Bát Hoang Tứ Hải Duy Ngã Độc Tôn Chi Thư


Người đăng: manthien

Bình ổn chút tâm tình kích động, “Chu Phàm” khẽ lục lọi từ trong túi trữ vật
lấy ra hai viên đá đánh lửa, quơ ít lá vụn nhóm lên. Âm u huyệt động chợt le
lói ánh sáng, nhưng mà cái khí lạnh thấu xương vẫn như thường rít qua.

“Chu Phàm” liếc mắt nhìn về tận sâu bên trong rộng rãi hắc động, chỉ thấy một
đống to lớn xương động vật, cao chừng mười trượng, tuyên cổ vĩnh hằng nằm ở
đó, phá lệ hùng vĩ tang thương.

“Cửu U Bất Diệt điểu, a Cửu U Bất Diệt điểu, ngươi biết hay không? Bản tọa vì
phá vỡ nhà ngươi lời nguyền mà tiêu tốn ngàn vạn năm bố cục, thậm chí sáng tạo
nên từng cái từng cái thời đại, đồ tể tận bát hoang tứ hải, xuất nhập Cổ Địa,
xông vào Hung Vực, trục xuất Thiên Ma..cho đến hôm nay, ngươi nói là ta thắng
hay là ngươi thắng đây?”

To lớn xương khô nằm im ắng, hiu hắt phản chiếu ánh lửa tranh tối tranh sáng,
hoàn toàn mặc kệ lời thiếu niên lang than thở.

Chốc lát, hắn tựa hồ cảm thấy không thú vị, yên lặng ngồi xuống kiểm tra chính
mình thân thể trí nhớ, thương thế. Hồi lâu khóe miệng giương giương cười
nghiền ngẫm.

“Chu Phàm..Cổ Huyền Tông đệ tử….Chu thị Vương tộc đứa con rơi….ha ha thú vị
thú vị”

Cổ Huyền Tông? Cổ Huyền Lão Tổ

Cái tên gọi làm sao mang máng quen quen.

“Chu Phàm” nhíu mày, nhàm chán chắt óc nghĩ ngợi, tuyên cổ hằng hà, lâu dài
tuế nguyệt, hắn gặp qua biết qua bao nhiêu vô địch anh tài, bao nhiêu hùng vĩ
sự vật. Dù trí nhớ tốt, song vài đứa nhân vật nhỏ thật lòng khó nhớ ra.

Chờ đã, Chu Phàm trong đầu chợt hiện hiển một cái lôi thôi lếch thếc, mặt mày
bẩn thỉu nhưng cương nghị tiểu ăn mày.

Ừm, cẩn thận hồi ức đôi chút, lại nghĩ đến nơi đây là Cửu U cốc, Chu Phàm liền
hơi hơi khẳng định, Cổ Huyền lão tổ thông thiên triệt địa trong ký ức của bộ
thân thể này hẳn là cái kia năm đó tiểu hài tử.

Ngày trước, sau khi giúp Thần Vũ Đế Tôn tiến nhập đế đạo, rồi thống nhất thiên
hạ lập thành Thần Vũ đế triều, hắn nhờ khi đó thiên hạ khí vận mà suy diễn
được nơi phong ấn cuối cùng nhất phách, đem thu thập đủ toàn bộ. Thần Vũ Đế
Tôn mang theo hắn tàn hồn đến Cửu U cốc, để dung hợp ba hồn bảy phách. Lúc đi
qua Thương Hàn sơn vùng núi này, bắt gặp một tên ăn mày ốm yếu đang ra sức bảo
vệ chính mình con chó nhỏ khỏi đàn sói. Thần Vũ Đế Tôn thương tình cứu giúp,
tiện tay thu làm đệ tử ký danh, đặt hiệu Cổ Huyền.

Hắn có thể nhớ ra được là bởi vì tiểu tử Cổ Huyền năm đó cố chấp, mặc dù thiên
phú kém cỏi đến đáng thương, nhưng luôn miệt mài học hỏi. Mặc kệ nắng mưa giá
rét vẫn cứng cỏi khiêng qua. Ừm năm xưa nho nhỏ xấu xí tên tiểu tử, bây giờ đã
bị người đời xưng bằng hai tiếng lão tổ. Xem chừng thời gian ta dung hợp hồn
phách cũng thật lâu thật lâu.

Chu Phàm chẳng để ý tới nữa, tập trung xem xét thương thế. Cả người bị chém
mười tám vết kiếm, mất máu quá nhiều, mà tu vi Nhân Tu ba tầng, quả khó mà
chống đỡ thêm.

Có điều chừng ấy trọng thương chưa khiến hắn nhíu mày mảy may, nho nhỏ vài
chục vết kiếm giết cái đó Chu Phàm thì được, muốn giết hắn quả thật chuyện
buồn cười.

“Chu Phàm” ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt mà vận công. Được giây lát bỗng nhiên
quanh thân hắn lượn lờ vô số tia tử vận, nhanh chóng bù đắp từng nơi thương
tổn. Chưa đầy năm hơi thở, vốn bê bết vết thương dùng tốc độ kinh khủng mau
chóng khép chặt, tróc vảy rơi xuống, bề mặt trở nên bóng loáng như chưa bao
giờ bị xây xước qua.

Mà “Chu Phàm” trên đỉnh đầu bất ngờ hình thành nửa ảo nửa thật viên Tử tinh,
đang một mặt hấp thu tinh không ngôi sao năng lực, mặt khác truyền sức sống
xuống cơ thể hắn, thật là cảnh tượng kỳ dị.

Thêm ba hơi thở, “Chu Phàm” thu công, vẻ mặt bất đắc dĩ như chưa thỏa mãn, khẽ
than: “Lần đầu tu luyện, chỉ ngưng được nửa khỏa Tử Tinh, Chu Phàm tiểu tử tư
chất đủ kém quá đi.”

Nếu người ngoài biết được “Chu Phàm” như vậy than thở, nhất định sẽ tức đến
hộc máu. Ai đời vốn trọng thương thoi thóp, chưa đến mười hơi thở đã sinh long
hoạt hổ, mà còn lắm mồm kêu ca.

Nhưng làm vạn cổ cự đầu, lại có lý do của mình. Môn liệu thương pháp môn vừa
rồi của hắn được gọi Thiếu Âm Chi Chương. Môn này chuyên thu hút chư thiên
ngôi sao, rút tử khí, tụ tập thành từng viên tử tinh, trợ giúp chữa lành vết
thương. Chính đương thời đứng đầu thánh thuật, bởi vì Thiếu Âm Chi Chương
nguồn gốc là từ thiên địa mạnh mẽ nhất một bộ thiên thư gọi là Tứ Hải Bát
Hoang Duy Ngã Độc Tôn Chi Thư.

Tại hoang mãng thời đại, đã từng lưu truyền cái truyền thuyết rằng, tại thiên
địa còn chưa khai sinh, càn khôn chính là Vô cực, Vô cực sinh Thái cực, Thái
cực sinh Lưỡng nghi, Lưỡng nghi sinh Tứ tượng, Tứ tượng sinh Bát quái, Bát
quái sinh Vô lượng.

Mà tứ tượng bát quái ứng với Duy Ngã Độc Tôn mười hai chương sách, mỗi chương
sách đề ủng vô thượng huyền cơ, được phân tán khắp nơi trong thiên địa. Nghe
nói người nào tập hợp đủ mười hai chương sách, tu luyện thành công, có thể trở
thành vạn cổ người mạnh mẽ nhất.

Trong đó Thiếu Âm Chi Chương ứng với tứ tượng bên trong Thiếu Âm chương, Thiếu
âm tương ứng Định tinh(các ngôi sao đứng yên), mà trong vô hạn Định tinh thì
cao quý nhất một loại chính là Tử tinh. Tử tinh chữa thương sức mạnh, cường
đại nhất, nhanh chóng nhất.

Chỉ có điều, những này chương sách đều vô cùng khó tìm, giống như “Chu Phàm”
tốn ngàn vạn năm tuế nguyệt, vượt qua bao nhiêu chông gai trùng trùng hiểm
nguy, mới cướp đoạt được trong đó bốn chương. Những chương còn lại đều chưa hề
tăm tích. Thế nhân không biết, hắn cũng chẳng hay.

Lại nói đến Thiếu Âm Chi Chương, là chương sách chứa pháp môn chữa thương duy
nhất trong Tứ Hải Bát Hoang Duy Ngã Độc Tôn Chi Thư. Xưng làm trong thiên hạ
tốt nhất liệu thương công pháp. Còn nhớ năm đó Bất Tử Đế Tôn, từ hắn tu tập
chương sách này, tu ra đến mấy chục triệu tử tinh, liền đứng im cho trăm tên
Thánh giả vây công cũng không hề mảy may thương tổn. Thế nhân khâm phục kính
ngưỡng mà ủng hô Bất Tử Đại Đế. Như thế cường đại lực hồi phục, như thế cường
đại lực chữa thương đủ cho thấy Thiếu Âm Chi Chương kinh khủng nhường nào.

Thiếu Âm Chi Chương tu luyện đến tử tinh, càng về sau càng khó. Tu giả bình
thường, lần đầu tiên tu luyện rất dễ dàng tu được, nhưng sau đó thời gian tiêu
tốn sẽ gia tăng theo cấp số nhân. Nếu không có nghịch thiên cơ duyên, không có
to lớn vận khí, không có mạnh mẽ tư chất thì khó mà đi đến cuối cùng.

Nói đi phải nói về, Chương sách tuy khó tu luyện, nhưng lấy bình thường tư
chất lần đầu đều chiết xuất đến một viên, nhưng Chu Phàm thì chỉ tu ra nửa
viên. Đủ thấy tư chất tệ hại đến mức nào.

Đấy là lý do hắn lắc đầu than thở. Tuy nhiên than thở vài câu cho sướng mồm
thôi, chứ giống hắn loại lão quái vật, tư chất kém đi đâu nữa cũng chẳng coi
thành vấn đề. Chỉ cần ủng đạo tâm đủ vững chắc liền quật khởi nay mai.

Chữa thương hoàn hảo, hắn mới chú ý đến bản thân y phục rách rưới, mỉm cười đi
ra bên ngoài tắm mưa chốc lát, rồi từ túi trữ vật thay mới bộ quần áo khác,
xếp bằng ngồi xuống.

Hắn mặc dù lịch duyệt vô số, kiến thức phong phú, nhưng sau khi đoạt xá thân
thể, tu vi chỉ đạt Nhân tu ba tầng. Đặt ở chỗ nào đều là kẻ yếu đuối. “Chu
Phàm” trước nay quen làm kẻ mạnh, đứng ở trên đỉnh nhìn xuống chúng sinh, giờ
luân chuyển thành người yếu sẽ không quen mà càng không muốn.

Nhắm mắt giây lát rồi lập tức nhập định, thân ảnh hắn thẳng tắp ngồi giữa hang
động âm u lập lòe ánh lửa. Chừng nửa canh giờ, xung quanh cơ thể hắn bỗng dưng
phát sáng, bỗng nhiên lần lượt lần lượt xuất hiện từng viên màu sắc rực rỡ
ngôi sao, đang tuân theo quỹ đạo nào đó xoay quanh. “Chu Phàm” toàn thân, rực
rỡ tỏa sáng khắp tối om sơn động.

Một viên

Hai viên

Ba viên

Bốn viên

Liên tiếp từng ngôi sao hiển hiện, mà mỗi lần có ngôi sao tạo nên, bản thân
hắn khí tức sẽ kéo lên cao.

Đến khi ngôi sao thứ bốn thành hình, thì trời cũng tảng sáng, “Chu Phàm” khí
tức thình linh đột phá tới Nhân Tu bẩy tầng, vô cùng bất khả tư nghị.

Hắn mở mắt, đón lấy ánh mặt trời chiếu rọi trên khuôn mặt bình thản. Khóe
miệng cười hiếm thấy vẻ hài lòng:

“Tư chất hơi kém, nhưng Thiếu Dương Chi Chương vẫn còn như thế cường đại”

Phải rồi, vừa nãy hắn tu luyện công pháp, đích thị Duy Ngã Độc Tôn bên trong
một cái khác chương sách.

Đứng dậy, hít hơi thật sâu, hắn rời khỏi động huyệt nhìn ngắm xung quanh, quan
vọng thương khung. Bản tọa trở về rồi. Cơn gió ngang qua, thổi tung đen như
mực mái tóc, hắn ung dung chắp tay mà đi dạo, thoải mái ung dung.

Bên ngoài Cửu U cốc, quay lưng nhìn ngắm hồng mang phiêu khởi khu vực, hắn
trong lòng cảm khái. Ngàn vạn năm trôi qua, thương hải tang điền, ta đây sống
sót, Cửu U cốc vẫn tồn tại, nhưng mà cảnh còn người mất, năm xưa cố nhân liệu
có ai chăng?

Thiên hạ lớp lớp tu giả, lớp lớp anh tài, liệu còn ai từng nhớ đến một tên âm
hôn bất tán, phiêu dạt nhân gian, thiết tạo, hủy diệt mỗi cái thời đại hay
chăng?

Đúng lúc này, chợt phía sau vang vỏng tiếng trò chuyện, hấp dẫn Chu Phàm chú
ý.

Quay người khẽ quan sát, hắn thấy được hai tên thiếu niên. Đúng hơn là một tên
xinh đẹp thiếu niên, cùng người hầu đang chỉ chỏ sơn cốc bàn luận.

Chu Phàm nhìn kỹ chút nữa chợt bật cười, bởi vì hai tên thiếu niên này chỉ có
thể dùng hai từ xinh đẹp để miêu tả à.

Mi liễu, mắt phương, môi đỏi như son, nhãn thần long lanh, tay cầm bả kiếm
nhỏ, thân mặc một bộ trường sam màu trắng, đứng trước sơn cốc, âm phong khẽ
phớt phơ tà áo, đúng thật mê hoặc biết bao tâm hồn thiếu nữ.

Nhưng mà hắn bật cười, bởi vì hai tên thiếu niên kia mặc dù ngực trước bằng
phẳng, cổ mọc hầu kết nhưng trên người lại toát đến thoang thoảng mùi thơm,
cộng với vài khác đặc điểm. Chu An ánh mắt độc ác vừa liếc qua liền phát hiện
ngay rõ ràng là nữ giả nam.

Nữ giả nam sao, thú vị, hai đứa tiểu nha đầu ăn no rửng mỡ chạy đến nơi đây
làm gì?

Bấy giờ, tên hầu đằng sau e dè liếc liếc hồng vụ ngập tràn Cửu U cốc, khiếp
khiếp hỏi: “Công tử, công tử, chúng ta đến Cửu U cốc để mần chi?”

“Nghe nói..nghe nói.. bên trong sơn cốc có mấy con ác ma, người nào hễ xông
vào sẽ bị giết chết ăn thịt…”

Tuyệt sắc công tử, gõ nhẹ đầu tên hầu, hào hùng bảo:

“Em cần gì phải nghe mấy lời kia đồn thổi, có bản công tử ở đây, một cái Cửu U
cốc còn chẳng làm gì được em”

“A công tử uy vũ”

Khanh khách, xinh đẹp thiếu niên cười thánh thót, vuốt làn tóc qua sau vai,
chợt nghiêm túc bảo:

“Truyền thuyết kể rằng, Cửu U cốc mỗi lần xuất hiện mười năm hồng triều, thì
trăm năm sau chính là võ đạo thịnh thế, ngàn năm sau sẽ có người thống nhất
đại lục, mà mười vạn năm sau thì thiên địa suy bại. Mà nơi đây sơn cốc, gần
mười năm qua hồng mang càng ngày càng nhiều, ắt sinh ra biến sự, nên ta mới
qua xem xét.”

Tiểu người hầu cười xì nói: “Những lời ấy đều tin đồn thất thịệt, công tử thế
mà tin tưởng”

Xinh đẹp thiếu niên lắc đầu, thập phần chắc nịch: “Em không hiểu, ta ở nhà
từng đọc qua mấy đoạn cổ thư, ghi rằng năm xưa những kia vô địch cự đầu quật
khởi đều có dính dáng đến Cửu U cốc bóng dáng, Thần Vũ Đế Tôn, Bất Tử Đại Đế,
Thiên Phong Đế Tôn, Băng Kiếm Đế Tôn….những vị kia quật khởi thiên kiêu đều là
tự dưng mà nhập thế. Thế gian không biết, thiên hạ không biết, nhưng từ cổ thư
miêu tả, ta suy đoán bọn họ thành tựu chắc chắn liên quan đến Cửu U cốc hồng
mang này”

Ồ, Bạch sam tiểu nha đầu vậy mà kiến thức tốt, Chu Phàm thính giác, nghe lén
hai người trò chuyện hơi hơi giật mình.

Xinh đẹp thiếu niên lời vô cùng khẳng định, cơ mà tiểu người hầu lại lắc đầu
nguầy nguậy: “Em chả tin, công tử kể tới những kia đại năng rõ ràng xuất xứ
khắp nơi Tứ hải, Bát hoang, làm sao đều đến nho nhỏ Cửu U cốc nơi này được, rõ
ràng…rõ ràng truyền nhầm đồn bậy. Chỉ có công tử dễ tin người quá thôi”

“Ta dễ tin người lúc nào?”

“Thì chẳng phải hôm qua ở Ô Nha thành công tử nghe lão lừa đảo kia dụ dỗ, bỏ
tiền mua quyển phá thư còn gì”

A, xinh đẹp công tử bị nhắc đến nỗi đau, hai má chợt đỏ rất chẳng có ý tứ, sau
đó một bộ nghiến răng nghiến lợi, giơ nắm đấm nhỏ nói: “Hừ, cái lão hỗn đản,
nói gì Cổ Huyền Tông Cổ Huyền Chân Kinh, nói gì Thần Vũ Đại Đế ban tặng, lừa
của ta mấy trăm Nguyên thạch, hừ hừ, lần sau mà bắt được lão ta cho lão biết
tay”

“Hì hì chỉ vì công tử ngây thơ dễ gạt mà”

“Em còn nói”

“Em nói nói đấy, công tử rõ ràng bị gạt”

“A em còn nói thêm nữa ta liền không tha em”

“Hì hì, rõ ràng là như thế..ôi ôi công tử xin khoan dung…”

Xinh đẹp công tử giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, nhe răng trợn vuốt nhào
vào “tra tấn” gã hầu. Hai người nhao nhao thành một đoạn, trêu đùa nhau đến
mức quần áo xốc xệch, tóc tai lơ là. Chợt gã hầu nhìn thấy, đang đứng sát sơn
cốc, có một đôi mắt đang thú vị, thú vị xem bọn mình nô đùa. Vội vàng la lên
xấu hổ:

“Ngươi…..ngươi là ai, phi lễ chớ nhìn”


Bá Tuyệt Cửu Trọng Thiên - Chương #2