Người đăng: tuanh.kst@
Bạch Thiển Dạ cẩn thận suy nghĩ, đáp: - Dù hương vị của chao khá đặc biệt,
nhưng ta không thích ăn lắm. Về món Mặt Mày Hớn Hở kia, nói về hương vị, ta
thích ăn Oa Bao Nhục hơn. Nhưng nếu nói tới món ăn ta thích nhất, thì chính là
món cháo ngạnh mà ngày đó công tử mang tới.
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi: - Vì sao?
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: - Bởi vìBởi vìTa cũng không biết.
- Ừ?
Lý Kỳ sững sờ, lập tức phản ứng. Nồi cháo kia dù bình thường không có gì lạ,
nhưng trong đó có một phần tâm ý của hắn. Nghĩ tới đây, hai mắt hắn bỗng tỏa
sáng, gật đầu nói: - Đúng rồi, đúng rồi, thiếu chút nữa ta phạm vào cấm kỵ của
nghề đầu bếp.
Bạch Thiển Dạ khẽ giật mình, quăng ánh mắt hỏi thăm.
Lý Kỳ mỉm cười, giải thích: - Lúc trước khi phụ thân của ta dạy nấu ăn, thường
xuyên nói với ta rằng, làm một đầu bếp chính thức, khó khăn nhất chính là giữ
được một cái tâm bình tĩnh.
- Tâm bình tĩnh?
- Không sai, chính là tâm bình tĩnh. Phụ thân ta thường dạy ta rằng, làm một
người đầu bếp, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Dù đối phương là ai, đều
phải dùng cái tâm bình tĩnh để đối đãi. Nếu quá để ý thân phận của đối phương,
ngược lại sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của mình. Đây là điều tối kỵ của người
đầu bếp. Lúc đầu ta luôn suy nghĩ làm sao để đón ý nói hùa khẩu vị của Thái
thái sư, làm một món ngon hoa lệ. Nhưng làm như vậy chỉ trói buộc phong cách
của mình mà thôi. Đa tạ ngươi, Thất Nương, ngươi đã giúp ta một đại ân. Lý Kỳ
chân thành cảm kích nói.
- Ta có giúp được gì đâu.
Bạch Thiển Dạ ngượng ngùng, lại nói: - Vậy ngươi đã nghĩ ra món nào chưa?
- Đã có ý tưởng, nhưng còn chưa xác định. Lý Kỳ khẽ cười đáp. Tuy nhiên giọng
nói mang theo một sự tự tin.
.
Đêm khuya.
Lý Kỳ khoanh chân ngồi trên giường. Mà bộ âu phục cùng hắn xuyên việt tới thời
Tống thì để trên đùi. Nói chính xác hơn, đây là một bộ đồ chú rể.
Lý Kỳ nhìn bộ âu phục, thẫn thờ không nói. Cũng không thể đè nén được sự tưởng
niệm trong lòng. Từng hình ảnh cùng người vợ chia sẻ ngọt bùi như thước phim
quay lại. Vừa hạnh phúc, vừa sầu bi.
Hồi lâu.
Lý Kỳ bỗng thở dài:
- Cũng đã đến lúc cất đi.
Cẩn thận vuốt ve lại bộ âu phục kia, rồi đứng dậy, đặt bộ áo vào trong một cái
hộp màu đỏ đã chuẩn bị sẵn, khóa lại, giấu trong một hốc tối trên nóc nhà.
..
Sáng sớm hôm sau.
Lý Kỳ mang theo tâm tình thoải mái, cưỡi chú lừa, nhỏ giọng hát, chậm rì rì đi
tới Túy Tiên Cư.
Còn vì sao hắn lại cao hứng như vậy, đương nhiên là thành công thu phục được
Bạch Thiển Dạ.
Nhưng hắn không dám trắng trợn tuyên dương. Cứ chơi trò mờ ám đã. Dù sao Bạch
Thiển Dạ tốt xấu vẫn là con gái của thừa tướng. Dù hắn là người hiện đại,
không cho rằng nghề đầu bếp là nghề thấp kém. Tuy nhiên, cũng phải thông suốt
tư tưởng cho Bạch Thế Trung mới được. Nếu không kiểu gì ông ta chả phái người
làm thịt hắn.
Ai bảo hiện tại hắn còn chưa có thực lực đối kháng với Bạch Thế Trung.
Cho nên, Lý Kỳ âm thầm tính toán, đợi cho gạo nấu thành cơm xong, thì mới đàm
phán với lão hàng kia.
Dù rất vô sỉ, nhưng lần nào cũng trúng.
- Chào Lý sư phó.
Tào đại nương thấy Lý Kỳ tới, vội vàng đi lên chào hỏi.
Từ lúc Túy Tiên Cư khai trương tới nay, việc buôn bán của Tào đại nương không
ngừng ăn nên làm ra. Không chỉ khách hàng tới nhiều hơn gấp đôi, hơn nữa Túy
Tiên Cư còn bày mấy cái bàn lớn ở bên cạnh. HIện tại bà ta đã thuê thêm ba
tiểu nhị, còn mình thì làm bà chủ. Thế cho nên gần đây bà ta rất đắc ý.
- Chào buổi sáng, thím.
Lý Kỳ vẫy tay. Nhìn thấy bánh bao vừa trắng vừa to kia, trong lòng đột nhiên
nghĩ tới, hình như mình đã quên ăn sáng. Đúng thật là thất bại mà, tìm được
một người bạn gái thôi đã cao hứng đến ngay cả ăn sáng cũng quên. Thật sự càng
sống càng thụt lùi.
Xoay người xuống ngựa, đi vào sạp hàng của Tào đại nương, gọi hai cái bánh bao
lớn và một bát đậu nành, ăn rất say sưa. Nhưng hắn bỗng nghĩ tới một vấn đề,
đồ ăn càng đơn giản càng dễ ăn. Gạch cua vốn thuộc về đồ ăn cao cấp. Nếu lại
dùng nguyên liệu càng cao cấp hơn phối hợp, khó tránh khỏi khách lấn chủ. Vì
sao mình không thử một số nguyên liệu đơn giản chút, để phụ trợ hương vị của
gạch cua?
Lý Kỳ càng nghĩ, càng cảm thấy biện pháp này có thể thử.
- Lý đại ca.
Đang lúc Lý Kỳ suy nghĩ tới nhập thần, thì chợt nghe có người gọi hắn ở đằng
sau. Quay đầu nhìn, chỉ thấy Hồng Thiên Cửu đang đi về hướng bên này, kinh
ngạc nói: - Tiểu Cửu?
Hồng Thiên Cửu đi tới, đặt mông ngồi bên cạnh Lý Kỳ, phân phó Tào đại nương:
- Thím, cho cháu ba cái bánh bao, một bát cháo.
Lý Kỳ nhìn vẻ mặt cậu ta có vẻ không vui, hiếu kỳ hỏi: - Tiểu Cửu, sớm thế này
ngươi chạy tới chỗ ta làm gì?
Hồng Thiên Cửu buồn bực đáp: - Lý đại ca có điều không biết, vừa nãy tiểu đệ
mới trốn từ nhà ra. Đang không có chỗ để đi, nên mới tới đây.
- Trốn ra đây?
Lý Kỳ sững sờ, hỏi: - Cha ngươi muốn đánh ngươi à?
Hồng Thiên Cửu khinh thường đáp: - Cha tiểu đệ mà dám đánh tiểu đệ đấy. Dù gì
tiểu đệ cũng là con nối dõi đời thứ chín duy nhất của Hồng gia. Nếu như ông ấy
đánh tiểu đệ, ông nội của tiểu đệ chẳng giáo huấn cho té khói.
Quả nhiên là cực phẩm.
Lý Kỳ dựng ngón tay cái, khen: - Có cá tính, Lý đại ca thưởng thức nhất điểm
này của ngươi. Sau đó lại hỏi: - Vậy vì sao phải trốn khỏi nhà?
- Tại hai tiểu thiếp của đệ, khóc sướt mướt nhức cả đầu. Hồng Thiên Cửu lắc
đầu, buồn bực nói.
Hai tiểu thiếp?
Lý Kỳ nhìn cậu ta chưa tới mười bảy, mười tám tuổi, đã có hai tiểu thiếp, hiếu
kỳ hỏi: - Tiểu Cửu, ngươiNgươi có tổng cộng bao nhiêu tiểu thiếp?
Hồng Thiên Cửu giơ năm ngón tay, đáp: - Năm người. Cha đệ muốn ôm cháu nội,
nên một hơi cưới cho đệ năm người tiểu thiếp. Vì việc này mà tiểu đệ thiếu
chút nữa bỏ nhà ra đi.
Năm người? Tăng thêm chính thất, không phải là sáu sao? Lý Kỳ vừa nghe, nhất
thời hít một hơi khí lạnh. Cái thằng nhóc này đúng là đang ở trong phúc mà
không biết phúc. Chả bù cho lão tử mới chỉ được nắm tay, đã hưng phấn cả ngày.
Thực là người so với người, giận điên lên. Lý Kỳ quăng ánh mắt ghen tỵ về phía
Hồng Thiên Cửu, bát quái hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hồng Thiên Cửu thở dài: - Ài, bọn họ nói là tiểu đệ lạnh nhạt với bọn họ. Lý
đại ca, huynh phán xử hộ đệ xem. Năm người tiểu thếp, tăng thêm thê tử, tổng
cộng là sáu nữ nhân. Một mình tiểu đệ sao có thể chiếu cố hết được. Hơn nữa
tiểu đệ không thích loanh quanh trong nhà. Nghĩ lại thấy phiền. Từ trước tới
nay cậu ta là người không kiêng kỵ gì cả, cái gì cũng dám nói.
- Điều này cũng đúng.
Lý Kỳ gật gật đầu, trong lòng lại thầm mắng. Ngươi a, còn không biết xấu hổ
kêu phiền. Ngươi có biết không, ở thời sau, đây chính là giấc mơ tha thiết của
cánh đàn ông. Không có văn hóa đúng là đáng sợ. Nhãn châu xoay động, khóe
miệng lộ ra vẻ cười dâm đãng, thấp giọng nói: - Tiểu Cửu, Lý ca có một kế, đảm
bảo về sau ngươi không cần phải phiền não về chuyện ấy.
Hồng Thiên Cửu vừa nghe, hai mắt sáng ngời, vội hỏi: - Lý đại ca, mau mau cứu
tiểu đệ.