Kiều Tiểu Thị Nữ Tao Chủ Hí


Người đăng: jack

Từ biệt Tra Lí, Đoạn Vân trong lòng rất cao hứng đi ra khỏi cung. Trên đường
về nhà, Đoạn Vân đem toàn bộ những sự tình phát sinh ra nói cho Diệp Cô Thành,
muốn cho Diệp Cô Thành giúp đỡ nghĩ ra một biện pháp để sau này mình không còn
bị động như vậy nữa. Nhưng Diệp Cô Thành ngoại trừ một việc là luôn mồm khen
nức nở Đoạn Vân là thông minh và khôn khéo, hắn cũng chẳng nghĩ ra được cái gì
hay ho hơn.

Về đến nhà Đoạn Vân lại tìm tới lão đầu, nói với lão về những gì diễn ra bên
trong cung điện. Phổ Hi Kim ngẫm nghĩ cẩn thận, rồi nói với Đoạn Vân: "Vân
Nhi, sau này khi ngươi xử sự nên chú ý. Bệ Hạ tuy nói rằng không phải một vị
vua đần độn, nhưng Bệ Hạ cũng chẳng phải là một quốc quân nhân từ gì đâu. Lần
này hắn vì muốn có thuốc của ngươi, sợ đồn đại ra những lời không hay, với lại
ngươi cũng từng cứu mạng cho Bệ Hạ nên mới làm vậy. Nếu Bệ Hạ mà muốn chỉ cần
trực tiếp ra lệnh là có thể buộc ngươi giao ra tất cả những gì mình có. Hơn
nữa hắn cũng sợ đẩy ngươi vào tình trạng cá chết thì cũng treo lưới. Vân Nhi,
sớm biết như vậy, ta lúc trước đã không đề cử ngươi chữa bệnh cho Bệ Hạ. Bằng
không thì bây giờ làm sao lại xảy ra sự tình như vậy!"

“Lão đầu, ngươi thôi đi! Còn nói sớm biết rằng cái gì nữa! Sự tình không có
nghiêm trọng như ngươi nói đâu, Hoàng đế nào cũng như vậy cả, chẳng có ông nào
ngoại lệ đâu. Đã là Đế thì chắc chắn phải đứng trên thi thể của người khác mới
có thể ngồi trên đế vị, những loại bạo chúa còn hơn thế nhiều. Kỳ thật, nếu ta
không có thuốc thì có thể sẽ không đã xảy ra chuyện, thất phu vô tội, hoài
ngọc kì tội! Bất quá, may mà cho đến bây giờ cũng không có việc gì đáng tiếc
xảy ra! Chuyện sau này cứ từ từ để ngày sau sẽ biết thôi, đợi việc đến đâu rồi
tính tới đó. Về sau ta sẽ cẩn thận hơn."

Đoạn Vân đúng là một người rất lạc quan, hơn nữa không có hắn, mấy loại thuốc
này căn bản là không tồn tại, Đoạn Vân tin rằng lão tặc Tra Lí kia tuyệt đối
sẽ không làm cái việc sát kê thủ noãn (giết gà lấy trứng) đâu.

Lão đầu rất nghi hoặc quay về nhìn Đoạn Vân nửa ngày, sau đó mới chậm rãi nói:
" Nếu ngươi không phải có tế tự thuật kỳ lạ, ta tuyệt đối không tin ngươi là
một Tế tự, những quan điểm tinh tường của ngươi về thế sự có thể nói là 'nhất
châm kiến huyết, kháp đáo diệu xử' (ý nói vô cùng chính xác)! Đúng là một
chính khách vĩ đại! "

Đoạn Vân cười cười, không đồng ý cũng không phản đối, trong lòng nghĩ thầm:
lão đầu a, nếu ngươi là một người hiện đại, ngươi sẽ biết ta chỉ là một người
bình thường, xoàng xĩnh, lại còn nói "nhất châm kiến huyết" cái gì nữa!

“Lão đầu, ma lực của lão dường như đã khôi phục từ nửa tháng trước rồi hả!"
Đoạn Vân chủ động đổi chủ đề đánh trống lảng.

Lão đầu vẻ mặt hưng phấn nói: " Đích xác đã khôi phục rồi, hơn nữa sau khi
uống lạp đan dược thứ ba do ngươi cấp, ma lực còn đề cao không ít, ta cảm giác
mình sắp đột phá đến thần cấp rồi."

“Vậy chúc mừng sư phụ nhé!" Đoạn Vân cúi mình vái chào lão đầu thật sâu, làm
bộ rất nghiêm túc.

Lão đầu cười ha hả: " Ha ha, cũng nhờ vào Vân nhi có đan dược kỳ diệu! Nói
thật, thu ngươi làm đồ đệ có thể nói là quyết định chính xác nhất trong đời
này của Phổ Hi Kim ta. Bất quá, ta cảm thấy mình không phải thu một đồ đệ, mà
là một Tế tự chuyên môn. Bởi vì mãi đến giờ ngươi vẫn không phát ra được ngay
cả một hỏa cầu tí xíu! Còn ngươi chẳng những đã cứu ta, còn giúp ta khôi phục
lại thực lực, thậm chí …"

“Thôi lão đầu, không cần nói đi nói lại những lời vô dụng này nữa. Ta từ tổ
bối truyền xuống một câu, gọi là 'Một ngày vi sư, chung thân vi phụ ', ta nghĩ
lão đã là sư phụ của ta, ta luôn luôn coi lão là sư phụ. Thôi, ta bận phải đi
rồi!" Đoạn Vân cắt ngang câu chuyện của lão đầu, sau đó đi lại thư phòng.

Vừa vào thư phòng ngồi xuống một lát, lúc này Liên Na cũng đến. Nàng trực tiếp
đến phía sau Đoạn Vân, rất thuần thục bóp bóp bả vai của Đoạn Vân. Từ khi trở
thành thị nữ của Đoạn Vân, Liên Na luôn luôn chiếu cố mọi việc ăn ở của Đoạn
Vân. Nàng ôn nhu xinh đẹp và rất cố gắng chiều chuộng mọi sở thích của Đoạn
Vân, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn trêu chọc Đoạn Vân nữa.

Ngoại trừ việc chiếu cố công việc nhà cửa, Đoạn Vân giao thêm cho Liên Na một
nhiệm vụ, đó là dạy cho bốn tiểu tử đọc sách. Đoạn Vân cũng cố ý đem một chút
y thuật của mình truyền cho bốn đứa nhỏ, để cho bọn chúng sau này có thể trở
thành trợ thủ cho mình. Liên Na trước kia đã dạy Đại, Tiểu Vũ, Đại, Tiểu Lâm
biết nhận mặt chữ, bây giờ cũng rất thành thạo rồi.

Bốn đứa nhỏ tiến bộ rất nhanh, đã có thể đọc được không ít bộ sách. Đoạn Vân
nếu tranh thủ được thời gian rảnh rỗi cũng sẽ dạy dỗ bọn chúng một chút lý
luận trung y. Bất quá y thuật Trung Hoa cực kỳ phức tạp, bốn đứa nhỏ mặc dù
khá là thông minh nhưng nghe cứ như vịt nghe sấm, chẳng biết chúng nó hiểu
được bao nhiêu. Nhưng không hiểu sao mà Liên Na ở bên cạnh nghe ké thì lại
hiểu một chút, do đó mới làm cho trong lòng ”sư phụ” Đoạn Vân đỡ tủi thân.

Sau đó Đoạn Vân kéo Liên Na ra dạy riêng. Bất quá cái Liên Na rất khó hiểu
chính là: làm sao mà thiếu gia cứ lẩm cẩm dạy đi dạy lại cho mình cách nhận
huyệt, mình không phải đã biết từ lâu rồi sao? Trong khi Đoạn Vân hướng dẫn
cho Liên Na, thường xuyên gợi cho Liên Na nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp
mặt Đoạn Vân, khiến cho Liên Na mặt đỏ tới mang tai!

"Liên Na à, tay ngươi quả là mềm mại, thủ pháp xoa bóp của ngươi có phải là
được đào tạo chuyên môn không? Hư hư, lên trên một chú, đúng rồi là chỗ đó đó.
Thoải mái quá a! Liên Na à, thiếu gia hỏi ngươi một chuyện nhé?" Nói xong Đoạn
Vân quay đầu lại nhìn về phía Liên Na. Liên Na thấy ánh mắt như muốn lột trần
người khác ra của Đoạn Vân cúi đầu ngượng ngùng, vân vê tay nói: "Thiếu...
thiếu gia, Ngài muốn hỏi gì thì hỏi đi! Không cần nhìn người ta như vậy mà!"

“Ha ha, vậy ta hỏi nhé! Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta bị ngươi, à không,
là ngươi bị ta bắt được, lúc bắt được cái...ấy, ngươi tại sao không xáng cho
ta một bạt tai hả! Chẳng lẽ lần đầu tiên gặp mặt, ngươi vừa thấy bổn thiếu gia
đã chung tình rồi, nên quên không ra tay?"

Gò má Liên Na cơ hồ muốn xuất huyết ra đến nơi, cả khuôn mặt đỏ bừng mang theo
một vẻ đặc biệt động lòng người của thiếu nữ mới lớn, cô gái nhỏ dậm chân,
ngúng nguẩy đáp: " Thiếu gia, thiếu gia, ngươi làm sao còn nhớ những chuyện
xấu hổ như vậy chứ! Ngươi là đồ bại hoại, người ta không thèm để ý tới ngươi
nữa."

Đoạn Vân cười cười: " Ha ha, không ngờ Na Na nhà ta còn có thể đỏ mặt, hơn nữa
Na Na đỏ mặt hóa ra lại xinh đẹp mê người như thế, tới đây đi Na Na, tới đây
cho thiếu gia ôm một cái."

“Thiếu gia, người ta..., thiếu gia, ngươi còn làm như vậy, Liên Na không để ý
tới ngươi nữa." Liên Na càng xấu hổ hơn nữa, bất quá khi nghe Đoạn Vân xưng hô
mình là " Na Na nhà ta " thì nụ cười trên mặt Liên Na trở nên tươi thắm như
“mùa xuân sang có hoa anh đào”. Liên Na vốn là một tiểu mỹ nhân, nàng cười
thẹn thùng lại càng tăng thêm thập phần mị lực, toàn thân trên dưới cả người
bất kỳ nơi nào cũng đỏ ửng lên. Lúc này mắt tên sắc lang đã đứng tròng, hận
không được lập tức nhảy chồm lên hưởng thụ quả táo hồng nhuận với hương vị
ngọt ngào kia.

Đoạn Vân cười cười, tiếp tục trêu chọc: "Na na, trả lời bổn thiếu gia đi, bằng
không, bổn thiếu gia sẽ dùng gia pháp xử lý nàng đó."

Liên Na cũng không sợ hắn, ở chung mấy ngày nay là làm cho Liên Na hiểu Đoạn
Vân là một người rất tùy tiện, bèn ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn săn chắc còn chưa hoàn
toàn phát dục ra hết nhưng đã có một vẻ rất khiêu khích của nàng, làm bộ
nghiêm mặt nói: "Ta không sợ! Không biết thiếu gia định dùng gia pháp gì vậy?"

"Hay lắm, ngươi không lớn không nhỏ, vậy ngươi đừng trách thủ đoạn của thiếu
gia đó." Nói xong Đoạn Vân quơ tay chụp lấy eo của Liên Na, Liên Na lập tức
ngã vào trong lòng Đoạn Vân. Liên Na lúc đầu còn giãy giụa kịch liệt, tay chân
co kéo thế nào mà lại không ngừng kích thích phần dưới của Đoạn Vân. Cả thân
người mềm mại trong lòng làm cho Đoạn Vân cơ hồ mê man, dục hỏa trong lòng gần
như không quản lý được nữa.

Hít một hơi thật sâu, Đoạn Vân dùng ý niệm khống chế thú tính mãnh liệt của
mình, lý trí từ vài chục năm đọc sách đã làm cho Đoạn Vân không tiến hành các
động tác kế tiếp. Hắn nhìn Liên Nam trân trối, không nói gì. Liên Na cũng đáp
lại ánh mắt của Đoạn Vân, hơn nữa cảm thụ cái gì đó nóng bỏng ở thân dưới của
Đoạn Vân khẽ cựa quậy làm nàng không ngừng đoán già đoán non xem kế tiếp sẽ
phát sinh chuyện gì. Thần tình đỏ bừng, cả người vô lực như nhũn ra, nàng nhắm
nghiền mắt lại đầy vẻ dụ hoặc.

Thấy Liên Na với vẻ động lòng người nằm gọn trong lòng mình, dáng vẻ hoàn toàn
buông xuôi, dục hỏa của Đoạn Vân vừa hạ xuống không ít thoáng cái lại ầm ầm
nổi lên. Hơn nữa lại càng thêm mãnh liệt mới chết người. Hạ thể như "kim cô
bổng" vô địch lại giương lên ngất ngưởng, thân mình không nặng không nhẹ của
Liên Na khẽ đè lên người hắn ,cực kỳ dễ chịu! Đoạn Vân cơ hồ muốn phát cuồng
lên, loại cảm giác này thật sự là làm cho chẳng ai có thể cự tuyệt được.

Đoạn Vân ngả người ra, ghé môi áp vào đôi môi xinh xắn của Liên Na hôn cuồng
dại. Hương vị ngọt ngào vừa mềm vừa nóng này làm Đoạn Vân như bay bổng lên
trời, tất cả những việc khác đã dần dần biến mất khỏi ý thức của hắn. Cuồng
phong bạo vũ nổi lên, bàn tay phải tội lỗi của Đoạn Vân lại khéo léo luồn vào
áo của Liên Na chụp đúng vào cái bánh bao nhỏ. Tiện tay miết nhẹ vài cái, rồi
Đoạn Vân chợt dừng lại. Đoạn Vân chợt nhớ tới tuổi của Liên Na - mười sáu
tuổi.

Một khi nghĩ vậy, lý trí của Đoạn Vân rốt cục khống chế được thú dục trong
lòng hắn. Là một "lương hảo thanh niên " ở thế kỷ hai mươi mốt, Đoạn Vân không
thể làm những chuyện rồ dại với một thiếu nữ vị thành niên. Mặc dù nói các cô
gái ở dị giới phát dục khá sớm, nhưng theo Đoạn Vân thì chưa đủ mười tám tuổi
tựu thị sẽ chưa đủ tuổi thành niên.

Đè nén dục hỏa trong lòng xong, Đoạn Vân đẩy Liên Na ra.

“Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?" Liên Na hỏi rất khó hiểu, Đoạn Vân đã tiến lên
một bước rồi, hơn nữa Liên Na cũng cảm thụ được dục vọng như núi lửa của Đoạn
Vân, tại sao lại phải dừng tay lại?

Đoạn Vân cười cười, nói: "Làm sao vậy, không chịu được hả? Ha ha, Na Na, thật
không ngờ ngươi thèm thuồng như vậy, ha ha!"

“Thiếu gia, ta không chơi với ngươi nữa, lại khi dễ người ta." Mặc dù Liên Na
bây giờ cả người không còn khí lực, vậy mà còn ráng mắng Đoạn Vân vài câu.

Đoạn Vân hít một hơi dài, tiếp tục nói: "Thôi, nếu ngươi thật sự thích thiếu
gia, sau này cố mà hầu hạ thiếu gia cho tốt. Bây giờ, ngươi còn quá nhỏ mà!"

“Người ta mà nhỏ hả, người ta đã mười sáu tuổi rồi, hừ!" Liên Na không phục,
lại ưỡn đôi gò bồng đảo của nàng lên.

Đoạn Vân cười cười, cố gắng không để ý tới nàng nữa, đi thẳng ra ngoài!


Bá Y Thiên Hạ - Chương #29