Người đăng: boycyjin
Trần Hiểu Tuyết và Lâm Hoán Khê là đồng nghiệp trong một khoa. Bởi vì dung
mạo, phong thái xuất chúng của hai người nên bị đám sinh viên gọi là "Nhị đóa
kim hoa". Sau này một số thầy, cô giáo cũng gọi hai nàng như vậy. Hơn nữa hàng
ngày bọn họ còn hay trêu chọc hai người.
Mặc dù cả hai đều là mỹ nữ nhưng cách xử sự thì rất khác nhau. Trần Hiểu Tuyết
cư xử với mọi người rất niềm nở, hòa mình với mọi người. Lâm Hoán Khê lại lạnh
lùng, tẻ nhạt, nàng rất ít khi nói chuyện với người cùng làm trong khoa.
Theo lý mà nói Trần Hiểu Tuyết phải được mọi người trong khoa yêu mến hơn,
nhưng sự thật không phải thế.
Mặc dù mọi người có quan hệ thân thiết với Trần Hiểu Tuyết nhưng ai cũng cẩn
thận đề phòng nàng. Bởi vì họ cảm thấy nàng quá niềm nở, làm cho mọi người
phải cảnh giác.
Bình thường Lâm Hoán Khê không hay nói chuyện nhưng nàng không bao giờ nói xấu
sau lưng người khác. Nàng mang lại một cảm giác an toàn.
Vì vậy Lâm Hoán Khê lạnh như băng lại được yêu mến hơn Trần Hiểu Tuyết. Mặc dù
nhiều nam đồng nghiệp bị nàng cự tuyệt nhưng chỉ cần nàng nói với họ một câu
cũng đủ để họ khoe khoang đến nửa ngày.
Những điều đó làm cho Trần Hiểu Tuyết rất tức giận, kết thành một mối hận
không thể giải tỏa trong lòng nàng.
Bên cạnh Trần Hiểu Tuyết người thứ hai có khúc mắc chính là người đàn ông mặc
sơ mi bên cạnh nàng.
Người đàn ông đó tên là Vương Hạo, giám đốc công ty thiết bị y tế. Hắn dựa vào
mối quan hệ với cục y tế buôn bán thiết bị y tế kiếm được rất nhiều tiền.
Vương Hạo có hợp tác làm ăn với bệnh viện của trường đại học Trung y Yến Kinh.
Khi gặp nữ thần băng sơn Lâm Hoán Khê hắn bị vẻ rực rỡ của nàng cuốn hút, từ
đó hắn cuồng nhiệt theo đuổi nàng.
Tặng hoa thì bị vất ra ngoài.
Tặng quà thì bị trả lại nguyên vẹn.
Tặng xe cũng bị cự tuyệt, một chiếc BMW mới tinh màu sâm banh, hắn tự tay khắc
một con bướm bằng ngọc ở chính giữa cửa xe. Lâm Hoán Khê cũng không thèm liếc
mắt nhìn.
Sau nửa năm Vương Hạo hoàn toàn mất hết hy vọng. Thật ra trong lúc đó hắn lại
bị đồng nghiệp của Lâm Hoán Khê, Trần Hiểu Tuyết quyến rũ.
Cũng may những món quà đó không bị lãng phí. Hắn lại chuyển sang tặng Trần
Hiểu Tuyết.
Bản tính ganh đua của phụ nữ rất khủng khiếp. So sánh nhan sắc xấu, đẹp, so
sánh nhãn hiệu quần áo, trang sức. So sánh ngực lớn hay nhỏ. So sánh ca ra của
nhẫn kim cương. So sánh danh tiếng của bạn trai và tiền bạc.
Với những so sánh đó Trần Hiểu Tuyết thấy bản thân nàng sống không bằng chết.
Bản thân nàng hết lòng lấy lòng người khác nhưng lại không được đồng nghiệp
hoan nghênh. Bạn trai của nàng lại là người bị người khác cự tuyệt, nàng phải
theo đuổi mãi mới chiếm được. Mỗi lần mở cửa xe, nhìn thấy con bướm đó nàng
chỉ muốn đập nát vụn nó.
Lúc đó chiếc xe màu sâm banh có khắc con bướm ngọc làm một số thầy giáo tò mò
đứng nhìn. Tất cả họ đều biết chiếc xe này được tặng cho Lâm Hoán Khê.
Bây giờ Trần Hiểu Tuyết không mặt mũi nào lái chiếc xe đó tới trường.
Nói tóm lại đó là tất cả nguyên nhân Trần Hiểu Tuyết không thích Lâm Hoán Khê.
Mỗi khi nàng nhìn thấy Lâm Hoán Khê nàng luôn có thái độ thù địch.
Trước đây nàng cũng muốn phát tiết tất cả một lần. Nhưng mỗi lần nàng châm
chọc, khiêu khích Lâm Hoán Khê đều không có phản ứng gì, giống như nàng cố sức
đấm vào một cái gối bông, không có cảm giác gì hết.
Hôm nay nhìn thấy Lâm Hoán Khê rốt cục nàng không nhịn được lại khiêu khích.
Lâm Hoán Khê quay đầu nhìn Trần Hiểu Tuyết, giọng nói sắc như dao: "Chuyện của
tôi, quan hệ gì tới cô?"
"Không có quan hệ gì với tôi. Tôi chỉ nói thế thôi, có quan hệ gì với cô? Nếu
đã dám ra mặt quyến rũ sinh viên nam thì đừng mang cái bộ mặt thánh nữ làm gì
nữa" Trần Hiểu Tuyết cười nói.
Tâm trạng Trần Hiểu Tuyết rất cao hứng khi Lâm Hoán Khê đã đáp trả nàng. Nàng
vui đến run bắn cả người. Nàng đang chuẩn bị lăng nhục đối phương một trận.
"Cô ngoài việc gây sự, tung tin đồn nhảm ra thì còn làm được gì khác?" Lâm
Hoán Khê nhìn Trần Hiểu Tuyết với ánh mắt thương xót.
Nàng không nói không có nghĩa là nàng không biết.
Những thứ nàng đã vứt bỏ không thương tiếc người khác lại quấn lấy. Mọi người
biết Trần Hiểu Tuyết chỉ là thế thân cho nàng mà thôi thế nhưng Trần Hiểu
Tuyết lại không thể từ bỏ người đàn ông mang tới cho nàng vật chất để hưởng
thụ.
Đây đúng là một cô gái đáng thương.
"Tung tin đồn nhảm, gây sự kiếm chuyện? Đây mà là gây sự kiếm chuyện ư?" Trần
Hiểu Tuyết cười nhạt chỉ vào Tần Lạc nói: "Hai người ôm ấp nhau như nào chúng
tôi đều nhìn thấy. Cô còn muốn chối ư?"
Âu yếm?
Ôm nhau?
Tần Lạc kinh ngạc. hắn thực sự muốn ôm ấp Lâm Hoán Khê, hắn thậm chí còn muốn
ôm nàng nằm xuống đất làm chuyện xằng bậy nữa.
Nhưng chuyện này phải được nàng đồng ý cái đã.
Tần Lạc không biết rõ thân phận của cặp nam, nữ này. Hắn cũng không biết cả
hai có quan hệ gì với Lâm Hoán Khê. Vì vậy hắn cũng không quan tâm tới cái
chuyện ôm ấp đó. Hắn thờ ơ đứng cạnh xem Lâm Hoán Khê xử lý chuyện này như thế
nào.
Chuyện này cũng tạo thuận lợi cho việc chữa trị chứng bệnh sợ đàn ông của Lâm
Hoán Khê.
Nhưng hắn không hài lòng khi cô gái kia tự dưng tới gây sự với hai người bọn
hắn.
"Tôi hỏi chị nhìn thấy chúng tôi ôm nhau bằng con mắt nào?" Tần Lạc cười hỏi.
"Cả hai mắt tôi đều thấy. Sao có chuyện gì? Cậu cũng muốn chối cãi hả? Cậu là
ai?" Trần Hiểu Tuyết nhìn Tần Lạc chằm chằm hỏi.
Tần Lạc là người anh tuấn, thoạt nhìn mặt hắn thì thấy hắn rất trẻ. Hắn lại
mặc bọ quần áo thể thao nhãn hiệy NIKE. Hắn trông không khác gì sinh viên vì
vậy Trần Hiểu Tuyết nghĩ Tần Lạc là sinh viên của trường.
Nàng biết Lâm Hoán Khê không có em trai. Lâm Hoán Khê lại không dễ dãi đi dạo
phố với đàn ông. Vậy trừ phi hai người có quan hệ tình cản ra thì còn quan hệ
gì nữa đây?
"Hai mắt cũng nhìn được? Chị bị bệnh rồi" Tần Lạc nghiêm túc nói.
Bọn ta không có chuyện gì mà cũng nhìn thấy. Không phải mắt có bệnh là gì?
"Cậu điên à? Cậu mới bị bệnh. Sao cậu lại mắng tôi? Cậu định gây chuyện à?"
Trần Hiểu Tuyết hung dữ mắng lại, âm thanh the thé.
Nghe thấy nàng hét lên, những người đi dạo phố liền đứng lại, quây thành vòng
tròn xung quanh bốn người.
Người xem càng lúc càng đông Trần Hiểu Tuyết càng muốn diễn trò.
Trần Hiểu Tuyết đùng đùng nổi giận. nàng ra vẻ đứng đắn chỉ mặt Lâm Hoán Khê
và Tần Lạc mắng: "Cô không biết xấu hổ gì hết, lại đi quyến rũ sinh viên của
mình. Đúng là trâu già gặm cỏ non. Còn ra thể thống gì nữa không?"
Cô giáo? Sinh viên? Yêu nhau?
Nghe nói tới mấy từ mấu chốt. Những người đứng xem giống như nhìn thấy kê gian
(hiếp dâm đàn ông). Ai nấy đều tức giận nhìn Tần Lạc và Lâm Hoán Khê, chỉ chỏ
hai người.
Có sát khí!
Tần Lạc quay đầu lại thấy sắc mặt Lâm Hoán Khê tái nhợt. Sự chịu đựng đã tới
hạn.
Tần Lạc đi tới cạnh nàng. Hắn nói thì thào với nàng: "Đừng tức giận. Chuyện
này để tôi xử lý".
Chứng kiến hai người thì thầm to nhỏ với nhau, không coi ai ra gì, Trần Hiểu
Tuyết nghĩ đã bắt được chứng cứ thông dâm của hai người. Nàng nói với người
xung quanh: "Mọi người có nhìn thấy không? Có thể chứng minh tôi nói đúng
chưa?"
Tần Lạc không sao được lắc đầu đi tới bên cạnh Trần Hiểu Tuyết. Hắn nói thì
thào điều gì đó vào tai nàng.
"Cậu nói gì? Đừng tới gần tôi. Có gì cứ nói to lên" Trần Hiểu Tuyết lui lại.
Nàng không nghe được Tần Lạc nói gì.
Tần Lạc làm như không nhịn được la lớn: "Bà chị của tôi ơi. Chị tè ra quần".
"Nói bậy!" Trần Hiểu Tuyết không tin nhưng theo bản năng nàng cũng cúi đầu
nhìn xuống quần của mình.
Nghe Tần Lạc nói thế những người xung quanh đều đưa mắt nhìn quần của Trần
Hiểu Tuyết.
Tất cả giật mình kinh ngạc.
Cái quần dài trắng của Trần Hiểu Tuyết giống như bị dội nước, đột nhiên một
mảng quần bị ngấm nước mà nước đang lan tràn rất nhanh.
Hình như Trần Hiêu Tuyết đã thực sự "đi tiểu" trước mặt mọi người.
"Trời ạ. Xếp hàng mà còn đi tiểu".
"Ha, ha. Tức cười chết đi được. Đi tiểu trên phố".
"Hay. Hay. Mau chụp ảnh. Mau chụp ảnh đi".
Hả!
Trần Hiểu Tuyết hét lên một tiếng chói tai. Nàng dùng túi che quần chạy về
phía toilet. Phía sau nàng tiếng người reo hò, giễu cợt ầm ĩ.
"Có phải mày làm không?" Vương Hạo hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc hỏi.
"Tôi không hiểu anh đang nói gì?" Tần Lạc làm ra vẻ vô tội nói.
"Sau này tao sẽ tìm mày tính sổ" Vương Hạo hung hãn nói. Hắn bỏ đi về hướng
cửa hàng, không quan tâm đến bạn gái nữa. Bây giờ hắn thực sự không dám ngẩng
đầu nhìn người.
Đôi mắt đẹp của Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc. Nàng khẳng định Tần Lạc đã giở trò
quỷ.
Không phải là người thực vật. Sao lại có chuyện đi tiểu ở trên phố chứ?
"Tôi không cẩn thận đụng phải bàng quang của nàng ta" Tần Lạc nhún vai nói.
Tần Lạc đương nhiên không thể mồm mép được so với Trần Hiểu Tuyết. Đã không
mồm mép bằng, đương nhiên không có nghĩa hắn không thể làm chút chuyện.
Chính vì vậy khi hắn tới cạnh nàng, tay hắn đã sờ vào huyệt Tam Tiêu Du ở eo
của nàng.
Huyệt Tam Tiêu Du nằm ở eo, dưới gai sống thắt lưng 1, đo ngang 1,5 thốn. Có
tác dụng đưa khí vào Phủ Tam Tiêu, có tác dụng khai thông đường tiết niệu.
Tần Lạc hiểu rõ vị trí các huyệt đạo trên cơ thể người. Đặc biệt là thủ pháp
kích thích. Hắn muốn Trần Hiểu Tuyết đi tiểu ngay tại chỗ cũng không khó khăn
gì hết.
"Hạ lưu!" Lâm Hoán Khê khinh bỉ nói.
"A!" Tần Lạc rất tức giận. hắn hận không thể đè nàng xuống đất xoa xoa nàng
một trăm lần mới hả.
Nàng chẳng những không cảm kích hắn lại còn bảo hắn hạ lưu. Chẳng lẽ những
điều hắn làm không phải vì nàng ư?
Nếu hắn không ra tay thì cô gái đó quấy dầy họ tới khi nào nữa.
"Cảm ơn!" Lâm Hoán Khê đột nhiên nói. Hơn nữa nàng còn mỉm cười.
"Không cần cảm ơn" Tần Lạc tức giận nói.
Tần Lạc suy nghĩ khi nhìn mặt Lâm Hoán Khê. Hắn cảm thấy dường như nàng đã
thay đổi.
Trời ơi. Nàng cười . Nàng đã cười.
Thản nhiên cười, thoải mái, tự nhiên, như trăm hoa đua nở, xinh đẹp không tả
xiết.
"Chị cười" Tần Lạc chỉ vào mặt Lâm Hoán Khê, ngây ngô nói.
"Tôi biết" Lâm Hoán Khê lại nghiêm mặt lại.