Người đăng: tuanh.kst@
Mọi người thấy Bạch Thiển Dạ tôn sùng một đầu bếp như vậy, đều cảm thấy rất
kinh ngạc.
Trâu Tử Kiến hơi sững sờ, lập tức khinh thường nói: - Tự nghĩ ra cách vẽ mới?
Tử Kiến tự hỏi mình làm không được. Nếu Lý sư phó có thể làm được, vậy Tử Kiến
rất muốn mở mang tầm mắt.
Bạch Thiển Dạ khẽ nói: - Lý đại ca thực sự nghĩ ra cách vẽ đó, tên là tranh
châm biếm. Ta đã được nhìn thấy rồi, cũng dám chắc cách vẽ đó chưa từng xuất
hiện. Thanh âm có chút kiêu ngạo.
- Tranh châm biếm?
Thái Kinh nhíu mày, hướng Lý Kỳ hỏi: - Lý Kỳ, Bạch chất nữ nói là thật?
Bạn gái của mình còn đứng ra nói giúp mình, nếu lại an phận, thì không phải là
an phận, mà là rùa đen rút đầu.
Lý Kỳ cười nhạt một tiếng, gật đầu nói: - Thất Nương nói không sai.
Mọi người thấy Lý Kỳ chính miệng thừa nhận, đều kinh ngạc không thôi. Một đầu
bếp có thể nghĩ ra cách vẽ, quả thực không thể tượng tưởng nổi.
Tống Ngọc thần mỉm cười nói: - À, vậy thì Ngọc Thần rất muốn thấy tranh châm
biếm của Lý sư phó. Mong Lý sư phó có thể vui lòng chỉ giáo. Thanh âm mang
theo địch ý. Vừa rồi y thấy Bạch Thiển Dạ giữ gìn Lý Kỳ như vậy, đã sớm khó
chịu.
- Lý đại ca, sao lúc trước không thấy huynh nói gì. Mau cho Tiểu Cửu nhìn
xem, cái gì là tranh châm biếm? Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói.
Thái Kinh cũng gật đầu: - Không ngờ tiểu tử ngươi lại có bản lĩnh đó. Mau mau
vẽ cho lão phu xem.
Lý Kỳ gật đầu: - Vậy thì thảo dân đành bêu xấu rồi. Nói tới đây, hắn vừa định
sai người cầm một miếng than củi tới. Nhưng lại thấy đám tiểu nhị bắt đầu đưa
chân gà, đùi gà nướng xong cho thực khách, liền nói: - Như vậy đi, Tống công
tử, Thất Nương và mọi người đã vẽ tranh tới trưa, chắc hẳn cũng đói bụng. Cho
nên chúng ta ăn xong rồi vẽ. Huống hồ thảo dân còn cần chuẩn bị vài thứ.
Đã muốn trang bức, thì phải xâu khẩu vị đã.
Thái Kinh cười gật đầu: - Ừ, mà ngươi cũng bận rộn suốt buổi sáng rồi, khẳng
định là đói bụng. Mà đói bụng thì làm sao vẽ được tranh.
Đã Thái Kinh đều lên tiếng, những người còn lại tự nhiên cũng không dám nói
thêm cái gì.
- Thiển Dạ, chúng ta sang bên kia ngồi đi. Ta bảo Lý sư phó nướng mấy cái đùi
gà cho muội ăn. Tống Ngọc Thần thâm tình nói với Bạch Thiển Dạ.
"Dm, ngươi cũng thật quá vô sỉ. Đang ở trước mặt lão tử, cầm đùi gà lão tử
nướng, theo đuổi bạn gái của lão tử. Thiên hạ sao có chuyện tốt như vậy?"
Lý Kỳ bị tên bao có này làm cho tức giận đến nở nụ cười.
Bạch Thiển Dạ nghe thấy Tống Ngọc Thần coi Lý Kỳ như người hầu để sai bảo, lửa
giận nhất thời tăng cao, lạnh lùng nhìn y nói: - Không cần, muội muốn như mấy
người Tiểu Cửu, tự động thủ nướng xem thế nào. Nói xong, nàng chuyển sang vẻ
tươi cười nói với Lý Kỳ: - Lý đại ca, huynh có thể dạy muội cách nướng không?
Lý Kỳ gật đầu cười nói: - Đương nhiên có thể.
Tống Ngọc Thần luống cuống. Y căn bản không biết mình đã làm gì đắc tội Bạch
Thiển Dạ. Hơn nữa thái độ của Bạch Thiển Dạ đối với Lý Kỳ, khiến cho hắn cảm
thấy là lạ. Mà lạ ở đâu, y lại không nói rõ ràng được. Đang lúc y trầm tư,
chợt nghe thấy tiếng của Trâu Tử Kiến: - Tống huynh, đi thôi.
Tống Ngọc Thần nao nao, ừ một tiếng, rồi nhìn Bạch Thiển Dạ, nói: - Thiển Dạ,
vậy tí nữa chúng ta gặp lại.
Dù Bạch Thiển Dạ không muốn để ý tới y, nhưng vẫn lên tiếng vì lễ phép.
Đợi Tống Ngọc Thần đi rồi, Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ im lặng không nói, sắc mặt
xiết chặt, vội hỏi: - Xin lỗi Lý đại ca, muội đã không được sự đồng ý của
huynh, nói chuyện huynh biết vẽ tranh châm biếm ra ngoài.
Lý Kỳ mỉm cười: - Đứa ngốc, sao huynh lại trách muội được. Đừng nói một bức
họa, cho dù là thiên kim cũng không đổi được một tiếng xin lỗi của muội.
Đây là lần đầu tiên Bạch Thiển Dạ nghe thấy có người gọi mình là Đứa ngốc.
Nhưng trong lòng nàng cảm thấy rất ngọt ngào.
- Lý đại ca, nhanh tới đây. Đám người Hồng Thiên Cửu đã quay về chỗ cũ. Thấy
Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ vẫn đứng đó, liền la lớn.
- Chúng ta đi thôi.
Hai người sóng vai đi tới chỗ Hồng Thiên Cửu.
Mà đám người Tống Ngọc Thần, tự nhiên là khinh thường ngồi cùng bọn họ. Một
đám ngồi thật xa, chờ tiểu nhị mang đồ ăn lên. Dù bọn họ xem thường Lý Kỳ,
càng xem thường tranh châm biếm gì đó của Lý Kỳ. Nhưng món thịt nướng này của
Lý Kỳ xác thực không tồi. Ngoài miệng không nói, nhưng ăn rất hăng say.
Trâu Tử Kiến thấy Tống Ngọc Thần thỉnh thoảng nhìn sang Bạch Thiển Dạ, mỉm
cười nói: - Tống huynh, Tử Kiến phải chúc mừng huynh rồi.
HIện tại Tống Ngọc Thần chính đang buồn bực không thôi. Thấy Trâu Tử Kiến còn
chúc mừng mình, tức giận nói: - Mong Tử Kiến chỉ giáo, hỉ từ đâu đến?
Trâu Tử Kiến cười đáp: - Tống huynh, huynh xem, Bạch nương tử thà ngồi cạnh
một tên đầu bếp, cũng không ngồi cùng chúng ta. Huynh nghĩ xem vì sao?
- Vì sao?
- Theo ngu kiến của ta, Bạch nương tử đang giận huynh.
- Điều này không cần ngươi nói ta cũng biết. Nhưng ta lại không biết đắc tội
nàng ấy chỗ nào?
Tống Ngọc Thần buồn bực nói.
Trâu Tử Kiến chậm rãi nói: - Tống huynh, lẽ nào huynh đã quên, Bạch nương tử
ghét nhất là hảo đại hỉ công. Vừa rồi huynh mang bức tranh cho Thái thái sư
đánh giá, lại nói cả tên Bạch nương tử vào đó, làm sao nàng ấy không tức giận.
Tống Ngọc Thần nhíu mày: - Đúng rồi. Hơn nữa ta từng nghe phụ thân nói, Bạch
thúc phụ ở trong triều bị Thái gia chèn ép khắp nơi. May mà có Tử Kiến nhắc
nhở ta. Nói tới đây, sắc mặt của y lại biến đổi: - Nhưng nếu là như vậy, thì
có gì mà phải chúc mừng?
- Tống huynh đừng vội.
Trâu Tử Kiến cười nói: - Bình thường Bạch nương tử rất thích sạch sẽ. Nền nàng
làm sao có thể ở gần một tay đầu bếp. Theo ta thấy, nàng làm như vậy, đơn giản
là hờn dỗi huynh. Điều này chứng minh một điều, nàng rất quan tâm tới huynh.
Dù huynh khiến nàng tức giận, nhưng nhờ đó mà biết được tâm tư của nàng. Lẽ
nào không đáng chúc mừng?
Tống Ngọc thần vừa nghe, chợt chuyển buồn thành vui, gật đầu nói: - Đúng vậy,
đúng vậy, sao ta không nghĩ tới nhỉ. Tử Kiến, thực sự cảm ơn ngươi.
Lời này nếu để cho Lý Kỳ nghe thấy, đoán chừng sẽ cười đến đau bụng. Hai tên
mít đặc về tình yêu, lại thảo luận về tình yêu. Còn buồn cười hơn cả đầu bếp
biết vẽ tranh.
Bên kia, Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ vừa ngồi xuống, đám người Hồng Thiên Cửu và
Cao nha nội liền hỏi thăm về tranh châm biếm.
Đang lúc Lý Kỳ mệt mỏi ứng phó, chợt nghe thấy có người khẽ hát ở bên cạnh: -
Bởi vì tình yêu, nên mới có đau thương
Giọng hát đượm buồn.
Bởi vì tình yêu?
Lý Kỳ quay đầu nhìn, thì ra là Chu Hoa Bàn Tử. Một bên nướng đùi gà, một bên
hát khúc Bởi vì tình yêu. Có vẻ rất thích ý.
Tiếng hát vừa cất lên, Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu liền nhận được tín hiệu,
cũng hát theo.
Tuy nhiên, mấy ngày không thấy, trình độ ca hát của hai tên này có chút tiến
bộ. Dù đến đoạn cao trào vẫn hát không được, nhưng không đến nỗi tra tấn người
khác.
Lý Kỳ cười khổ lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên Bạch Thiển Dạ nghe thấy ca khúc này, cảm thấy rất quái dị,
hiếu kỳ hỏi: - Tiểu Cửu, các ngươi hát cái gì vậy?
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc đáp: - Bạch nương tử không biết sao, tiểu khúc này
chính là do Lý đại ca ngồi chồm hỗm lúc nửa đêm.Ưm ưm ưm.
Lý Kỳ sắc mặt xiết chặt, không đợi cậu ta nói hết lời, liền vội vàng che miệng
cậu ta lại, sau đó hướng Bạch Thiển Dạ cười nói: - Tiểu khúc này là do một
người bà con xa của phu nhân là Hồng nương tử sáng tác.
- Hồng nương tử?
Bạch Thiển Dạ sững sờ, lập tức hiểu ra. Tiểu khúc này nào phải do Hồng nương
tử gì đó sáng tác. Rõ ràng chính do ngươi sáng tác. Liền lườm hắn một cái, như
đang nói, chỉ thích gạt người mà thôi.
Lý Kỳ biết không thể qua được mắt nàng, cười hắc hắc, sau đó buông Hồng Thiên
Cửu ra.
Hồng Thiên cửu ho khan vài tiếng, u oán nhìn Lý Kỳ, sau đó lại nói: - Đúng
rồi, Lý đại ca, gần đây huynh có học thêm được ca khúc nào của Hồng nương tử
không?
- Đúng, đúng, có học được bài nào không? Cao nha nội vội hỏi.
Lý Kỳ hơi sững sờ. Đúng rồi, lúc này không quảng cáo giúp Hồng Nô thì đợi đến
lúc nào. Hơi trầm ngâm, bỗng hai mắt sáng ngời, gật đầu nói: - Các ngươi không
nhắc, ta lại quên mất. Gần đây ta mới học được một ca khúc mới, đảm bảo các
ngươi sẽ rất yêu thích.
Cao nha nội vừa nghe, hưng phấn nói: - Thật không, mau hát cho chúng ta nghe.
- Nhanh, nhanh.
Hồng Thiên Cửu trừng mắt to nhìn Lý Kỳ, hưng phấn nói.
- Các vị xin chờ một chút, đợi ta uống ngụm nước thông họng đã.
Lý Kỳ uống xong một chén trà, ho khan vài tiếng, sau đó cất lên giọng hát mà
hắn cho rằng rất từ tính: - Khi đỉnh núi bị bào mòn. Khi nước sông ngừng chảy.
Anh vẫn không thể chia tay em Hãy để chúng ta làm bạn với hồng trần. Cưỡi ngựa
phi nhanh, tận hưởng nhân thế phồn hoa (Bài Không thể chia tay với anh trong
Hoàn Châu Cách Cách)
Bài hát này, Lý Kỳ không nhớ rõ ràng lắm, cũng không phải thích nghe. Nhưng
lúc trước, năm nào đài truyền hình cũng phát lại một lần phim Hoàn Châu Cách
Cách, mà còn là ba phần liên tiếp, muốn không nhớ cũng khó khăn.
Hát xong.
Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu đều sững sờ nhìn Lý Kỳ.
Đây là lần đầu tiên Bạch Thiển Dạ nghe Lý Kỳ hát, có một cảm giác khó nói lên
lời, hiếu kỳ hỏi: - Lý đại ca, ca khúc này có tên là gì?
Lý Kỳ cười đáp: - Gọi là Hồng trần làm bạn đi.
Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu cũng phản ứng tới, đặc biệt Hồng Thiên Cửu, hưng
phấn cực kỳ: - Lý đại ca, ca khúc kia dễ nghe thật, huynh nhanh dạy bọn đệ
hát.
Cao nha nội, Chu Hoa và Từ Phi cũng gật đầu mạnh.
- Ừ, các ngươi hát theo ta.
Lý Kỳ cũng rất hào hứng. Ở chỗ này hát bài đó thật quá thích hợp. Bởi vậy lại
mở miệng hát lên.
Dần dần, càng có nhiều người vây quanh. Đám tiểu nhị cũng như đám người Cao
nha nội vậy, thứ càng mới lạ càng hấp dẫn bọn họ. Nói sau, bọn họ cũng không
phải là tài tử hay nhà nho, cho nên ca khúc Hồng trần làm bạn vừa dễ hát, vừa
dễ nhớ này của Lý Kỳ khiến bọn họ rất yêu thích.
Lúc đầu hát, chỉ có Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu là hát theo Lý Kỳ.
Về sau, Chu Hoa, Từ Phi, Ngô Tiểu Lục, mà ngay cả Bạch Thiển Dạ cũng hát theo.
Cuối cùng cơ hồ người người đều hát, hình thành một đại hợp xướng cả nam lẫn
nữ. Mà ngay cả Ngô Phúc Vinh lão hàng, cũng ngâm nga theo.
Chỉ một lát, đầy trời tiếng ca.
" Hãy để chúng ta làm bạn với hồng trần. Cưỡi ngựa phi nhanh, tận hưởng nhân
thế phồn hoa"
Một câu thể hiện hy vọng về một tương lai tươi sáng của mỗi người không ngừng
vang vọng trên bầu trời.
Mà Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ, vừa hát vừa dùng ánh mắt trao đổi. Bạch Thiển Dạ đã
không còn ngượng ngùng như lúc trước. Lý Kỳ cũng không còn nụ cười đối phó.
Hiện tại cả hai đều ngập tràn trong lời ca tiếng hát.
Thái Kinh ngồi ở bờ sông, cũng bị tiếng ca bồng bột mà phấn chấn của đám người
Hồng Thiên Cửu lây nhiễm. Bưng bát cháo chim cút còn đang nóng hổi, ánh mắt
trở nên thâm thúy, nhỏ giọng ngâm:" Hãy để chúng ta làm bạn với hồng trần.
Cưỡi ngựa phi nhanh, tận hưởng nhân thế phồn hoa."
Cả đời ông ta đáu tranh vì quyền lực, vì danh lợi, nhưng bài hát này lại khiến
cho ông ta có một cảm giác tiếc nuối.