểu ý,
kẹp lấy bốn năm cái, bỏ vào một cái đĩa rồi giao cho hạ nhân cất kỹ.
Mịa, người này đúng thật là ăn không hết, lại cầm về.