Người Say (1)


Người đăng: Betonamu

Chương 1: Người Say (1)

Gió thổi nhẹ, từng hàng dương liễu rì rào reo trong gió.

Mặt trời treo cao, khí trời ấm áp.

Sông Biện Hà, nước sông xanh biếc như những dải lụa đào. Trên mặt sông, các du
thuyền qua lại như thoi đưa. Trên thuyền, khi thì truyền tới tiếng đàn lượn
lờ, khi thì truyền tới tiếng cười đùa ầm ĩ, khi thì truyền tới tiếng đọc sách
lanh lảnh. Khung cảnh hết sức náo nhiệt.

Ở hai bên bờ sông là từng hàng dương liễu. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống những
cây dương liễu xanh nhạt, giống như được nước mưa giội qua, trông rất đẹp mắt.

Càng đi vào sâu hai bên bờ, càng nhiều các loại hoa mọc lên san sát. Người đi
đường đông như nước chảy. Có người chọn gánh đi đường, có người dắt lừa chở
hàng. Còn có một số văn nhân nhã sĩ nghỉ chân bên dòng sông, vừa thưởng thức
cảnh đẹp của Biện Hà, vừa ngẫu hứng ngâm tụng vài câu thi từ. Hai bên đường là
những ngôi nhà nối tiếp nhau san sát. Có quán trà, quán ăn, hiệu cầm đồ, các
xưởng thủ công.

Con đường này có tên là Biện Hà Đại Nhai. Có thể coi như là giải đất trung tâm
của thành Biện Kinh.

Ở phía tây của một cây cầu lớn hình vòm, có một toà lầu cao ba tầng lưu diêm
phi bích, đình vũ lầu các, khí thế phi phàm.

Trên mái hiên của tầng hai có treo một tấm biển lớn. Trên đó viết ba chữ to
màu đỏ “Túy Tiên Các”.

Danh như ý nghĩa, hiển nhiên đó là một quán ăn.

Lúc này, ngay giữa ban ngày ban mặt, có một anh chàng say rượu nằm sấp ở dưới
mái hiên. Anh chàng này nằm yên không nhúc nhích, không biết là còn sống hay
đã chết. Bởi vì gần đây chiến hỏa nổi lên bốn phía. Vì chạy trốn chiến tranh
mà dân chạy nạn càng ngày càng tăng. Cho nên người đi đường đối với tình huống
này đã nhìn quen rồi. Cùng lắm bọn họ cũng chỉ cảm thấy có chút hiếu kỳ với
anh chàng say rượu mà thôi.

Chỉ thấy anh chàng say rượu này mặc một bộ quần áo đen có ống tay áo rất nhỏ.
Cổ áo thì bẻ ra ngoài, bên trong là một cái áo trắng. Chân đeo một đôi giày
đen bóng loáng. Nhưng nếu nói là giày, thì lại không giống giày, rất là kỳ
quái.

Bên ngoài quán ăn, ngựa xe như nước, phi thường náo nhiệt. Nhưng bên trong
quán ăn lại vắng tanh vắng ngắt. Chỉ có rải rác vài người mà thôi.

Sự đối lập lớn như vậy, khó trách khiến cho người ta cảm thấy hiếu kỳ.

Đại sảnh của tầng một chỉ đứng hai người. Một người là chưởng quỹ, còn một
người là tửu bảo. Vị chưởng quỹ kia tuổi chừng năm mươi, đầu đội nón viên
ngoại. Ông ta mặc một bộ trường bào bằng lụa màu vàng, để một bộ râu dài đã có
lốm đốm bạc. Ông ta đứng ở trong quầy, một tay cầm bút lông, một tay kia không
ngừng gẩy bàn tính.

Còn tửu bảo chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, rất là trẻ tuổi. Cậu ta mặc
một bộ áo dài màu xanh lam, đầu đội mũ quả dưa cũng màu xanh lam. Trên vai vắt
một tấm vải trắng, dựa vào lan can, một bộ nửa tỉnh nửa buồn ngủ.

Lão chưởng quầy ghi được một nửa, bỗng ngừng lại, như nghĩ tới cái gì đó, duỗi
thẳng cổ, nhìn ra bên ngoài. Sau một lúc lâu, chỉ thấy ông ta vẫy tay gọi
người tửu bảo kia:

- Lục Tử.

Vị tửu bảo được gọi là Lục Tử kia, thấy chưởng quầy gọi, vội vàng đi tới, hỏi:

- Có chuyện gì không chú?

Lão chưởng quầy ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói:

- Cháu đi kiểm tra xem anh chàng say rượu kia đã đi chưa? Ban ngày ban mặt mà
nằm bất động như vậy?

Lục Tử không nhịn được nói:

- Ài, chú à, hiện tại chúng ta ốc không lo nổi mình ốc, quan tâm tới hắn làm
cái gì?

Lão chưởng quầy nghiêm mặt, khua tay nói:

- Cứ đi kiểm tra xem, nhiều lời làm gì. Muốn ăn đánh phải không?

- Vâng!

Lục Tử sợ bị chú mình đánh, liền hữu khí vô lực đáp một câu, rồi đi tới trước
người anh chàng say kia. Cậu ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay động hắn, kêu
lên:

- Này, này, đã chết hay chưa?

- Ừm…

Anh chàng say này nói mê hai tiếng, lại xoay người về phía góc tường.

- Hắc, ngủ ngon thật đấy.

Lục Tử thấy tình cảnh này, vừa bực mình vừa buồn cười, lại gọi vài tiếng. Thấy
hắn không có chút phản ứng gì, liền quay lại cửa hàng, nói với lão chưởng
quầy:

- Hắn ta vẫn còn đang ngủ.

Lão chưởng quầy nghe thấy vậy, thở dài lắc đầu, nói:

- Thôi kệ hắn, cháu đi làm việc đi.

- Làm việc?

Lục Tử nhìn xung quanh. Cả quán ăn đều vắng tanh. Vẻ mặt liền trở nên u sầu.
Cậu ta cũng muốn làm việc lắm chứ, nhưng có ai đâu mà làm.

- Tửu bảo, tửu bảo!

Đúng lúc này, ở trên tầng hai vang lên tiếng gọi.

“Linh nghiệm như vậy cơ à?”

Lục Tử vừa nghe, nhất thời người nổi đầy da gà.

- Còn đứng đấy làm gì. Mau đi lên tiếp khách đi!

Lão chưởng quầy thấy Lục Tử còn đang ngẩn người, vội vàng kêu.

- Vâng, vâng!

Lục Tử nao nao, vội vàng cầm theo một ấm chè đi lên trên lầu.

Đi lên tầng hai, tình hình ở nơi này cũng không khá hơn tầng dưới là bao
nhiêu. Chỉ có hai người thanh niên ăn mặc theo kiểu thư sinh ngồi một cái bàn
gần cửa sổ. Hai người đó, một người mặc bộ áo dài màu trắng, còn một người thì
mặc bộ áo dài màu xanh.

Lục Tử đi tới trước bàn, khom người, tươi cười nói:

- Hai vị khách quan, xin hỏi có…!

“Phanh!”

Chưa đợi Lục Tử nói hết lời, thư sinh áo trắng bỗng nhiên vỗ mạnh xuống bàn
một cái, đứng dậy, mặt mũi tràn đầy tức giận, chỉ ba đĩa thức ăn trên bàn,
nói:

- Tửu bảo, ngươi được lắm, dám trêu trọc bản đại gia ta phải không? Ta hỏi
ngươi, ngươi cho chúng ta ăn cái gì vậy?

Lục Tử run rẩy vì sợ hãi. Đôi mắt đen liếc nhìn ba đĩa thức ăn trên bàn, nhỏ
giọng thì thầm:

- Canh hạt sen, thịt bò xào tương, rau xanh xào chân vịt.

Nhíu mày suy nghĩ, không yên hỏi vị thư sinh kia:

- Tiểu nhân không có nhầm mà. Vừa rồi hai vị gọi đúng là những món này.

- Hừ, món ăn thì không có mang sai, tuy nhiên.

Thư sinh áo trắng cười lạnh lùng, lời nói xoay chuyển:

- Canh hạt sen thì ngọt đến phát ngán. Thịt bò xào tương thì mặn đến không
nhai nổi. Còn có, đĩa rau xào chân vịt này, chân vịt còn cứng hơn cả đá. Không
chỉ nói là cho người ăn, ta thấy còn không bằng thức ăn cho lợn. Quả thật là
buồn cười.

Thư sinh áo trắng tức giận, nói đến nước miếng tung bay. Lục Tử thì vừa nghe
vừa đổ mồ hôi.

Nếu là mấy năm trước, trong lòng cậu ta nhất định sẽ cho rằng hai vị này tới
đây là gây sự. Nhưng hiện tại, vừa nghĩ tới lão hói đầu trong phòng bếp kia,
trong lòng liền bất ổn, run rẩy nói:

- Khách quan, tiểu nhân, tiểu nhân nghĩ chuyện này chắc có hiểu lầm.

- Hiểu lầm? Ta thấy có lẽ là ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Thư sinh áo trắng cười lạnh một tiếng, cầm đôi đũa trước mặt ném xuống dưới
chân Lục Tử:

- Ngươi nếm thử xem.

- Vâng, vâng, để tiểu nhân nếm.

Lục Tử cầm đôi đũa dưới chân, nhìn ba đĩa thức ăn trên bàn, âm thầm nuốt nước
bọt. Trong mắt cậu ta lộ ra một tia sợ hãi. Đầu tiên cậu ta dùng cái thìa múc
một ít nước canh hạt sen cho vào trong miệng. Quả nhiên là ngọt tới ê cả răng.
Lục Tử nhíu mày, lại gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Vừa nhấm một chút,
hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt lại. Cái này đâu phải là thịt bò, mà
là muối ăn mới đúng.

Lục Tử không dám nhai tiếp, cưỡng chế nuốt miếng thịt bò vào bụng. Nhưng vừa
nuốt vào, dạ dày bắt đầu kêu réo. Ọe một tiếng, lại phun ra.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #1