Người đăng: jack
Trải qua một quá trình phân tích và nghiên cứu kỳ công, Đoạn Vân phát hiện
việc cuồng hóa thụ động của Cuồng Chiến Sĩ chủ yếu nguyên nhân là ở chỗ các
mạch máu và kinh mạch bành trướng điều khiển sự cuồng hóa của Cuồng Chiến Sĩ,
còn Cuồng Chiến Sĩ vì sinh lý đặc thù thiếu mất cái van điều khiển áp lực của
mạch máu và kinh mạch ở cổ của mình, làm ảnh hưởng đến dây thần kinh chạy qua
cổ, từ đó ảnh hưởng đến các cảm giác của Cuồng Chiến Sĩ, hơn nữa đại não cũng
vì tình trạng sung huyết ở cổ mà mất đi năng lực tư duy không thể kiểm soát
nổi. Do đó tạo nên tình trạng thân thể không hề đau đớn và mất đi lí trí. Nếu
muốn giải quyết loại phản ứng này, Đoạn Vân nghĩ ra hai loại phương pháp: một
là phẫu thuật trị liệu, mổ nới rộng mạch máu và kinh mạch ở cổ các Cuồng Chiến
Sĩ rộng ra một chút, làm cho mạch máu trong lúc cuồng hóa không còn ngăn chặn
dây thần kinh nữa; hai là lợi dụng công hiệu tẩy cân phiệt tủy của Tẩy Tủy
Đan, bất quá Đoạn Vân phỏng chừng trị liệu bằng dược vật có thể sẽ không trị
hết bệnh căn được. Đối với sáu Cuồng Chiến Sĩ hai ngày trước đã đồng ý gia
nhập Gia tộc mình, Đoạn Vân quyết định chịu khó một chút: trước tiên phẫu
thuật trị liệu rồi bỏ ra một viên Tẩy Tủy Đan làm nốt việc tẩy cân phiệt tủy.
Thủ thuật kỳ thật rất đơn giản, kết hợp châm cứu với quyển trục, Đoạn Vân xử
lý cho sáu Cuồng Chiến Sĩ rất nhanh. Thở phào nhẹ nhõm, Đoạn Vân gọi một Cuồng
Chiến Sĩ bước lên rồi ra lệnh: "Cuồng hóa!"
Tên Cuồng Chiến Sĩ tên là Lạp Lực mặc dù hơi lo lắng, nhưng Đoạn Vân là gia
chủ của bọn hắn. Vì vậy lập tức hét lớn một tiếng, nhất thời, Lạp Lực toàn
thân nhanh chóng bành trướng, các loại mạch máu trong cơ thể kéo dài ra, vốn
cơ thể rất to lớn của hắn bây giờ toàn thân trên dưới lại càng tràn ngập lực
lượng kinh khủng. Năm Cuồng Chiến Sĩ khác rất khẩn trương sẵn sàng bảo vệ
chung quanh Đoạn Vân, vẻ mặt hơi lo âu bối rối! Đoạn Vân thì bình tĩnh đánh
giá Lạp Lực sau khi đã cuồng hóa, ước lượng xem trình độ thực lực tăng lên
được bao nhiêu.
Lạp Lực có chút khó tin đánh giá lại thân thể mình, dường như thân thể này
không phải của mình nữa, đánh vào ngực vài cái, sau đó nói với Đoạn Vân rất
hưng phấn: "Thiếu gia, thiếu gia, thành công rồi, phương pháp của thiếu gia đã
trị khỏi bệnh chứng cuồng hóa của ta đây rồi. Ta đây vẫn còn có lí trí, ta đây
còn có thể tự hỏi, ta đây sẽ không công kích đồng bạn của mình nữa."
Rốt cục thành công rồi, Đoạn Vân tươi cười nói: "Cao hứng cái gì, có cái gì
đâu mà kinh hãi. Năm người các ngươi, không cho cuồng hóa, đều tiến lên thử
hiệu quả cuồng hóa của Lạp Lực xem sao."
Đoạn Vân rất muốn biết một Cuồng hóa Chiến sĩ cấp năm có thể đả bại năm chiến
sĩ cùng cấp không cuồng hóa hay không. Vài phút sau, năm Cuồng Chiến Sĩ không
cuồng hóa bị Lạp Lực cuồng hóa đánh bại, cả bọn đều nóng đầu, tới tấp cũng tự
động cuồng hóa phản kháng lại loạn xà ngầu hết cả lên, làm Đoạn Vân đứng một
bên kêu gào dừng lại mãi. Theo Diệp Cô Thành phỏng chừng, Cuồng Chiến Sĩ cấp
năm sau khi cuồng hóa trực tiếp tăng lên hai cấp đạt tới cấp bảy, không biết
đau đớn, nhưng lại tự chủ được việc cuồng hóa, tuyệt đối có thể đánh bại một
bát cấp Đại kiếm sư. Điều này làm cho Đoạn Vân không thể không cảm thán: thực
sự là một chủng tộc kinh khủng a! Bất quá phải nhờ có một tên biến thái như
mình mới có thể làm được.
Sáu gã Cuồng Chiến Sĩ đã giải trừ cuồng hóa, suy yếu liên tiếp té trên mặt
đất, tình trạng cuồng hóa đã tiêu mất, nhưng vẻ hưng phấn vẫn còn đọng lại
trên mặt họ, mặc dù vẫn còn yếu mệt vì trận đánh đấm tưng bừng vừa rồi. Cuồng
Chiến Sĩ mặc dù trí lực không cao, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ là
người ngu. Bọn họ hiểu rằng: Đoạn Vân đúng là đấng cứu thế của bộ tộc Cuồng
Chiến Sĩ. Mười mấy vạn Cuồng Chiến Sĩ không thể ngẩng đầu lên được trước mặt
bao nhiêu dân tộc bấy lâu nay chỉ vì cái nguyên nhân này. Sáu Cuồng Chiến Sĩ
trao đổi ánh mắt cho nhau rồi bất chấp việc suy yếu cùng cực sau khi cuồng
hóa, cả lũ lồm cồm bò dậy, sau đó chuyển hướng về phía Đoạn Vân, đồng loạt quỳ
xuống trước mặt Đoạn Vân. Đoạn Vân bị cử động của sáu thủ hạ làm cho hơi giật
mình, rồi cũng chẳng biết phải làm sao cho tốt.
“Chủ nhân, cầu xin ngươi cứu giúp bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ chúng ta đây! Van cầu
Ngài mà!"
Sáu gã đại hán cao lớn vừa quì trước mặt Đoạn Vân vừa khóc lóc thảm thiết.
Đoạn Vân rất có hảo cảm đối với những người da vàng Cuồng Chiến Sĩ ở thế giới
này, nhưng Đoạn Vân không phải là một cứu thế chủ, hắn là một người khá ích
kỉ. Hắn thấy, nếu tất cả Cuồng Chiến Sĩ đều là người dưới tay hắn, hắn tuyệt
đối sẽ đồng ý không chút do dự. Dù cho là cả mười mấy vạn Cuồng Chiến Sĩ thì
Đoạn Vân cũng sẽ không chối từ việc từng bước từng bước làm phẫu thuật cho họ.
Nhưng nói thật, hắn không có họ hàng thân thích gì với đám Cuồng Chiến Sĩ, đem
mười mấy vạn người đè ra phẫu thuật, Đoạn Vân sợ mệt đến chết người. Không có
lợi ai hơi đâu tự nhiên kiếm chuyện làm cho mệt? Chỉ có đồ ngu mới làm vậy mà
thôi!
Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nói: "Sáu người các ngươi là người của Trung Hoa
Gia tộc ta, chữa khỏi cho các ngươi là đương nhiên. Bất quá chữa bệnh cho mười
mấy vạn người, thiếu gia xin lỗi không có nhiều thời gian và tinh lực. Bất
quá, ta hứa với các ngươi, sau này có cơ hội ta sẽ bàn lại. Ta cũng hy vọng
các ngươi phải giữ bí mật, ta nghĩ các ngươi cũng không muốn thấy ta chưa tới
A Nhĩ Ti Tư đã bị người ta ám sát rồi! Thôi, đây là sáu viên thuốc, mỗi người
một viên uống vào đi!" Sau đó Đoạn Vân móc từ giới tử ra sáu viên Tẩy Tủy Đan
đưa cho mỗi người một viên. Sáu Chiến Cuồng Sĩ nhận thuốc nghẫm nghĩ một chút
rồi nuốt ngay. Đoạn Vân khẽ gật đầu rất vừa lòng, nói: "Tốt lắm! Các ngươi yên
tâm, vừa rồi các ngươi không phải uống độc dược đâu, mà là Tẩy Tủy Đan có thể
đề cao thực lực của các ngươi, ta phỏng chừng còn có thể vĩnh viễn giảm bớt di
chứng 'sau cuồng hóa' của các ngươi nữa." Nghe Đoạn Vân nói xong, sáu gã Cuồng
Chiến Sĩ sắc mặt vui vẻ, cười khành khạch khằng khặc lên rất ngu ngốc. Thấy vẻ
ngu ngu khờ khờ của họ, Đoạn Vân cũng cười phá lên.
“Đoạn Vân, ngươi làm gì ở đây vậy? Sao mà cao hứng thế?" Đoạn Vân quay đầu lại
thấy thì ra là Tam Công Chúa Khải Sắt Lâm, trong tay nàng cầm một cái hộp thật
dài, trong hộp không biết là cái gì. Đoạn Vân liếc mắt thấy sắc mặt của Khải
Sắt Lâm không được tốt lắm.
Đoạn Vân phất phất tay kêu đám thủ hạ giải tán, rồi cười nói: "Ta còn tưởng là
ai! Nguyên lai là tiểu thiên sứ Khải Sắt Lâm xinh đẹp đáng yêu, làm say mê
điên đảo hàng vạn thanh niên của ta! Thất kính thất kính! Xin hỏi Tiểu Lâm Lâm
tìm Đoạn mỗ có chuyện gì vậy?" Nói xong Đoạn Vân ôm quyền vái Khải Sắt Lâm một
cái rõ dài.
Khải Sắt Lâm nghe xong, vốn tâm tình đang rất nặng nề nay trở lại tươi tỉnh
lên một chút, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Bất quá sau
khi cười nàng lại làm một bộ mặt rất chán ghét quay về Đoạn Vân. Đoạn Vân cười
cười, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói: " Ai nha! Tiểu Lâm Lâm à, nàng hôm nay không
rửa mặt sao? Trên mặt sao lại còn có ghèn gỉ vậy/"
“Thật không, mau lên, tìm nước lại đây! Không được, không còn kịp rồi, ngươi
còn không mau lau cho ta!" Khải Sắt Lâm vừa nghe vậy rất nóng nảy, không ngừng
lau mặt mình. Bất quá khi nàng thấy Đoạn Vân đứng một bên cười trộm thì hiểu
ngay mình lại bị tên gia hỏa Đoạn Vân này lừa. Khải Sắt Lâm tức giận dùng cánh
tay ma pháp sư vô lực của nàng đánh mà như vuốt Đoạn Vân, hơn nữa vốn đã không
có bao nhiêu khí lực lại còn sợ đánh mạnh làm đau Đoạn Vân nên không dám sử
dụng toàn lực. Đoạn Vân bị nàng đánh một hồi cảm giác rất thoải mái, cảm giác
rất giống xoa bóp làm cho người ta như được bay lên trời chới với như tiên
vậy. Cảm giác được cánh tay mềm mại đấm lên cánh tay và ngực làm cho Đoạn Vân
rên rỉ như được massage : "A, a, thoải mái quá! Mạnh một chút nữa, lên trên
một chút! Ai chà! Oái …!"
Khải Sắt Lâm tức giận thấy Đoạn Vân vẻ mặt rất hưởng thụ, lực đánh bất giác
tăng lên rất nhiều, đánh cho Đoạn Vân cắn răng chịu khổ! Thấy Khải Sắt Lâm có
vẻ không vui, Đoạn Vân cảm giác được có thể xảy ra chuyện gì đó. Vì vậy chỉnh
sắc hỏi lại: "Khải Sắt Lâm, hôm nay không phát sinh ra chuyện gì chứ? Sao nàng
mất hứng như vậy?"
Khải Sắt Lâm ngẩng phắt đầu lên, nhìn Đoạn Vân muốn nói gì đó lại thôi không
nói. Đoạn Vân tiếp tục hỏi: "Mau nói cho ta biết đi! Ta hứa sau này không khi
dễ nàng nữa."
Khải Sắt Lâm một lần nữa ngước lên nhìn hắn, trên mặt có vẻ ưu thương, nói
khẽ: "Khải Lợi tỷ tỷ bị Phụ Hoàng cấm túc rồi!"
“Cái gì? Tại sao? Tra Lí sao lại làm như vậy/" Đoạn Vân giật mình, khẩn trương
đến nỗi ngay trước mặt Khải Sắt Lâm cứ trực tiếp gọi thẳng tên Hoàng đế Bệ Hạ
ra mà kêu réo. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khải Sắt Lâm, Đoạn Vân rõ ràng đã ý
thức được tội bất kính của mình, vội lấp liếm cười nói: " Vô ý chút thôi, thất
thố tý thôi mà! Bệ Hạ tại sao lại đem Khải Lợi cấm túc vậy?"
Khải Sắt Lâm hơi trách cứ Đoạn Vân bất kính với Phụ Hoàng của nàng, sắc mặt có
chút khó coi: "Sau khi Khải Lợi tỷ tỷ biết ngươi phải quyết đấu với Ni Khắc Tư
gia tộc Ốc Nhĩ Tây, đã đi cầu khẩn với Phụ Hoàng, hy vọng lão nhân gia có thể
hạ chỉ hủy bỏ trận quyết đấu. Còn Phụ Hoàng thì nhìn thấy tình ý của Khải Lợi
tỷ tỷ với ngươi nên …"
“Từ từ đã! Stop! Ngươi nói là Khải Lợi có tình ý với ta? Khải Lợi thích ta
thật hả?" Đoạn Vân hơi giật mình, hắn hoàn toàn không ngờ Khải Lợi lại thích
mình!
Khải Sắt Lâm nghe Đoạn Vân hỏi như vậy, sắc mặt càng khó coi hơn, lớn tiếng
kêu lên: "Ta biết nam nhân các ngươi không có ai tốt cả, nhất là ngươi tên đại
bại hoại này! Hèn nhát! Đồ hèn sợ trách nhiệm!"
Đoạn Vân vừa nghe Khải Sắt Lâm nói xong, biết nàng hiểu lầm vội vàng giải
thích: "Khải Sắt Lâm, không phải như ngươi nghĩ đâu. Ta cũng thích Khải Lợi,
ta vừa rồi chính là vừa kinh ngạc vừa cao hứng! Thật không ngờ Khải Lợi cũng
thích ta."
Khải Sắt Lâm đang vô cùng kích động vừa nghe Đoạn Vân nói vậy lập tức bình
tĩnh lại. Nàng nhìn chăm chú Đoạn Vân vẻ rất nghi hoặc, tiếp tục kể: "Phụ
Hoàng biết xong, giận dữ vô cùng! Lập tức hạ lệnh nghiêm cấm tỷ tỷ đi ra khỏi
hoàng cung!"
“Cái gì? Tra Lí cũng dám làm như vậy hả? Lão bất tử …" Đoạn Vân gia hỏa này
không sợ trời đất lại trực tiếp kêu tên Tra Lí ra chửi, điều này làm cho Khải
Sắt Lâm giật bắn mình vội vàng đi tới bịt miệng Đoạn Vân lại: "Không được nói
nữa, nếu như bị người khác nghe được tố cáo ngươi thì mang họa sát thân đó!"
Đoạn Vân gỡ tay Khải Sắt Lâm ra, rồi ngửi ngửi hít hít rất bỉ ổi: "Ừm! Thơm
quá!"
“Ngươi... !" Khải Sắt Lâm quả thực muốn té xỉu, thật không ngờ Đoạn Vân lại vô
lại như thế. Còn đúng là mình trước mặt tên Đoạn Vân đáng hận này không bao
giờ có thể giận được, hơn nữa mình dường như còn rất thích tính "vô lại" của
hắn nữa mới chết không cơ chứ.
Đoạn Vân cười nói: "Tốt lắm, sự tình của Khải Lợi ta sẽ nghĩ biện pháp sau.
Thật sự làm người ta hưng phấn a, thật không ngờ Khải Lợi lại thích ta. Được
rồi, Khải Sắt Lâm, nàng có ưa thích ta không?"
“Ngươi! Người ta … nhưng Khải Lợi tỷ tỷ, ta …" Khải Sắt Lâm bị Đoạn Vân hỏi
như vậy vừa thẹn vừa giận không nói ra được câu nào cho rõ ràng cả.
Đoạn Vân cười cười, không để ý đến nàng nữa, trực tiếp cầm lấy cái hộp trong
tay nàng. Vừa mở ra thấy đó là một thanh kiếm, nhìn qua màu sắc hình dạng cũng
không tệ lắm.
“Đây là kiếm báu Phụ Hoàng kêu ta đưa cho ngươi, nó tên là Phong Chi Nộ Hống
(cơn cuồng nộ của gió), là một á thần khí. Cha nói không muốn ngươi bị tổn
thương gì." Khải Sắt Lâm giải thích.
"Phong hệ hả? Tốt, tốt quá! Diệp Cô Thành!" Vừa nghe đến đây là kiếm thuộc
Phong hệ, Đoạn Vân đã hô to một tiếng vào không trung. Chỉ chốc lát, Diệp Cô
Thành sau một tiếng “Vèo!!!” đã xuất hiện trước mặt Đoạn Vân. Đoạn Vân ném cho
hắn thanh "Phong Chi Nộ Hống" nói: "Cầm lấy, Tra Lí tặng thanh Phong hệ á thần
khí này đó! Sau này nó là của ngươi."
Diệp Cô Thành rất hưng phấn, tiếp lấy thanh kiếm không ngừng săm soi vuốt ve:
"Cám ơn thiếu gia! Kiếm tốt! Miễn cưỡng có thể sử dụng được."
Còn Khải Sắt Lâm vừa nghe xong thiếu chút nữa té xỉu, đây là Phụ Hoàng nàng
đặc biệt ban cho Đoạn Vân, để hắn thắng trận quyết đấu mà! Thanh kiếm á thần
khí này ngay cả những Kiếm Thánh trong cung cũng rất khao khát được sở hữu!
Thật không ngờ Đoạn Vân này lại tiện tay quẳng cho thủ hạ như vậy, cứ như đó
là một món đồ rẻ mạt bọt bèo nhạt nhẽo lèo phèo như xương heo ấy nhỉ!