Tự Do


Người đăng: TanNgonCoNgu

6h30 sáng, nàng bước xuống phi trường, vẫn là cái cảm giác quen thuộc này. Mặc
dù, nàng sinh ra ở Trung Quốc nhưng nàng sống và lớn lên tại New York, Hoa Kì.
Có thể nói đây chính là quê hương thứ hai của nàng và cũng chính là nơi nàng
ghét nhất bởi vì vùng đất này gợi là nơi nàng bắt đầu sự nghiệp sát thủ của
mình.

Không vội bước theo đoàn người đang lần lượt tiến về phía cổng ra vào, nàng
chậm rãi dạo vài vòng quanh sân bay, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn
quả trứng to tròn trên bầu trời rồi lấy chiếc điện thoại trong giỏ xách, giơ
tay hình chữ V, chụp một bức thật lung linh dưới ánh nắng nhạt màu.

Tiếp đến nàng nhanh chóng vào weibo của mình, đăng bài lên kèm theo tấm hình
khi nãy, chỉ cần nhìn những lượt like và hàng tá comment cứ liên tiếp tăng dần
như đổ nước thì lòng nàng cũng mãn nguyện rồi.

Ra khỏi cổng chính, nàng bắt taxi ven đường rồi từ từ tiến về phía thành phố.
Đúng 7h kém 5, nàng xuất hiện tại bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất thành phố.

Nhìn cánh cổng sắt đồ sộ trước mặt, nàng thầm cảm thán một tiếng rồi tiến bước
vào.

Bên trong là một khung cảnh vô cùng u ám, giữa một đám người nhìn như ma không
ra ma, quỷ không ra quỷ này lại thấp thoáng một bóng trắng phập phờ.

Tiếng nhạc vô cùng thê lương và bi ai bỗng cất lên từ một phía nào đó quanh
đây, nhìn quang cảnh non sông hữu tình như thế này nàng nhịn không được mà lôi
điện thoại ra làm vài tấm, nhưng một thân ảnh đã khiến nàng phải ngưng ngay
cái ý định quái gở này lại, bởi vì cái bóng trắng phập phờ khi nãy không nghi
ngờ gì nữa đó chính là sếp của nàng Duệ Quân, người đứng đầu tổ chức tình báo
và sát thủ Ám Mị.

Nàng thở dài, bứơc tới chỗ chiếc loa được giấu sau chậu bông, nhấn nút tắt,
tiếng nhạc cũng theo đó mà ngưng lại. Đám người đang múa loạn xạ lúc này cũng
đã dừng hẳn, ngoan ngoãn theo tiếng nhạc lui về phía sau hậu trường.

Quang cảnh hoang vắng có phần u ám này khiến nàng có chút không quen được.
Trước mặt nàng chỉ còn cái bóng trắng phập phờ khi nãy, không ngần ngại, nàng
ngay lập tức phang thẳng cái túi xách trong tay vào mặt người đối diện.

Một phút sau, trên băng ghế đá dưới cây đại thụ là hai người, một nam, một nữ.
Nhìn vào là thấy, người nữ là một đại mĩ nhân, ăn mặc rất sang trọng, quý
phái. Còn người nam thì khá là.... kì quái.

Dưới mái tóc đen dài là một gương mặt vô cùng tà mị, mắt phượng bên bầm, bên
tím, môi cười đúng chuẩn hồ ly, da mặt có phần ửng đỏ, chắc là do khi nãy va
chạm hơi mạnh. Chung quy thì vẫn còn có bộ dạng của một con quỷ.

Nàng bình tĩnh, nở một nụ cười đúng chuẩn, rất tự nhiên lấy phong thư trong
túi xách ra, đặt lên bàn rồi đẩy về phía đối diện.

" Hửm?! " hắn lên giọng đầy hàm ý.

" Ta nghỉ việc. " nàng nhàn nhã giải thích.

" Ai cho ngươi nghỉ. " hắn nheo mắt, âm hiểm nhìn cô.

" Rất đáng tiếc, nhưng mà, ta nghỉ việc rồi. " nói xong, nàng không ngần ngại
đứng lên, quay người, bước đi.

" Rồi ngươi sẽ phải hối hận. " trên mặt hắn không còn nụ cười như trước, chỉ
có sự âm hiểm và tàn độc là hiện rõ.

Nghe thấy câu nói của hắn, nàng không hề lo sợ mà chỉ nhếch môi cười, đáy mắt
vụt qua một tia tính toán.

Nàng biết rõ nhưng gì mình đang làm và nàng sẽ không để bản thân hối hận vì
những hành động của mình một lần nữa. Bắt đầu từ giây phút này, nàng sẽ trở
thành một con người khác, sống một cuộc sống khác và hoàn thành ước nguyện của
chính mình.


Bà Xã, Em Thật Là Bá Đạo - Chương #3