Người đăng: duongminhtuan0
Sau khi Dương Đình Nghệ tự xưng là tiết độ sứ được coi là người đứng đầu hợp
phái của đất Giao Chỉ nhưng do đặc tính xứ này đồi núi trập trùng, chỉ có vùng
Hoa Lư là vùng đồng bằng rộng nhất có thể quản lý được còn các vùng khác do
địa hình đồi núi khó quản lý nên tuy ở dưới trướng Dương Đình Nghệ nhưng các
vùng vẫn có một cách cai trị riêng. Nho Quan là một vùng như vậy, tuy ảnh
hưởng của văn hóa Hoa Hạ và nền nho giáo nhưng sự man di vẫn còn, đây là đặc
tính của người đất Giao Chỉ đã ăn sâu vào máu từ ngàn đời không thể bị đồng
hóa.
Đứng đầu mỗi vùng này là các hào trưởng. Hào trưởng nghĩa cũng như tên Hào
nghĩa là mạnh là cường chỉ kẻ mạnh mẽ nhất vùng. Hào trưởng có điền địa riêng,
có dân riêng, quân đội riêng và quyền tự quản lãnh thổ. Cũng cha truyền, con
nối. Vùng đất của hào trưởng nằm trong một châu, nhưng có khi gồm cả một châu,
nhất là những châu ở xa trung ương (châu Ái của Dương Đình Nghệ, châu Phong
của Kiều Công Tiễn)
Trần Công năm nay đã ngoài lục tuần nhưng thân thể vẫn tráng kiện, hắn là gia
tướng của Khúc Thừa Mĩ sau khi Khúc Thừa Mỹ bị Lý Khắc Chính và Lý Tiến bắt về
Hán. Trần Công lại theo phò Dương Đình Nghệ để báo thù cho chủ. Sau khi Dương
Đình Nghệ là tiết độ sứ đã ban cho hắn cai quản đất Nho Quan.
Mấy năm nay yên bình, hắn thân là võ tướng bảo hắn đem quân đi đánh giặc cướp
thành còn được nhưng bảo hắn cai quản trông coi một vùng thì chịu, chỉ cần các
ngươi cứ nộp đủ thuế cho ta là được những việc khác tự mình lo liệu, đây là
cách cai quản Nho Quan của Trần Công. Chính vì thế mà việc tài sản của nhà Đàm
thị, Đàm Trịnh cùng Lý Trưởng bưng bít không ai quan tâm đến. Đất Giao Chỉ
không giống như Trung Nguyên khi con gái gả đi là không còn liên quan gì đến
gia sản nhà mẹ đẻ nữa, ở đất Giao Chỉ chỉ cần cha mẹ đồng ý để một phần gia
sản thì con gái dù đã gả đi vẫn có thể đường hoàng nhận lấy.
Còn về phần Trần Công hắn vẫn theo thói quen khi ở quân ngũ, sáng sớm đã cùng
các thân binh lập luyện cho đến tận trưa thì thấy lý trưởng dẫn theo một đám
tuần binh bị đánh cho mau me be bét quỳ ở cửa kêu la thảm thiết đòi công đạo.
‘’Câm mồm, trước cửa nhà ta mà ngươi dẫn người đến kêu la thế này còn ra thể
thống gì nữa. Có chuyện gì mau sủa’’
Nhà binh vốn cục tính, lại đang trong lúc tập luyện bị làm phiền Trần Công
không giấu nổi lửa giận.
Lý trưởng thấy Trần Công tức giận cũng không dám khóc nữa mà phủi phủi quần áo
vội vàng khom người đứng dậy.
‘’Bẩm đại nhân, chuyện là đám con nít trăn trâu ở bãi đất ba thồn Đoài, Đông,
Cát không hiểu làm sao nghe lời xúi bậy của Đinh Hoàn mà cột hết trâu lại
không chịu làm việc mưu đồ làm loạn, thúc của hắn là Đàm Trịnh thấy thế liên
sai vợ là Ngô thị cùng hai tên người hầu đến khuyên giải nào ngờ Đinh Hoàn
không nghe còn ai người đánh Ngộ thị rồi đem bêu phố. Sau khi nghe bẩm báo ta
liền sai tuần binh cùng Đàm Trịnh đến dẹp loạn nhưng không ngờ tên Đinh Hoàn
còn nhỏ mà ma mãnh dẫn bọn ta vào bãi cỏ lau rồi phục kích. Bây giờ Đàm Trịnh
đã bị Đinh Hoàn bắt hắn còn nói dù có hào trưởng đến hắn cũng không thả’’
‘’Vô dụng, một đứa trẻ cùng với một đám trẻ thì cuối cùng cũng là một đám con
nít, ngươi thân là lý trưởng có mười tên tuần binh bị đánh cho ra cái dạng
này, nuôi ngươi đúng là phí cơm’’
Tên lý trưởng sợ mất mật vừa đứng lên chưa được mấy đã vội quỳ thụp xuống cầu
xin Trần Công
‘’Đại nhân tha tội, không phải vì tiểu nhân vô năng mà do tên nhóc Đinh Hoàn
đó quá giảo hoạt, hắn biết không đánh lại nên dụ bọn tiểu nhân vào trong cánh
đồng cỏ lau rồi bố trí cạm bẫy khiến bọn tiểu nhân không kịp trở tay’’
Trần Công lấy làm kinh ngạc, cách dụ địch vào cạm bẫy này ngày xưa khi theo
Dương Đình Nghệ hắn cũng từng dùng qua nhưng không ngờ một đứa con nít có thể
biết cách sử dụng.
‘’Hừ, xem như tên nhóc Đinh Hoàn này cũng có chút bản lĩnh, để mấy tên tuần
binh này ở đây trị thương còn ngươi dẫn ta đến chỗ tên nhóc đấy’’
Nói đoạn hắn quay sang nói với tên người hầu
‘’Chuẩn bị ngựa cho ta, gọi một trăm tên thân binh chuẩn bị vũ khi đi theo’’