Bán Quán


Người đăng: tuanh.kst@

Công tử áo tím nói:

- Một chút lòng thành, không đáng là bao. Mong rằng Lý huynh đừng cự tuyệt.

Lý Kỳ hoàn toàn không có ý định cự tuyệt. Ăn cơm trả tiền, thiên kinh địa
nghĩa. Liền cười nói:

- Vậy tại hạ từ chối thì bất kính.

Nhận lấy bạc, giao cho Ngô Tiểu Lục.

Công tử áo tím thấy Lý Kỳ sảng khoái như vậy, ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức.
Vội vàng mời Lý Kỳ ngồi xuống, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, rất là hợp
nhau.

Sau khi cơm nước no nê, công tử áo tím thấy sắc trời không còn sớm. Liền đứng
dậy cáo từ. Trước khi đi, còn nói ngày khác nhất định lại tới.

Lý Kỳ tống y tới tận cửa, mới quay trở về. Khẽ thở dài, mặt mũi tràn đầy tiếc
nuối. Thực ra đối với ba món ăn kia, hắn rất không hài lòng. Nếu đổi thành lúc
trước, ba món ăn chỉ đủ tiêu chuẩn, còn chưa mang ra phòng bếp đã bị ném vào
thùng rác.

Đây cũng không phải nói tài nấu nướng của hắn bị thụt lùi. Chỉ là vì trước đó
hắn chuẩn bị không đủ. Hơn nữa tài liệu có hạn. Cho nên mới bị giảm tiêu
chuẩn. Nhưng hắn đã cố hết sức. Có thể làm được như vậy, đã không dễ rồi.

Lý Kỳ hiểu rất rõ. Vừa nãy vị công tử áo tím kia luôn miệng tán thưởng ba món
ăn. Hoàn toàn là do đó là đồ ăn mới, khẩu vị khác lạ. Hơn nữa, phải biết rằng,
xào rau mới được phát minh từ thời Bắc Tống. Bình thường chỉ có ngự trù trong
hoàng cung, hoặc là đầu bếp trong quán ăn lớn mới có thể xào rau. Mà đối với
hắn, xào rau đã quá quen thuộc rồi. Không chút nào khoa trương, ở Bắc Tống,
nếu tính tới việc xào rau, hắn ở vị trí thứ hai, không có ai dám nhận vị trí
thứ nhất.

- Lý ca, thịt heo huynh làm kiểu gì mà ngon thật.

Lý Kỳ vừa trở lại sảnh, liền thấy Ngô Tiểu Lục chính đang nhai ngốn nghiến đĩa
thịt lợn còn dư. Cả miệng dính dầu, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.

Mà ngay cả Ngô Phúc Vinh cũng cầm lấy đôi đũa nhấm nháp ba đĩa thức ăn thừa.
Mặc dù không khoa trương như Ngô Tiểu Lục, nhưng mặt mũi cũng không che dấu
được vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Đối với tên tiểu tử chỉ biết đánh giá ‘Ăn ngon’, Lý Kỳ trực tiếp xem nhẹ. Hắn
đi tới, ngồi bên cạnh Ngô Phúc Vinh, khẽ cười hỏi:

- Ngô đại thúc, chú cảm thấy thế nào?

- Không tồi! Đúng là không tồi. Tiểu huynh đệ, không thể tưởng tượng được tài
nấu nướng của cậu lại tốt như vậy. Lão hủ đúng là nhìn lầm rồi.

Ngô Phúc Vinh khen không dứt miệng.

- Đúng vậy! Chú còn chưa nghe vị công tử kia nói gì đâu. Trù nghệ của Lý ca
có thể so sánh với ngự trù trong hoàng cung cơ mà.

Nói tới đây, Ngô Tiểu Lục như nhớ tới cái gì đó, bỗng thở dài, mặt mũi tràn
đầy tiếc nuối, nói:

- Nếu phu nhân không quyết định bán điếm thì tốt rồi. Bằng không chúng ta có
thể mời Lý ca làm đầu bếp của Túy Tiên Cư. Đến lúc đó, sinh ý khẳng định sẽ
tốt hơn so với hiện tại.

- Bán điếm?

Lông mày Lý Kỳ xiết chặt, hỏi:

- Ngô đại thúc, vì sao phải bán điếm?

Ngô Phúc Vinh thở dài:

- Tiểu huynh đệ, tin rằng cậu cũng nhìn thấy sinh ý gần đây của tiệm chúng ta
quạnh quẽ như thế nào.

Lý Kỳ gật đầu. Đâu chỉ là quạnh quẽ, quả thực chính là ít ai lui tới.

Thực ra Lý Kỳ rất muốn hỏi nguyên nhân vì sao. Túy Tiên Cư ở vị trí vô cùng
thuận lợi. Là khu vực hoàng kim của Biện Kinh. Sinh ý dù kém cũng không thể
kém tới mức như vậy. Hơn nữa còn không có một đầu bếp giỏi nào. Trù nghệ của
Chu sư phó, Lý Kỳ đã hưởng qua. Quả thực là không thể dùng từ ‘Kém’ để hình
dung. Có một đầu bếp như thế, muốn không đóng cửa cũng khó khăn! Chỉ là vị Chu
sư phó kia bình thường đều đối xử với hắn rất tốt. Cho nên hắn không thể mở
miệng hỏi được.

Từ khi Lý Kỳ ở chùa Túy Tiên Cư. Ngô Phúc Vinh chưa từng coi hắn là người
ngoài.

Ngô Phúc Vinh thở dài một tiếng, liền kể đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe.

Thì ra Túy Tiên Cư là tài sản thuộc về một hộ gia đình lớn họ Tần. Họ

Tần này, ba đời tổ tôn đều dựa vào kinh doanh quán ăn mà sống. Ở Biện

Lương Đông Kinh cũng có thể tính là quán ăn lâu đời.

Trước kia Túy Tiên Cư không như bây giờ, rất nổi tiếng. Ngày nào quán cũng
chật ních khách, sinh ý cực kỳ tốt.

Nhưng mấy năm nay, lão bản vốn còn trẻ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Hơn nữa
vẫn chưa có con cái nối dõi. Cho nên chỉ có thể giao quán ăn này cho phu nhân
của y. Chính là vị Tần phu nhân hiện tại. Nhưng đối với việc buôn bán, Tần phu
nhân dốt đặc cán mai. Ngay cả quán ăn cũng rất ít khi qua lại. Cho nên nàng
giao toàn bộ gánh nặng này cho Ngô Phúc Vinh.

Khi Lý Kỳ nghe thấy Tần phu nhân giao quán ăn này cho Ngô Phúc Vinh quản lý,
trong lòng liền biết, đây là nguyên nhân mấu chốt khiến Túy Tiên Cư chuẩn bị
đóng cửa. Ngô Phúc Vinh làm người tuy thiện lương, nhưng lại không có tâm cơ.
Người như vậy làm quản sự có thể được. Nhưng nếu làm một người đưa ra quyết
sách, hoàn toàn không được. Làm buôn bán mà không có thủ đoạn, không nhẫn tâm,
thì nhất định sẽ thất bại.

Ngô Phúc Vinh có thể coi là nguyên lão hai đời. Từ lúc còn rất nhỏ, ông ta đã
làm tiểu nhị cho Túy Tiên Cư. Về sau bởi vì biết một ít chữ, mới được thăng
làm chưởng quầy. Cho nên ông ta rất quen thuộc với việc vận hành quán ăn. Hai
năm đầu do ông ta tiếp quản, sinh ý vẫn rất tốt. Mặc dù không có tiến triển,
nhưng coi như là trung quy trung củ.

Về sau thì Phỉ Thúy Hiên phía đối diện đột nhiên quật khởi. Túy Tiên Cư mới
bắt đầu đi về hướng suy sụp. Nghe nói lão bản hiện tại của Phỉ Thúy

Hiên, chính là một đầu bếp trong phủ của Lỗ quốc công Thái Kinh. vốn họ Khâu,
vào làm cho Thái phủ thì mới sửa họ Thái. Mọi người thường gọi là Thái viên
ngoại. Đó là hạng người tâm ngoan thủ lạt. Làm việc thường không để cho người
ta lối thoát. Phỉ Thúy Hiên khai trương chưa tới nửa năm, vị Thái viên ngoại
này không biết giở thủ đoạn gì, đã lôi kéo toàn bộ đầu bếp của Túy Tiên Cư
sang. Mà ngay cả tiểu nhị cũng không buông tha. Làm cho lúc ấy Túy Tiên Cư
trong vòng một đêm, gặp phải tình cảnh không có người để dùng.

Không có cách nào, Ngô Phúc Vinh chỉ có thể mời Chu sư phó về làm đầu bếp. Vị
sư phó này vốn là đầu bếp của Túy Tiên Cư. Trước kia rất giỏi nấu ăn. Hơn nữa
cũng giống như Ngô Phúc Vinh, là nguyên lão hai đời. Chỉ có điều ông ta đã
nghỉ hưu nhiều năm. Ông ta vốn dưỡng già. Nhưng thấy

Túy Tiên Cư gặp nạn. Vì báo ân tình xưa, liền động thân tương trợ. Ai mà nghĩ
tới, bởi vì vị giác của ông ta thoái hóa, cho nên thức ăn làm ra bị giảm sút
hương vị. Người bình thường rất khó ăn vào.

Cứ thế về sau, sinh ý của Túy Tiên Cư bị rơi xuống ngàn trượng. Khách quen cơ
hồ đều đi hết sạch. Mà điểm chết người nhất chính là. Ngô Phúc

Vinh bởi vì nể mặt Chu sư phó, giấu diếm việc này. Về sau ông ta có tuyển thêm
vài vị đầu bếp mới. Tuy nhiên trù nghệ đều rất bình thường.

Sinh ý vẫn không thấy khởi sắc. Mấy tay đầu bếp kia làm được có mấy tháng, đều
rời đi. Hơn nữa ngay cả tiểu nhị cũng đi hết. Chỉ còn lại một mình Ngô Tiểu
Lục.

Nửa năm nay, Túy Tiên Cư có thể nói là qua một ngày, lỗ một ngày. Tiền vốn
cũng dần dần bị hao mòn. Mà Tần phu nhân không đặt tâm tư vào quán ăn. Cho nên
mới muốn bán Túy Tiên Cư đi. Hôm nay nàng gọi Ngô Phúc Vinh và Chu sư phó tới
quý phủ, chính là để thương lượng chuyện bán điếm. Nói là thương lượng, thực
ra hai người bọn họ cũng biết, hiện tại chỉ còn có một con đường là bán quán
ăn mà thôi.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #10