Đoạt Xá


Người đăng: manthien

Hoang Cổ đại lục, phía đông nam Việt quốc có một tòa dị cốc tên là Cửu U.
Người dân quanh vùng truyền lời rằng, Cửu U cốc mỗi lần xuất hiện mười năm
hồng triều, thì trăm năm sau chính là võ đạo thịnh thế, ngàn năm sau sẽ có
người thống nhất đại lục, mà mười vạn năm sau thì thiên địa suy bại.

Thịnh thế tiếp nối thịnh thế, Hoang Cổ đại lục trải dài tuyên cổ tang thương,
sinh ra từng cái từng cái vô địch cự đầu quật khởi rồi vẫn lạc. Mà Cửu U cốc
kia, vẫn ung dung, huyền bí chưa bao giờ biến mất khỏi tầm mắt thế nhân.

Thời gian trôi đi, thiên đạo biến chuyển, chúng sinh dần lãng quên đi thần bí
sơn cốc, ai đâu biết đến Cửu U cốc cố sự, ai đâu biết rằng ngàn vạn năm qua,
tứ hải bát hoang luân phiên vận động chỉ là một hồi to lớn bố cục mà thôi.

Không biết qua bao nhiêu ngàn năm mạt thế, Cửu U cốc hôm nay bỗng dưng lay
động, như con viễn cổ cự thú thức tỉnh. Sơn cốc hồng mang chợt hiện, lâu lâu
văng vẳng từng tiếng ma kêu quỷ khóc não nề âm thanh.

Mưa đêm lấm thấm, bầu trời âm u, bên ngoài sơn cốc xuất hiện một gã thiếu niên
mình đầy máu me đang hốt hoảng chạy trốn. Thiếu niên này tuổi chừng mười lăm
mười sáu, hình dáng cao gầy có vài phần tuấn tú, nhưng mà khuôn mặt trắng
bệch, toàn thân rành mạch mười mấy đạo vết thương.

Hắn cầm thanh kiếm chống đất, lâu lâu phun ra vài ngụm máu tươi, đôi mắt tràn
ngập hận ý cùng khó hiểu mê mang.

Vèo vèo, Phía sau rừng cây chợt động, nghe tiếng gió rít mạnh.

“Chết tiệt” Thiếu niên cắn răng, bứt tốc chạy nhanh hơn về phía trước, nhưng
vì vội vàng mà dẫm phải hòn đá trơn trượt ngã lăn quay trên bùn lầy mặt đất.

Bấy giờ phía sau, vù vù vài tiếng, hiển hiện năm sáu gã võ sĩ, đám người hài
hước nhìn giãy chết thiếu niên, trong đó đi đầu một kẻ tiến lên hừ lạnh nói:

“Chu Phàm, ngươi còn định chạy đi đâu?”

Thiếu niên gắng gượng quay đầu nhìn đám vừa đến,khẽ hỏi:

“Ta và các ngươi xưa nay không thù không oán, vì sao lại muốn đuổi tận giết
tuyệt?”

“Muốn giết ngươi liền giết, cần gì phải biết nhiều”

Tên khác sát thủ cười nhạo:

“Nói ngươi biết cũng chả sao, người muốn lấy ngươi mạng chó là Dương Sư huynh,
cho nên hôm nay ngươi trốn không thoát”

"Dương Sư huynh?" Chu Phàm tự hỏi, trong lòng mấp máy khó hiểu. Cho tới nay
Chu Phàm ở tông môn tu luyện vô cùng an phận, tựa hồ chưa có đắc tội quá đại
nhân vật gì. Còn vị Dương sư huynh trong miệng đám người hẳn là Cổ Huyền Tông
đệ tử chân truyền nào đó đi. Đệ tử chân truyền, lấy hắn thân phận, làm sao có
cơ hội tiếp xúc mà bị phái người truy sát cơ chứ.

Gặp hắn khó hiểu, tên kia sát thủ cười lạnh giải thích:

"Dương sư huynh muốn giết ngươi, bởi vì ngươi tiếp xúc cùng không nên tiếp xúc
người! Vũ sư tỷ người như thế, há lại là nho nhỏ ngoại môn đệ tử nhà ngươi có
thể nhúng chàm. Cho nên lần này chết đi, kiếp sau nhớ làm người tự biết thân
biết phận.”

"Nơi đây sâu trong núi lớn, giống như ngươi đệ tử ngoại môn, chết rồi cũng là
chết vô ích, chẳng có ai sẽ nhớ tới!"

"Ngươi tự sát đi, miễn cho chúng ta động thủ!"

Này mấy cái sát thủ ngươi một lời ta một lời nói, Chu Phàm cuối cùng cũng coi
như là rõ ràng nguyên nhân bị truy sát.

Nguyên lai hết thảy đều là Vũ Hồng Nhan. Nguyên lai chỉ là một hồi chết oan
uổng.

Hắn và Vũ Hồng Nhan, giống như con cóc ghẻ cùng thiên nga, nàng cao cao tại
thượng tông môn thánh nữ, còn hắn là yếu kém một tên ngoại môn đệ tử, chỉ vài
lần tiếp xúc, được nàng thương tình tặng chút đan dược, vậy mà bị người lấy
đó rồi thống hạ sát thủ. Ha ha thật buồn cười.

Giết người, cần gì lý do!

Chu Phàm cười gằn, đã tai họa đến đầu, thì khó mà tránh né.

Dù cho hắn luôn an phận thủ thường biết thân biết phận, nếu là thực lực quá
thấp, cũng sẽ nhận người khác ức hiếp, chỉ vì nhỏ yếu.

Thất phu vô tội, mang báu vật có tội; người yếu vô tội, nhỏ yếu có tội!

Chu Phàm rút kiếm ra, trên mặt mang theo cười gằn cùng quyết tuyệt, muốn lấy
mạng của hắn, không có như vậy dễ dàng!

"Động thủ đi, nghĩ lấy mạng ta, cũng không nhiều dễ dàng! Từng cái từng cái
trên, vẫn là cùng tiến lên!" Chu Phàm cười lạnh nói.

“Đến chết rồi mà vẫn còn hung hăng kiêu ngạo, thật cho rằng mình là cái gì mặt
hàng” Một tên sát thủ hừ lạnh, hơi chút miệt thị nhìn hắn, liên lập tức xông
ra bổ kiếm xuống.

Chu Phàm trường kiếm nhấc lên, run tay chống đỡ.

Keng, hai thanh trường kiếm va chạm tóe lửa, Chu Phàm mượn lực lùi về sau hơn
mấy trượng. Mà tên kia sát thủ cũng bị đẩy lùi vài bước.

Hắn cười thê lương, ngửa mặt lên trời, Chu Phàm ta cứ thế không minh bạch phải
chết ở đây ư?

Không được, ta còn mang trọng trách trong người làm sao sẽ mất mạng ở trong
tay vài kẻ tạp nham vô danh chứ. Hắn ngẩng đầu vừa nhìn phía trước sơn cốc
bóng đêm, hồng triều từng đợt lượn lờ, như hung thú miệng rộng.

Cửu U cốc, Việt quốc chỗ nổi danh hung địa, truyền thuyết bên trong có rất
nhiều mạnh mẽ yêu ma tọa trấn, bất kỳ ai xâm nhập đều bị giết chết, ăn sạch,
sau khi đi vào, từ xưa tới nay chưa từng có ai còn sống đi ra.

Nhưng mà, lúc này, khi phía sau bị người gắt gao truy đuổi, chạy vào cốc cũng
chết, ở lại chắc chắn càng chết, thà đi vào trong hung địa tìm kiếm nhỏ nhoi
sinh cơ.

Nghĩ tới đây, Chu Phàm hai kiên định, cắn răng vừa mượn lực lui sau, rồi hướng
về âm u hoang mãng sơn cốc chạy nhanh vào, nháy mắt, thân ảnh hắn đã mất hút
trong bóng đêm.

Bên ngoài năm tên sát thủ giật mình:

“Chết tiệt, hắn đã trốn vào Cửu U cốc, chúng ta nên đuổi theo hay sao?”

“Không cần đuổi, Cửu U cốc vô cùng hung hiểm, ngay cả môn chủ cũng chưa dám
nhập, tiểu tử Chu Phàm kia chết chắc rồi”

“Đúng vậy”

Đám người xì xào bàn tán, mục quang nhìn về bí ẩn sơn cốc đầy kính sợ cùng
kiêng kị. Quả nhiên giống như lời đám người dự đoán, chưa được mười hơi thở,
Cửu U cốc bên trong vang lên tiếng hét thê thảm đứt ruột đứt gan, khiến bên
ngoài chúng nhân rùng mình.

“Đi thôi, đi thôi chúng ta mau trở về…..nơi này thật đáng sợ”

Sơn cốc chính giữa, một cái thương mang tràn ngập hồng vụ động địa, chợt vang
vọng âm trầm tiếng thở dài:

“Tuế nguyệt thoi đưa, trải dài bách thế, bản tọa bố cục rốt cuộc hoàn thành,
tam hồn thất phách cuối cùng tụ tập đủ, chỉ còn thiếu một bộ thân thể, có
ngươi đưa đến vừa vặn, để ta mượn dùng một chút, đoạt xá ngươi bổn tọa tặng
ngươi tạo hóa”

Cùng với tiếng hét thê thảm của thiếu niên, u tối không gian cang vọng tiếng
cốt cách lạch cạch. Chẳng biết trải qua bao lâu mới dừng hẳn.

Cúi đầu xem xét tổn thương thân thể, “Chu Phàm” nở nụ cười thỏa mãn, trăm ngàn
vạn năm du hồn cố gắng, cuối cùng hắn đã tập hợp đủ linh hồn, đoạt xá được
thân thể. Kinh qua muôn ngàn khó khăn, vượt qua bao nhiêu chông gai mòn mõi,
hắn rốt cuộc lần nữa trở về.

“Chu Phàm” thật sâu hít vài hơi, hồi tưởng năm nào cố sự.

Ngàn vạn năm trước, ở vùng đất này có một vương quốc, hoàng đế gọi là Kinh
Dương Vương. Vương thành Cơ gia có người con gái xinh đẹp nổi danh tên là cơ
Tuyết tiến cử nhập cung. Kinh Dương Vương vừa thấy liền yêu, phong làm Diễm
phi, ngày ngày ân ái. Nào ngờ Diễm phi thân thể yếu đuối, được vài năm thì
tuổi trẻ đã qua đời. Kinh Dương Vương vô cùng thương tiếc, phát cáo thiên hạ
mời người tài cứu chữa hồng nhan.

Đến một ngày có tên kỳ sĩ đến gặp vua, nói rằng ở phía đông nam đất nước Cửu U
cốc, bên trong có một con Cửu U Bất Diệt điểu tu luyện thành tinh. Chỉ cần rút
máu nó, lấy tim nó luyện thành đan sẽ cứu sống Diễm Phi.

Kinh Dương Vương nghe vậy mừng rỡ, triệu tập đại quân đến sơn cốc muốn bắt dị
điểu.

Vừa hay ngày đó yêu điểu trọng thương chẳng thể hoạt động, bị vua cùng mười
vạn binh lính hợp liên hợp đánh gần chết.

Kinh Dương Vương muốn tự tay rút máu chim, bất ngờ yêu điểu chó cùng dứt giậu,
dùng sức tàn giết sạch quân lính, lại đánh nát hắn nhục thân.

“Ngươi không phải muốn trường sinh bất diệt sao, ngươi không phải muốn lấy
máu, lấy tim ta sao? Bản Đế hủy ngươi nhục thân, phong ấn ngươi nhị hồn thất
phách, để ngươi mệnh hồn vĩnh sinh bất tử, ta nguyền rủa ngươi bất diệt, để
ngươi muốn chết không được, muốn sống chẳng xong”

“Cút đi, cút khỏi Cửu U cốc này đi,hahaha”

Từ đó về sau, Cửu U Bất Diệt điểu chết, Kinh Dương Vương cũng chết, chỉ còn
một cái du hồ rong ruổi giữa thiên địa, nhập Bát Hoang, xông Tứ Hải, bay lên
Tiên Vực…Du hồn này mãi mãi không chết, nhưng cũng không bao giờ được chân
chính sống. Thân bất do kỷ, trầm mặc lơ lửng suốt trăm ngàn vạn năm.

Nhưng mà hắn không cam lòng, hắn muốn đối kháng vận mệnh, muốn tìm về mình bản
thân hồn phách, muốn được đường đường chính chính mà sống, và cuối cùng muốn
cứu về người con gái hắn yêu. Nên hắn bố cục, hắn xây dựng thế lực, hắn nuôi
dưỡng dạy dỗ rất nhiều vô địch nhân vật, trải qua hằng hà thời đại biến
chuyển. Để hôm nay hắn thành công, chỉ là một lần bố cục này, lại kéo bao
nhiêu trăm vạn ngàn năm. Giờ hắn sống lại thì cảnh còn người mất.


Bá Tuyệt Cửu Trọng Thiên - Chương #1