Hoàng Bì Tộc Nhân Cuồng Chiến Sĩ


Người đăng: jack

Bây giờ đã là ngày thứ hai rồi, Đoạn Vân theo thói quen hàng ngày rèn luyện
Thái Cực quyền trong sân. Sau một thời gian cố moi móc lại từng tế bào não
trong đầu, Đoạn Vân rốt cục cũng hiểu được chân khí trong Thái Cực của mình
chính là một loại hài hòa giữa âm và dương. Sáng sớm và tối tối luyện công mới
có lợi cho công lực của mình. Bất quá Đoạn Vân vẫn cảm thấy kỳ quái là mình rõ
ràng đã được xem như là cấp độ kiếm sư cấp ba của thế giới này, nhưng sao mình
cho tới giờ vẫn không có cảm giác đột phá? Chẳng lẽ tầng thứ nhất chân khí
cũng tương đương với cấp bậc thứ ba của thế giới này? Sau này nếu luyện đến
tầng bảy tám không biết chừng còn có thể phi thăng à nha!

Nhưng Đoạn Vân còn chưa kịp mơ mộng xong thì Phổ lão đầu tay khoác Mã Lệ Á đi
ra, sắc mặt vô cùng phẫn nộ. Thấy tình cảnh này, Đoạn Vân tự nhiên hiểu ngay.
Thật không ngờ lão đầu lại cường mạnh như vậy, suốt một đêm hắn phải nghe hai
người bọn họ hoan ca rên rỉ thật là khó chịu.

Bất hảo a, có mùi sát khí rồi! Đoạn Vân đang muốn chuồn êm, nhưng lão đầu lại
không đáp ứng: " Mới sáng sớm tinh mơ, đại thiếu gia Đoạn Vân của chúng ta
muốn đi đâu đấy?"

Thua luôn, ai kêu lão là lão đầu chứ? Đoạn Vân không thể khi dễ lão nhân này
được. Đoạn Vân rất lém lỉnh chạy tới bên lão đầu, cười ha ha không dứt: "Sư
phụ, Ngài dậy sớm nhỉ! Ai, hôm nay trời đẹp thật! Sư phụ, Ngài ăn sáng chưa?
Chưa ăn thì để ta gọi đám hạ nhân làm đồ ăn sáng nhé. Sư nương, ai nha! Ngày
hôm qua chưa nhìn kỹ, thật không ngờ sư nương lại xinh đẹp như thế, hơn nữa sư
nương hôm nay dường như trẻ hơn ngày hôm qua. Sư phó, Ngài cho sư nương ăn cái
gì mà hay vậy, thật không ngờ chỉ qua một đêm mà sư nương tựa hồ trẻ ra hai
mươi mấy tuổi, hiệu quả xem ra còn tốt hơn cả Tẩy Tủy Đan à."

“Ngươi còn dám nói Tẩy Tủy Đan? Nói mau, buổi chiều hôm qua ngươi rốt cuộc cho
chúng ta ăn cái gì?" Lão đầu vừa nghe Đoạn Vân nhắc tới Tẩy Tủy Đan, tức giận
đến ngay cả râu mép cũng vểnh lên. Còn Mã Lệ Á đứng một bên lại sớm bị câu "
Sư phó, Ngài cho sư nương ăn cái gì? " của Đoạn Vân khiến cho thần tình đỏ
bừng, cơ hồ muốn úp cả khuôn mặt trông như gấc chín vào ngực của lão đầu.

Đoạn Vân thân thể lắc lư, tiếp tục cười lên ha ha: "Cái gì? Buổi chiều ngày
hôm qua các vị ăn cái gì rồi? Có phải là ta cho các vị ăn không? Đâu có, làm
gì có chuyện đó. Được rồi, sư phụ, ngày hôm qua lão không phải nói với ta là
muốn Tẩy Tủy Đan sao? Lão nhìn cho kỹ đây này. Sư phụ, đây là hai viên Tẩy Tủy
Đan, ta tặng cho lão đó, ai nha! Có một sư phó như ngươi ta thực sự là may mắn
đến tám kiếp đó! Hai lạp này cơ hồ tới gần một ngàn vạn đó. Ai nha, có người
yêu quí sư phụ như vậy sao?"

Vì mạng nhỏ của mình, Đoạn Vân vội vàng móc ra hai hoàn Tẩy Tủy Đan đưa cho
lão đầu.

Lão đầu cầm hai viên thuốc xem tới xem lui, vẫn sợ là thuốc giả. " Sư phụ,
đừng xem nữa, tuyệt đối là thật đó. Ai nha! Một ngàn vạn của ta!" Đoạn Vân
đứng một bên vẫn giả khổ vừa tìm biện pháp thoát thân.

Lão đầu sau khi xác định là thuốc thật, sắc mặt giận dữ từ từ bớt đi. Lão nói
lớn: " Hôm nay tha cho ngươi, nếu sau này tái phạm chuyện như vậy, ngươi coi
chừng đó." Nói xong lão dìu Mã Lệ Á vào nội đường.

Còn Đoạn Vân vừa gãi đầu vừa cười khà khà, trong miệng còn nói thầm: " Cái gì
coi chừng? Không phải sướng gần chết sao? Còn làm bộ dối trá như vậy! Ta khinh
ngươi!"

“Ngươi nói cái gì?"

"A! Không có gì, không có gì!" Đoạn Vân bị dọa sợ chết khiếp, thật không ngờ
thanh âm nhỏ xíu như vậy mà lão đầu cũng có thể nghe thấy được.

Thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật!

Kỳ thật Đoạn Vân cũng biết lão đầu và Mã Lệ Á sẽ không trách hắn, chỉ là sĩ
diện nên tìm một người trút giận. Kỳ thật trong lòng cả lão phu lão thê đều
cao hứng không biết bao nhiêu mà kể! Rốt cục đã kết hợp được với nhau như
nguyện rồi, rốt cuộc không cần vì quan điểm khác biệt mà gây gổ quăng đồ ném
đạc. Trải qua đau khổ hơn phân nửa cuộc đời, nay họ đã hoàn toàn hiểu ra mình
phải làm gì mới đúng. Bọn họ thật ra đang cảm kích Đoạn Vân vô tận.

“Diệp Cô Thành, hôm nay chúng ta đi chơi!" Đoạn Vân lớn tiếng gọi.

“Cái gì? Chủ nhân, ta cũng muốn đi." Còn lúc này Ngưu Ma Vương ở đâu mò ra lại
cũng lò dò đi theo.

Bất quá hôm nay tâm tình Đoạn Vân rất tốt nên không cự tuyệt thỉnh cầu hợp lý
của Ngưu Ma Vương: " Được, đi thì có thể đi, bất quá ngàn vạn lần không được
gây chuyện a!"

Ngưu Ma Vương từ khi có thể hóa thành hình người, thực lực có thể khống chế ở
mức ngũ cấp thậm chí còn thấp hơn, hơn nữa cho dù là Kiếm Thần Diệp Cô Thành
cũng hoàn toàn nhìn không ra khí tức ma thú trên người hắn. Do đó, Ngưu Ma
Vương bây giờ nhìn qua trông như một thiếu niên đầu ngưu mười mấy tuổi.

"Chi chi, ngô ngô!" Không ngờ Tiểu Bạch cũng bị đề nghị của Đoạn Vân hấp dẫn,
không biết từ nơi nào xông ra, nhảy vọt vào trong lòng Đoạn Vân, vẻ khéo léo
đáng yêu dụi dụi vào trong lòng Đoạn Vân. Đoạn Vân hết cách, đành phải hứa:
"Được, đem ngươi đi, ngươi một tiểu sủng vật mà đi chơi cái gì hả! Thôi được,
đi thì đi! Đi hết! Ta thật hết cách với các ngươi rồi!"

Sau đó, Đoạn Vân ôm Tiểu Bạch, còn Diệp Cô Thành và Ngưu Ma Vương đi theo phía
sau. Ba người một thú, không, đúng ra là hai người hai thú cứ như vậy đi tung
tăng trên đường.

Nói thật, Đoạn Vân từ đầu tới giờ hôm nay mới có cơ hội đi chơi Thiên Long
thành một lần. Thiên Long thành là đệ nhị thành thị trong cả đại lục, quả
nhiên danh bất hư truyền. Chỉ thấy nơi nơi đều ngựa xe tấp nập, đủ loại chủng
tộc khác nhau. Nhân tộc chiếm tỉ lệ tuyệt đối trên đường đi. Bất quá ta cũng
có thể thấy không ít dị tộc. Ải Nhân, Thú Nhân, Bán nhân nhân cơ hồ tùy thời
có thể nhìn thấy, Tinh Linh mặc dù hiếm thấy hơn, nhất là nữ Tinh Linh, nhưng
không phải là không có. Quầy hàng, tiệm ăn, tiệm tạp hóa chạp phô đâu đâu cũng
có. Trên đường nơi nơi đều có thể nói là phồn hoa rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.

Đoạn Vân la cà khắp nơi, hứng thú nhìn và cảm thụ quang cảnh nhộn nhịp và
không khí sôi động của thành thị, trong lòng vô cùng cao hứng.

Lúc này, những tiếng giằng co phía trước thu hút sự chú ý của Đoạn Vân. Đoạn
Vân tò mò đi tới phía trước tìm hiểu, hắn vốn rất khoái cảnh này! Biết đâu tìm
được mấy cảnh như trong tuồng cổ - cưỡng đoạt dân nữ chẳng hạn. Không phải
rồi, một đám người đó không phải là nữ, đều là một đám nam nhân cơ thể cường
tráng. Chẳng lẽ là cưỡng bức dân nam? Khẩu vị của ai mà nặng đô vậy?

Đoạn Vân tò mò đánh giá cả hiện trường. Tình hình như thế này: sáu nam nhân bị
một đám binh lính võ sĩ vây chặt. Mấy tên nam giới cơ thể cao lớn này đứng
thành một vòng tròn nhỏ chỉ lo thủ thế giằng co với đám võ sĩ tay cầm vũ khí.
Còn bên ngoài là một thiếu gia mặc quân phục áo gấm quần hoa của quý tộc, rõ
ràng là Đội trưởng của đám binh lính kia. Bất quá, cái làm cho Đoạn Vân hơi
giật mình là da của đám nam nhân kia lại có cùng màu với da mình, là màu vàng.
Chỉ có điều da vàng của họ với da vàng của dân Trung Quốc thì có chút bất
đồng, màu vàng của bọn họ là một màu vàng sẫm hơi nâu đen.

Lúc này, Diệp Cô Thành rỉ tai nói với Đoạn Vân: " Thiếu gia, sáu người kia là
Cuồng Chiến Sĩ. Còn cái ông tướng trẻ trẻ mặc quân phục chính là đại công tử
Lạp Hi Đức của Tả tướng đại nhân đó."

Thật không ngờ lại là đại công tử của Tả tướng Khoa Lí Lôn, vậy chuyện này
phải tham gia vào rồi.

"A chà! Không phải đây là Đại công tử Lạp Hi Đức đại thiếu gia sao? Ngọn gió
mát lành nào đưa Ngài tới đây vậy." Tên Đoạn Vân là một tên gia hỏa miệng trơn
như mỡ, chuyện gì mà bị hắn bịa ra cũng y như thật cả. À mà không, mấy trò này
là do hắn học được từ mấy lão ẻo lả trên TV, cũng là mấy câu cửa miệng của dân
chơi thôi!

“Xin hỏi, ngươi là …" Lạp Hi Đức căn bản không biết Đoạn Vân, bất quá thấy
Đoạn Vân biết mình, mình cũng không thể vô lễ quá mức.

“Tại hạ Đoạn Vân." Đoạn Vân trơ trẽn trả lời trơ tráo như không.

“Nguyên lai là Tế tự Đoạn Vân thanh danh vang dội, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng."
Lạp Hi Đức xem ra rất khách khí với Đoạn Vân. Đoạn Vân chỉ vào mấy tên Cuồng
Chiến Sĩ hỏi: " Xin hỏi đây là …"

“À, không có gì, bọn họ là Cuồng Chiến Sĩ, vì Cuồng Chiến Sĩ rất dễ bị cuồng
hóa, hơn nữa sau khi cuồng hóa sẽ coi như mất lý trí, công kích vô tội vạ khắp
nơi. Vì an nguy của dân chúng Thiên Long, do đó cần phải đưa bọn họ trục xuất
khỏi đây." Lạp Hi Đức trả lời, vẻ mặt rất nghiêm trang.

“Nghiêm trọng như vậy sao?" Đoạn Vân vốn đang muốn giúp đỡ cho đám Cuồng Chiến
Sĩ có cùng màu da, nhưng bây giờ xem ra không có cửa.

“Các ngươi làm sao lại đến nơi này vậy?" Đoạn Vân hỏi mấy Cuồng Chiến Sĩ đó.

Lúc này một trong các Cuồng Chiến Sĩ có vẻ trầm ổn nhất vội lên tiếng. Theo
như những gì hắn phun ra, Đoạn Vân lập tức có cảm giác muốn giết người. Thật
không ngờ bọn này lại cùng loại với chủng tộc Thú Nhân ' ta đây ’, cứ hễ mở
miệng lại là “ta đây” tới “ta đây” đi.

Tên Cuồng Chiến Sĩ đó nói: " Đám ta đây cũng là bất đắc dĩ, lương thực trong
tộc không đủ, Tộc trưởng chỉ có đủ để phân phát cho một vài tộc nhân thôi, còn
chúng ta đây đến nơi khác kiếm sống, hi vọng qua mùa giáp hạt này, nhưng chẳng
ai dùng chúng ta đây, chúng ta đây thật sự hết cách rồi."

“Bọn họ tại sao không dùng các ngươi?" Đoạn Vân rất nghi hoặc, vừa thấy cơ thể
như vậy đã biết sức lực của bọn họ tuyệt đối mạnh hơn so với Thú Nhân. Lúc này
Lạp Hi Đức trả lời câu hỏi của Đoạn Vân: " Vì Cuồng Chiến Sĩ rất dễ nổi nóng,
hơn nữa khi tức giận sẽ bị cuồng hóa, còn sau khi Cuồng Chiến Sĩ cuồng hóa thì
sẽ mất lý trí, chẳng phân biệt được địch ta, công kích khắp nơi. Cái nguy hiểm
chính là, thực lực của bọn họ bình thường chỉ vào khoản cấp năm cấp sáu, sau
khi cuồng hóa cấp bảy tám, hơn nữa đã cuồng hóa không thấy đau đớn, cơ hồ
không chết không dừng tay, rất kinh khủng!"

Thật không ngờ vận mệnh của Cuồng Chiến Sĩ lại thê thảm như thế. Thực lực
cường đại mà lại như một quả bom nổ chậm tự hủy. Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi lại
hỏi: "Các ngươi, hẳn là sẽ không tự dưng cuồng hóa chứ hả? Có phải là nếu
không có gì kích thích các ngươi thì các ngươi cũng sẽ không cuồng hóa vô tội
vạ?"

“Không phải đâu, chúng ta đây cũng có thể tự cuồng hóa. Hơn nữa cũng chỉ có
những khi bị kích thích mãnh liệt thì chúng ta đây mới có thể không tự chủ
được mà cuồng hóa một cách bị động." Vị Cuồng Chiến Sĩ đó trả lời chi tiết.

Hết cách, ai kêu bọn người có màu da vàng làm chi, lại làm cho Đoạn Vân có cảm
giác thân thiết nữa? Vô luận như thế nào, Đoạn Vân quyết định phải giúp mấy
người da vàng có vận mệnh bi thảm này một tay.


Bá Y Thiên Hạ - Chương #33