Nữ Nhân Nguy Hiểm (p2)


Người đăng: tuanh.kst@

- Được rồi, được rồi, không nói tới việc này nữa.

Lý Kỳ thấy tình hình căng thẳng, biết nên dừng ở đây, nghiêm mặt nói:

- Hiện tại ta không có nhiều thời gian dây dưa với cô. Túy Tiên Cư còn rất
nhiều việc chờ ta xử lý. Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian luyện nhảy thôi.

Phong Nghi Nô cũng không muốn nói nhảm với hắn. Hai người đứng dậy đi tới giữa
đại sảnh.

Lý Kỳ bày ra một tư thế mời nhảy chuyên nghiệp.

Khóe miệng Phong Nghi Nô lộ ra một tia giảo hoạt vui vẻ, một tay đặt lên, tay
kia thì rũ lên vai Lý Kỳ.

Lần này, Lý Kỳ không còn sờ lầm, đưa tay nhẹ nhàng đặt bên hông Phong Nghi Nô.
Trong lòng không có một tia tạp niệm. Hắn thực sự không muốn lãng phí thời
gian. Tuy nhiên, khi tay của hắn chạm vào hông của Phong Nghi Nô, bỗng cảm
giác có vật cứng gì đó, hiếu kỳ hỏi:

- Ủa, đây là vật gì?

Phong Nghi Nô vứt cho Lý Kỳ một cái mị nhãn, thản nhiên cười đáp:

- Kéo.

- Kéo.

Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh, hỏi:

- Chẳng lẽ khi nhảy, cô có thói quen mang theo kéo bên người?

Phong Nghi Nô cười đáp:

- Điều này phải xem nhảy với ai.

Lý Kỳ cười khan:

- Không phải cô nói ta đấy chứ?

Phong Nghi Nô nháy đôi mặt đẹp:

- Ngươi nghĩ thế nào thì là thế đó.

Dm, thật đúng là một con yêu tinh. Hơn nữa còn là một con yêu tinh rất nguy
hiểm.

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Không biết Phong Hành Thủ dùng kéo để làm gì?

Phong Nghi Nô cười khanh khách đáp:

- Lý sư phó hỏi thật thú vị. Kéo đương nhiên dùng để cắt rồi.

- Cắt cái gì?

Lý Kỳ vô ý thức nhìn xuống dưới, mắt lộ vẻ sợ hãi:

- Xin hỏi là cắt cái gì đó?

- Ta không biết, vật gì khiến ta không vui, thì ta cắt vật đó.

Lông mày nhỏ nhắn của Phong Nghi Nô giương lên.

Thật là tàn độc.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Phong Hành Thủ, đang khiêu vũ mà mang theo kéo bên người là một việc rất
nguy hiểm. Nếu gây thương tích thì cũng không hay. Cô vẫn nên bỏ kéo xuống
trước đi.

Phong Nghi Nô cười khanh khách:

- Chẳng lẽ Lý sư phó sợ?

- Sợ?

Lý Kỳ hừ một tiếng:

- Không dối gạt gì cô, từ bé đến giờ, Lý Kỳ chưa biết chữ sợ nó như thế nào.

Nói xong, hắn nhìn sang bên Nhu Tích:

- Nhu Tích muội muội, làm phiền cô mang cho ta một con dao phay.

- A?

Nhu Tích kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Phong Nghi Nô sững sờ, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi muốn dao phay làm gì? Chẳng lẽ ngươi định nấu ăn ở đây?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Không phải, chỉ là ta có thói quen dắt theo dao khi khiêu vũ. Cô biết đấy,
một đầu bếp mà không có con dao bên cạnh, thì sao còn gọi là đầu bếp.

Phong Nghi Nô vừa nghe, nhất thời phản ứng, cười khanh khách:

- Xin lỗi rồi, nhà của ta không có phòng bếp, càng đừng nhắc tới dao phay.

Cũng đúng, một ngôi sao siêu cấp như nàng, cả ngày đều có người mời khách, đâu
cần phải tự nấu nướng.

- Ách…Vậy thì ta quay về cầm dao tới. Phong Hành Thủ không có ý kiến gì chứ?

Lý Kỳ ngượng ngùng nói.

Phong Nghi Nô cười đáp:

- Lý sư phó muốn đi đâu, ta đâu quản được. Chỉ có điều ngươi đi đi về về, tốn
cũng không ít thời gian.

Điều này cũng đúng. Mặc kệ, dù sao hôm nay lão tử tới đây là dạy ngươi khiêu
vũ. Nếu ngươi cầm kéo chọc ta, thì cùng lắm là đồng quy vu tận.

Lý Kỳ cố lấy dũng khí, luyện nhảy với Phong Nghi Nô. Nhưng trong lòng âm thầm
phòng bị. Dù sao cô nàng Phong Nghi Nô này quá giảo quyệt. Hơn nữa hỉ nộ vô
thường, thực sự khó đối phó.

Không thể không nói, Phong Nghi Nô xác thực có tài khiêu vũ. Mới tập điệu
Waltz ba lượt, nàng đã nhớ cách nhảy rồi. Điều này cũng khó trách, nàng ta
dùng khiêu vũ để kiếm cơm, không có bản lĩnh làm sao làm được.

Nhìn tư thế, kỹ thuật nhảy của nàng thật không giống người mới học gì cả. Mà
ngay cả động tác xoay tròn khó nhất của điệu Waltz, nàng học một lần đã thành
thạo. Tư thế vừa đẹp vừa chuẩn.

Lý Kỳ thấy, trong lòng hoài nghi, cô nàng này có phải đã từng học qua điệu
Waltz?

Hai người càng luyện càng nhập thần, giống như chuyện lúc trước chưa từng xảy
ra. Mà cái kéo, thì Lý Kỳ đã quên không còn một mảnh.

Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời dần lặn về phía tây.

Phong Nghi Nô luyện tới mồ hôi đổ đầm đìa. Hai chân Lý Kỳ cũng mềm nhũn. Hắn
buông tay ra, ngồi xuống ghế, uống một chén nước trà, phất tay nói:

- Hôm nay đến đây thôi, ta phải quay lại Túy Tiên Cư.

Phong Nghi Nô lau mồ hôi, nghi ngờ hỏi:

- Điệu nhảy này có thật do ngươi nghĩ ra?

Lý Kỳ cười nhạt:

- Là ai nghĩ ra không quan trọng. Quan trọng là có thể sử dụng được. Dù tư
chất của cô rất bình thường, nhưng coi như cố gắng, Tin rằng chỉ cần học thêm
vài ngày, cô sẽ nắm giữ được toàn bộ tinh túy của điệu nhảy ăn bớt. Đến lúc
đó, ta sẽ chọn lựa người nhảy tới luyện tập với cô, không cần ta phải tới,
càng không cần mang theo kéo bên người.

Người này thật đúng là khiến người ta chán ghét. Một câu nói hay, từ trong
miệng hắn nói ra, liền khiến người ta sinh khí.

Phong Nghi Nô âm thầm tức giận, bên ngoài lại hờn dỗi:

- Lẽ nào Lý sư phó chán ghét ở cùng Nghi Nô như vậy?

- Làm gì có! Nhưng ta chỉ thích ôm eo của nữ nhân, không thích ôm kéo nhảy.

Lý Kỳ cười ha hả, liền đứng dậy rời đi.

Sắc mặt của Phong Nghi Nô trử nên lạnh lẽo, khẽ nói:

- Tiểu nhân vô sỉ, ta xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu.

Việt

Phỉ Thúy Hiên.

- Ngày Pizza? Tam Quốc Diễn Nghĩa?

Thái Mẫn Đức ngồi trước cửa sổ lầu năm, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, gật đầu
nói:

- Tiểu tử kia đúng là một nhân tài. Chỉ thuận miệng nói thôi, đám khách hàng
đã chạy hết về phía Túy Tiên Cư. Chỉ tiếc…

Nói tới đây, y thở dài một cái, hỏi Hoàng Văn Nghiệp ngồi đối diện:

- Văn Nghiệp, hiện tại tình hình bên ngoài thế nào rồi?

Hoàng Văn Nghiệp đáp:

- Từ lúc Túy Tiên Cư bán Bánh Pizza, việc buôn bán của chúng ta xác thực bị
ảnh hưởng. Các khách hàng đều chạy tới Túy Tiên Cư.

Dừng một chút, lại nói:

- Lão gia, tại hạ có một câu không biết có nên nói hay không?

- Nói đi.

- Lão gia, vì sao chúng ta không tới phố Nhâm Điếm bán thịt, cũng không bán
cho ba nghìn Chân Điếm xung quanh Phàn Lâu? Lẽ nào lão gia sợ Phàn Lâu liên
kết với Túy Tiên Cư?

- Không sai.

Thái Mẫn Đức gật đầu:

- Chúng ta không thể khinh thị địa vị của Phàn Lâu ở kinh thành. Ta cho bọn
họ mặt mũi, hy vọng bọn họ cũng nên thức thời chút, đứng một bên xem cuộc vui
là được. Dù sao chúng ta bán thịt với giá thấp như vậy, mặc dù không đoạt sinh
ý của Phàn Lâu, chúng ta cũng không có hại gì. Đúng rồi, việc buôn bán của các
quán khác thế nào?

Hoàng Văn Nghiệp nhướn mày đáp:

- Trừ Phan Lâu cũng hạ giá như chúng ta, các quán ăn khác đều đang vội vàng
kiếm tiên. Dù bọn họ giảm giá thịt, nhưng lại tăng giá các mặt hàng ngũ cốc.
Cho nên bọn họ căn bản không bị tổn thất. Ngược lại sinh ý tốt hơn nhiều. Tại
hạ thấy hiện tại bọn họ đều tập trung kiếm tiền, căn bản vô tâm đối phó Túy
Tiên Cư.

Thái Mẫn Đức khẽ cười nói:


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #210