Thất Cấp Ma Thú Nhục Giới Mãi


Người đăng: jack

Ngày thứ hai, Đoạn Vân mang theo Diệp Cô Thành và Ước Hàn đi tới chợ nô lệ của
Thiên Long thành, nơi chứa đựng nhiều tội ác bí mật nhất và cũng là nơi phồn
hoa náo nhiệt hàng đầu của Thiên Long Đế quốc. Đại diện cho tầng lớp thanh
niên tân tiến và lương thiện của thế kỷ 21, Đoạn Vân rất không thích nơi này
cũng như bầu không khí ngột ngạt ở đây.

Ở chỗ này, nô lệ bị đối xử như những loài động vật hạ đẳng, bị giam cầm theo
cùng một cách thức giống nhau. Bọn họ đều bị coi rẻ, chỉ như là hàng hóa vật
phẩm để mua bán, mặc tình cho người ta tha hồ săm soi lựa chọn rồi cò kè trả
giá, ai ai cũng lộ ra dáng vẻ hết sức khổ sở đáng thương. Từ đầu đến chân bọn
họ không còn chỗ nào không bị đánh đập, toàn thân yếu nhược bất thành nhân
dạng, dường như có thể chết đi bất cứ lúc nào. Cũng còn có vài tên nô lệ trông
có vẻ khỏe mạnh hơn một chút thì bị xích chặt vào một chuỗi gông cùm, chỉ cần
có chút biểu hiện phản kháng dù là yếu ớt thôi thì cũng bị cho ăn no đòn.

Tất cả những cảnh tượng diễn ra trước mắt làm cho Đoạn Vân rất khó tiếp thụ,
nhưng hắn có thể làm được cái gì đây? Cả xã hội này đã là bất công như thế
rồi, Đoạn Vân dù có lòng trắc ẩn nhưng chỉ với lực lượng nhỏ nhoi đơn độc một
mình hắn thì có thể thay đổi được cái gì, dẫu chỉ là một điều tốt đẹp bé tẻo
teo cũng là bất khả thi?

Tại chợ nô lệ này có không ít Thú Nhân cường tráng, còn có cả mười mấy người
lùn thuộc Ải Nhân tộc, ngoài ra Địa Tinh cũng có rất nhiều. Sục sạo tìm kiếm
cả nửa ngày trời nhưng Đoạn Vân không tìm thấy một mống nô lệ Tinh Linh nào,
bèn quay lại hỏi Ước Hàn mới biết Tinh Linh nô lệ quá mức trân quý, không dễ
dàng được người ta bày bán công khai ở đây.

"Thiếu gia, nơi này chỉ là mặt ngoài của chợ nô lệ thôi, ở đây chỉ bán những
nô lệ hạ cấp giá rẻ, bên trong mới có hàng tốt hảo hạng. Chúng ta đi vào bên
trong tìm mua!" Ước Hàn giới thiệu với Đoạn Vân một chút.

Đoạn Vân khẽ gật đầu rồi đi vào bên trong. Bọn họ đã tìm thấy được người chủ
buôn bán nô lệ lớn nhất ở đây. Nhìn thấy vị này đích thị tướng tá mập mạp, tai
to mặt lớn, ấn tượng của Đoạn Vân đối với lão rất là bất hảo. Vừa thấy dáng đi
của hán tử béo mập này Đoạn Vân biết chắc lão bị bệnh thận hư, tuyệt đối về
mặt tình dục là một tên liệt dương.

"A! Xin được hỏi vị thiếu gia này xưng hô như thế nào, ta là lão bản nơi đây
tiện danh là Kiệt Khắc!" lão béo mập vừa nhìn thấy Đoạn Vân khí chất bất phàm
liền biết hắn tuyệt không phải là thường nhân, vội vã lăn tới tiếp đón. Kỳ
thật Đoạn Vân cũng nào có cái gì gọi là khí chất bất phàm, chỉ có điều hắn
không có loại quan niệm phân biệt chủng tộc cũng như ý thức phân loại cấp bậc
từng hạng người mà thôi.

"Vị này là tân nhiệm Đế quốc Bá tước Đoạn Vân Đại Tế tự đại nhân!" Ước Hàn vị
quản gia này cũng rất là nhanh nhảu bước lên giới thiệu chủ nhân. Lão bản mập
béo giật mình đánh thót một cái, bụng phệ rung bần bật: "Ngài... đúng là vị Tế
tự thần kỳ đã chữa khỏi quái bệnh cho Hoàng đế Bệ Hạ? Ôi... được diện kiến
Ngài thế này thực sự là một niềm vinh dự lớn lao cho hạ nhân a, Ngài bây giờ
đúng là Hồng nhân sủng thần trước mặt Bệ Hạ a! Hôm nay được chiêm ngưỡng tôn
nhan quả nhiên khác thường, mà cũng thật không ngờ Ngài còn trẻ tuổi như vậy?"

Đoạn Vân thâm trầm mỉm cười khẽ gật đầu. Lão bản lại tiếp tục mở máy: "Bá tước
đại nhân tôn kính, xin hỏi Ngài cần dạng nô lệ nào ạ? Ở nơi này ta có loại nô
lệ tốt nhất chợ, chắc chắn Ngài cũng không thể ngờ tới, mà cũng chỉ có ta mới
có khả năng sở hữu loại thượng phẩm này!"

Đoạn Vân hí mắt chăm chú nhìn lão bản, nhàn nhạt nói: "Ngươi nói là thật đấy
à, ta đang cần Ma thú, hơn nữa phải là loại cao cấp a!"

"A!" Lão béo nghe Đoạn Vân nói như vậy trên mặt co rút vài cái, má phệ giần
giật một lúc, lát sau mới nói tiếp: "Bá tước đại nhân, kỳ thật ta có ở nơi này
một con thất cấp ma thú, bị bắt làm nô lệ trong một đội ngũ ma thú tại rừng
rậm, bất quá về phương diện này thì..."

Thực ra Đoạn Vân chỉ là thuận miệng hỏi chơi, không ngờ có thật, mà là thất
cấp ma thú nữa chứ. Thế thì có thể giao dịch về con ma thú này rồi: "Nói về
phương diện nào cũng tốt, mau dẫn ta đi xem!"

Lão bản mập ú dẫn Đoạn Vân rẽ phải ngoặt trái vòng vo một hồi lâu mới đến được
một cái sân kín đáo chứa một cái lồng sắt. Chỉ thấy một cái đầu ngưu, không,
chỉ là giống như đầu trâu đích thị hắc sắc ma thú cả tứ chi đều bị khóa chặt.
Đoạn Vân còn phát hiện đầu trâu này bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa bởi vì
thương thế trầm trọng nên ngũ tạng bộ vị đã bị lệch lạc. Đoạn Vân chăm chú
quan sát thất cấp lão ngưu thật cẩn thận một hồi, quay về lão bản tròn trùng
trục mà trợn mắt trắng dã: "Ngươi... đây là nhà ngươi định bán cho ta thịt của
con ma thú này ư? Nó đã bị thương rất nặng rồi, có thể lập tức chết ngay,
ngươi còn dám đem rao bán cho ta! Còn dám nói cái gì là cao cấp cái gì hảo
hạng a? Ngươi có phải là coi thường ta dù chính là Hoàng gia Tế tự nhưng là
mới tân nhiệm phải không? Ta nói cho nhà ngươi biết ta là đại biểu chân chính
cho Hoàng gia, lừa gạt ta cũng chính là khinh rẻ Hoàng tộc đấy nha, ngươi có
đúng là định làm phản phải không?" Kỳ thật lão ngưu này cũng không có dễ dàng
bị chết, bất quá thực lực bị thoái hóa xuống dốc là điều khẳng định.

Nghe Đoạn Vân càng nói càng muốn bới to chuyện, lại còn đem tội danh phản quốc
chụp đến, lão bản bất chợt trắng bệch cả mặt mày, cuống cuồng cố nặn ra một nụ
cười: "Thiếu gia... Ngài không thể nói lung tung như vậy, ta... không thể nào
mà như vậy... như ý Ngài nói đâu a!"

"Ngươi nói ý ta là cái ý gì hả? Ngươi có phải là muốn nói ta đây là Hoàng gia
Tế tự đểu hả? Á à, ta nói cho ngươi rõ, hoài nghi thân phận của ta cũng chính
là nghi ngờ con mắt của Hoàng đế Bệ Hạ! Tốt lắm! Ngươi dám hoài nghi cả Hoàng
đế Bệ Hạ thánh minh của chúng ta? Ngươi có phải muốn tạo phản hả?" Bây giờ
Đoạn Vân mười phần giống hệt một tên nịnh thần, không ngừng dựa hơi vào danh
nghĩa Hoàng đế mà liên tục vu khống dọa nạt.

Lão bản bị dọa cho một thôi một hồi như thế lập tức quỵ xuống, xem ra rất là
hoảng loạn, rồi bi thiết rống lên: "Tế tự đại nhân! Ngài là đại nhân vật đỉnh
đỉnh đại danh xin đừng chấp nhất với kẻ tiểu nhân như ta! Tiểu nhân chỉ có con
thất cấp ngưu thú này, mặc dù chỉ là loại động vật nhỏ nhoi nhưng cũng xin cho
tiểu nhân dâng Ngài để bồi tội a!"

Đoạn Vân vừa nghe xong liền cười lên khanh khách, nâng lão bản dậy rồi nói:
"Đây là lý do tại sao ta muốn chúng ta thật lòng với nhau càng sớm càng tốt.
Ta không thể tiếp nhận đâu, hãy thu lại lời ngươi vừa nói đi!"

Nghe Đoạn Vân nói xong, lão béo lại cả kinh trở lại, chính là chẳng biết hắn
muốn đề xuất cái gì mới mẻ hơn để đối phó với lão, nhưng cũng tỏ ra hoan hỉ vì
rốt cục cũng bảo vệ được nguồn tài vật là con ma thú này.

Nhưng lời Đoạn Vân nói kế tiếp đã làm cho lão bản thiếu chút nữa là lên cơn
điên. Vì dừng một chút rồi Đoạn Vân nói tiếp như sau: "Ta đây sẽ mua nó, nhưng
bất quá chỉ có thể tính là giá mua thịt thôi, ngươi không thể bịp ta được đâu,
ta biết chính xác giá cả thịt ma thú đấy, có phải thế không hả Ước Hàn?"

Cái gì? Mấy cái này cũng có phân biệt sao? Đoạn Vân này nha, đúng là ăn cái gì
cũng muốn ăn sạch cả từ lông đến xương. Thế rồi Đoạn Vân cũng không muốn vòng
vo loằng ngoằng nữa, trực tiếp kêu lão bản đem tất cả nô lệ mà lão có đến cho
hắn xem qua một chút. Lão béo cũng không dám nghịch ý hắn cứ thế mà tiến hành.

Cảnh tượng đám nô lệ được dong tới với nhiều dáng vẻ làm cho Đoạn Vân tha hồ
mà rửa mắt. Đám này có hai nữ tử xinh đẹp người Thố tộc (thỏ), một Miêu nữ
trông rất hung ác, còn có sáu Tinh Linh thiếu nữ, mấy chục tên Thú nhân cường
tráng, bốn Cự tượng võ sĩ, rồi có thêm mười tên lùn Ải nhân tộc, hai mươi mấy
người Địa Tinh và ngoài ra còn có hai gia đình nô lệ nhân số khoảng hai mươi
người.

Với một sự cố gắng, lão bản cầm bản danh sách đưa cho Đoạn Vân rồi cười lấy
lòng: "Bá tước đại nhân, Ngài đã coi hết chưa? Xin Ngài cứ yên tâm, ta hôm nay
cấp cho Ngài tổng số tám phần, xin đảm bảo là trên toàn quốc cũng chỉ còn có
hai phần mà thôi!"

"Ta muốn mua tất, ngươi ra giá đi!" Đoạn Vân ngữ xuất kinh người.

"Cái gì? Tất cả ư? Bá tước đại nhân Ngài mà mua hết thì ta còn gì để bán nữa
a?" Lão bản rất là khẩn trương.

"Ừm... ừm, hừ!" Đoạn Vân trừng mắt lườm lão!

Chạm tới ánh mắt hãi nhân của Đoạn Vân, lão bản hiển nhiên rất sợ hãi. Đảo lộn
đôi tròng mắt một hồi, lão nghĩ: bán hết thì bán hết, chỉ mong sau này hắn sẽ
không tới tìm ta gây phiền toái nữa thì thật quá sướng! Nghĩ vậy, lão béo bắt
đầu tính toán với Đoạn Vân: "Thiếu gia Ngài hãy xem nhé, trong đây thì hai Thố
nữ tử giá một vạn mỗi người, cộng lại là hai vạn này, Miêu nữ thì hai vạn,
Tinh Linh thiếu nữ ba vạn mỗi người vị chi tổng số là hai mươi hai vạn rồi.
Bốn mươi sáu Thú nhân chiến sĩ và nô lệ tạp chủng đem chia đều chỉ tính với
Ngài mỗi người một vạn thôi. Bốn Cự tượng võ sĩ tính là năm vạn, còn mười Ải
nhân bởi vì đều là thợ rèn tài hoa nên giá là năm vạn một người, Địa Tinh và
nhân tộc nô lệ cũng đều là cực phẩm chia đều năm thiên kim tệ mỗi người, bốn
mươi bảy người... tính là bốn mươi thôi, cũng là hai mươi vạn. Cộng lại... ừm,
tổng cộng là 143 vạn kim tệ!"

Như vậy dù cho chiết khấu tám phần (bớt 20%) thì cũng đã là hơn 110 vạn, nhưng
mình chỉ có tất tần tật một trăm vạn mang theo, chẳng lẽ lại bớt lại không mua
hết cả đám nô lệ hay là phải thiếu nợ? A thế thì xấu hổ quá! Không biết còn có
cách nào với tên mập hỏng thận này không nhỉ? A, có rồi, bệnh liệt dương!!!

Nghĩ thông mưu kế rồi, Đoạn Vân rất quỷ dị nhìn đểu lão bản, nhìn chằm chằm,
nhìn từ trên xuống dưới, xuống đúng chỗ..., một lát sau hắn ra vẻ rất thần bí
khẽ khàng nói: "Lão bản này, nghe bổn thiếu gia nói đây này. Ta xem khí sắc
của ngươi không được tốt cho lắm, có phải là lần gần đây nhất nhà ngươi đã cày
cuốc cái sự kia nhiều lần lắm hả?"

"Thiếu gia, Ngài nói đùa hay quá rồi! Ha... ha!" Lão bản cười rộ lên.

Đoạn Vân không hoảng và cũng không vội, lạnh lùng nhàn nhạt nói: " Lão bản a,
ngươi thế nào thì ngươi tự biết. Nói thật nhé, ngươi đừng quên ta là một Tế
tự, hơn nữa chỉ cần liếc mắt một cái thôi là ta có thể nhìn ra một người rốt
cuộc là có bệnh hay không có bệnh. Ngươi thì thế nào?"

"Thiếu gia Ngài sẽ không nói là ta có bệnh nặng chứ! Tiểu nhân mặc dù thân thể
có chút phát tướng thế này nhưng cảm thấy rất khỏe mạnh, không cần nhọc công
Tế tự đại nhân để tâm đâu!" Lão bản cũng một dạng lạnh nhạt hiện ra trên mặt.

Đoạn Vân trực tiếp rọi ra một cái nhìn sâu lắng đầy hàm nghĩa: "Chẳng lẽ chỗ
đó có vấn đề không được coi là bệnh sao? Chẳng lẽ ngươi cứ phải cam chịu nỗi
xấu hổ với lão bà nhà ngươi?"

Lão bản béo ị vừa nghe lập tức sắc mặt thay đổi, trắng bệch ra như tờ giấy: có
a, đúng vậy, mình cũng đã có thời gian dài hơn một năm không có cùng lão bà
hoan hảo, nàng khẳng định cũng lạnh nhạt với ta rất nhiều. Nghĩ vậy, lão bản
lập tức nồng thắm đón ánh mắt đang ti hí của Đoạn Vân, hấp tấp khẩn cầu: "Tế
tự đại nhân, Ngài đã nhìn ra bệnh kín của tiểu nhân, Ngài nhất định có biện
pháp chữa trị được, có đúng không ạ...?"

"Aì, chuyện đó là đương nhiên, nhưng mà những nô lệ này thì..." Đoạn Vân rốt
cuộc cũng chuyển tới chính đề.

"Chỉ cần Tế tự đại nhân có khả năng chữa cho tiểu nhân một lần nữa có năng lực
trở lại làm một nam nhân bình thường trên... phương diện này, tiểu nhân sẽ
không để cho đại nhân phải chịu thiệt thòi a!"

"Được rồi! Cùng là đàn ông với nhau ta rất đồng tình với ngươi. Đây, nơi này
có mười lạp dược hoàn, ta gọi nó là 'Kim thương bất khuất', chỉ cần phục dụng
một hoàn cũng đủ để cho một lão già tám mươi tuổi ngấp nghé miệng lỗ chiến đấu
kiên cường bất khuất suốt cả đêm không ngưng nghỉ. Ngươi hẳn là có thể kiểm
tra tác dụng thần kỳ của dược hoàn này, tuyệt đối là giá cả ưu tiên, tuyệt đối
sẽ không so đo chiếm tiện nghi của đám nô lệ nhà ngươi. Còn có thêm ba lạp 'Bổ
thận hoàn', có thể cải thiện hoàn hảo công năng thận tạng của nhà ngươi khỏe
mạnh vĩnh viễn, so với 'Kim thương bất khuất' còn quý giá hơn nhiều. Nếu mà
hiệu quả không được như ý thì nhà ngươi cứ việc đi tới chỗ Bệ Hạ mà tố cáo ta,
hoặc là cho phép ngươi đi khắp nơi rêu rao tuyên cáo ta- Đoạn Vân Tế tự đại
nhân chỉ là một kẻ tiểu nhân lừa đảo, bất tài, danh phù kỳ thực!"

Thực ra "Kim thương bất khuất" này chính là do Đoạn Vân trong lúc nhàm chán,
để đùa cợt đã chế tạo ra, dược tài thì cũng bình thường, phí tổn nguyên dược
liệu cũng chỉ vài kim tệ nhưng công hiệu thì rất cao, còn "Bổ thận hoàn" là do
hắn căn cứ vào nguyên lý y học bồi bổ và nâng cao công suất làm việc của quả
thận mà chế tạo ra. Có điều dù công năng thuốc cũng rất kiến hiệu nhưng giá
nguyên vật liệu thì rẻ hơn nhiều.

"Tiểu nhân làm sao dám! Cảm tạ Tế tự đại nhân đã tặng thuốc quý!" Lão bản rất
là cung kính tiếp nhận hai bình dược hoàn, rốt cục lão cũng có thể ngẩng cao
đầu trước mặt lão bà, trở lại làm một nam nhân đích thực. Sau khi phục dược
ngay, qua một hồi thời gian, lão béo thật sự cao hứng đến phát cuồng, cái loại
cảm giác tưng tửng này trước đó chưa từng có a, sướng quá a! Bất quá sau mấy
tháng trịnh trọng phục dụng "Kim thương bất khuất" và "Bổ thận hoàn", mặc dù
công hiệu như thần nhưng lão tiếc của đến ói ra máu. Bởi vì Đoạn Vân đã định
giá một vạn kim tệ một hoàn, hơn nữa "Kim thương bất khuất" cũng không hạn chế
số lượng cần dùng làm lão cứ phải xuất tiền ra mua. Nhưng bởi vì Đoạn Vân quả
thật đã làm cho lão khôi phục hoàn hảo năng lực đàn ông, cho nên lão bản buôn
bán nô lệ đáng thương cũng không thể nói cái gì nữa.

Với lại, Đoạn Vân đích thị Bá tước danh tiếng lẫy lừng, lão còn có thể làm
được gì cơ chứ?


Bá Y Thiên Hạ - Chương #21