Người đăng: tuanh.kst@
Thái Mẫn Đức lại giao phó cho Hoàng Văn Nghiệp: - Văn Nghiệp, ngươi đem tin
tức này nói cho các quán ăn khác. Để cho bọn họ có chuẩn bị. Một khi Túy Tiên
Cư mua được thịt từ Phàn Lâu, thì chúng ta lại hạ giá thịt xuống một ít.
Hoàng Văn Nghiệp khó xử nói: - Lão gia, nếu lại giảm giá, vậy thì chúng ta
càng lỗ vốn.
- Chúng ta lỗ vốn, Túy Tiên Cư cũng không khá hơn gì. Nếu mà so sánh, thì
chúng ta vẫn buôn bán lời. Khóe miệng Thái Mẫn Đức hiện lên một tia vui vẻ âm
lãnh.
.
Cùng thời gian đó, trong phòng nghỉ ở hậu viện Túy Tiên Cư, Vương Trọng Lăng
ôm cái bụng phệ ngồi trên ghế. Mà Tần phu nhân, Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh thì
cung kính đứng một bên.
- Buồn cười, buồn cười, đời này của Vương Trọng Lăng ta còn chưa từng ăn nói
khép nép, đi cầu một thương nhân như vậy. Thật là mất hết mặt mũi của tổ tiên
Vương gia. Vương Trọng Lăng vỗ bàn, cả giận nói.
Nói xong, ông ta tức giận nhìn Tần phu nhân.
Tần phu nhân đỏ mặt, cúi đầu đứng một bên, không dám cãi lại. Chỉ là lặng lẽ
nháy mắt ra dấu cho Lý Kỳ. Ý bảo chủ ý này là của ngươi, ngươi phải đứng ra
nhận tội.
"Phu nhân cũng thiệt là, có hắc oa gì lại cho ta vác, ta sắp thành hắc oa hiệp
rồi."
Lý Kỳ âm thầm kêu khổ.
Tuy nhiên nói trở lại, Tần phu nhân cũng gánh cho hắn không ít hắc oa, nhiều
tới mức đếm không xuể.
- Vương thúc thúc, ngài đi thì cũng đã đi, hiện tại bão nổi có phải là đã
chậm không? Lý Kỳ đứng ra, cười ha hả nói.
- Ngươi
Vương Trọng Lăng trừng mắt nhìn Lý Kỳ, bỗng nháy nháy đôi mắt ti hí, tự nhủ
"Thằng nhãi này nói cũng có đạo lý". Ho nhẹ một tiếng, nói: - Nhớ kỹ, đây là
lần cuối cùng. Sau này Túy Tiên Cư có việc gì, đừng lại tới tìm ta. Còn có, xế
chiều các ngươi tới Phàn Lâu, cũng đừng nhắc tới tên ta làm gì. Thật là mất
mặt.
"Mẹ cái lão béo này, chuyện của con gái mình, mà dửng dưng như không. Đúng là
không có nhân tính."
Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ lão hàng Vương Trọng Lăng.
Tần phu nhân hơi cúi người: - Vâng, con nhớ rồi.
Vương Trọng Lăng gật đầu, ừ một tiếng, sau đó hướng Lý Kỳ nói:
- Lấy ra.
Lý Kỳ sững sờ: - Lấy cái gì?
Vương Trọng Lăng vừa nghe, lửa giận lại bùng lên, quát : - Công thức chuyển
đổi hàm số lượng giác. Lúc trước ngươi đã đáp ứng với lão phu rồi mà.
- À, đúng, đúng, suýt chút nữa thì tiểu chất quên mất.
Lý Kỳ cười hắc hắc, vội vàng lấy một tờ giấy trong ống tay áo, đưa cho Vương
Trọng Lăng.
Vẻ mặt Vương Trọng Lăng rất sốt ruột, vừa nhận lấy tờ giấy, không thể chờ đợi
được mở ra nhìn. Vẻ tức giận đã sớm bay mất, mà chuyển thành vẻ mặt vui mừng.
"Lão hàng, vừa rồi còn ra vẻ rất ủy khuất vậy. Nếu không có những công thức số
học này, liệu ngươi có đi không? Xem ra địa vị của phu nhân trong lòng y, còn
không bằng những công thức đó."
Lý Kỳ cười ha hả: - Vương thúc thúc, ngài cứ từ từ xem. Trên tờ giấy đó có đủ
các công thức chuyển đổi hàm số lượng giác. Tiểu chất còn vẽ sơ đồ minh họa,
để ngài dễ hiểu. Đây gọi là hình học và số học kết hợp.
- Không tồi, hình học kết hợp với số học rất không tồi.
Vương Trọng Lăng gật đầu mỉm cười, cố gắng rời mắt khỏi tờ giấy, gấp lại, cẩn
thận bỏ vào trong tay áo, ho nhẹ một tiếng, nói: - Tốt rồi, lão phu phải đi
đây.
Nói xong liền đứng dậy.
- Phụ thân, để con gái tiễn người.
Vương Trọng Lăng nhẹ gật đầu, sau đó cùng Tần phu nhân đi ra ngoài.
Hai người vừa mới đi, Ngô Phúc Vinh liền ngồi bệt xuống ghế, tức giận nhìn Lý
Kỳ, nói: - Lý công tử, lão hủ rất buồn bực, vì sao cậu không nói thật với
Vương lão gia?
Lý Kỳ cười đáp: - Hai ngày trước, Túy Tiên Cư bị Thái viên ngoại chơi đừa suýt
chết, mà ông ta chẳng thèm đoái hoài tới. Nếu cháu nói cho ông ta biết, tất cả
đã thương lượng xong, bảo ông ta đi làm bộ làm dáng, liệu ông ta có đi không?
Tối hôm qua phu nhân đã nói Túy Tiên Cư sắp đóng cửa, cầu ông ta tới giúp một
chút, ông ta cũng phải rất nguyện ý. Nếu không phải vì những công thức của
cháu, thì ông ta chưa chắc sẽ lộ diện. Nói sau, Phàn Lâu khẳng định có tai mắt
của các quán ăn khác. Vương thúc thúc lại không rành về buôn bán. Chẳng may
lòi đuôi, thì chẳng phải chúng ta sẽ lãng phí thời gian.
- Cậu nói cũng đúng.
Ngô Phúc Vinh thở dài: - Nhưng nếu như Vương lão gia biết được chúng ta chỉ
dùng ông ta để che mắt Thái lão hồ ly, thì ông ta chắc chắn sẽ không tha cho
cậu. Sau này cậu phải chú ý chút.
- Cháu chú ý cái gì?
Lý Kỳ hừ một tiếng: - Cháu chỉ đưa công thức toán học cho ông ta, còn lại đều
do phu nhân nói. Nếu ông ta muốn trách, thì phải trách con gái của mình. Liên
quan gì tới cháu chứ. Cũng không phải cháu lừa gạt ông ta.
- Nhưng chính cậu bảo phu nhân đi nói mà.
- Cháu nói với phu nhân những lời nói thật. Hơn nữa cháu cũng không bức nàng
ta, nàng ta dựa vào cái gì mà trách cháu?
Một câu đơn giản của Lý Kỳ, đã phủi sạch trách nhiệm.
Quá vô sỉ.
Hôm nay Ngô Phúc Vinh coi như nhìn rõ bộ mặt thậ của Lý Kỳ. Hôm qua Lý Kỳ và
Phàn Chính đã thương lượng xong xuôi hết. Còn lại chỉ có làm sao giấu diếm
được Thái Mẫn Đức. Suy nghĩ một lúc, Lý Kỳ liền nghĩ tới Vương Trọng Lăng. Hắn
vừa về, liền nói việc này cho Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh. Hai ngươi nghe
xong, tất nhiêu đều hưng phấn. Sau đó Lý Kỳ lại để cho Tần phu nhân mời phụ
thân của nàng rời núi.
Vương Trọng Lăng vì con gái mà ra mặt điều giải, là việc rất bình thường. Hơn
nữa dù gì Vương Trọng Lăng cũng là quan to tam phẩn. Phàn Lâu ít nhiều cũng
phải cho ông ta mặt mũi. Mà Thái Mẫn Đức cũng không nghi ngờ cái gì.
Nói trắng ra, Lý Kỳ dùng Vương Trọng Lăng để che mắt đối thủ.
Bên kia, Phàn Thiếu Bạch đã được phụ thân y dặn trước, diễn một vở kịch đơn
giản. Y nói cho Vương Trọng Lăng, có thể cung cấp thịt cho Túy Tiên Cư, nhưng
cụ thể thế nào phải thương lương với Tần phu nhân. Nói chung, cả sự kiện này
chỉ có mỗi Vương Trọng Lăng là hồ đồ.
Buổi chiều, Tần phu nhân, Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh đi tới Phàn Lâu.
Đối tượng đàm phán với bọn họ tự nhiên không phải là Phàn Thiếu Bạch, mà là
Phàn Chính.
Thực ra cũng không có gì cần thương lượng. Nên thế nào thì đã thương lượng
xong rồi, chỉ còn mỗi ký kết khế ước mà thôi. Đương nhiên, còn có lời hứa hẹn
của Tần phu nhân.
Sau khi làm xong hết thảy. Phàn Chính cười ha hả nói: - Lý sư phó, về việc mua
Chân Điếm, chỉ sợ còn phải chờ thêm một thời gian.
Lý Kỳ phất tay: - Không sao, giờ tại hạ còn đang bận rộn với yến tiệc tròn
tuổi. Cứ để cho Thái viên ngoại kiêu ngạo thêm mấy ngày. Đợi yến tiệc tròn
tuổi kết thúc, cũng là lúc y chịu đủ.
- Lời này của Lý sư phó có phải hơi khinh địch không? Phàn Thiếu Bạch hỏi.
Lý Kỳ cười đáp: - Khinh địch hay không, đến lúc đó Phan công tử sẽ biết. Mấy
người lại hàn huyên một lúc, ba người Lý Kỳ mới cáo từ rời đi.