Tỉnh Lại


Người đăng: huuloctk246@

.

Trong căn phòng tối, Mạc Huy lẩm nhẩm một câu thần chú gì đó rồi huơ tay đuổi
hết quỷ khí đi, hắn lặng nhìn Nhã Minh, than thở:

-Hôm nay là ngày tròn ba tháng thằng đần kia bất tỉnh, nếu ta đoán không sai thì hôm nay hắn sẽ tỉnh lại. Haizzz lão thiên trêu người rồi...

Nói xong hắn ngồi xuống luyện một vòng chu thiên khôi phục linh lực, e là chỉ
cần một con cấp lệ quỷ đến nữa thì hắn khó lòng đối phó nỗi.

Sau một đêm dài trôi qua cuối cùng trời cũng sáng, những tia nằng chiếu qua
từng khung cửa sổ của căn biệt thự.

Mạc Huy vẫn ngồi đó, đôi mắt đỏ hoe, ngáp một hơi thật dài rồi loạn choạn đứng
dậy, nhìn cái bộ dạng như nồi cơm thiêu của hắn là biết đêm qua hắn chả ngủ
được tí nào.

Bước xuống nhà, súc miệng đánh răng xong, hắn đang định mở tủ lạnh kiếm thức
ăn thì

AAAAAA...

Tiếng kêu thất thanh trên lầu, Mạc Huy giật mình biết Nhã Minh đã tỉnh liền
cấp tốc chạy lên phòng. Vừa mở cửa, đập vào mắt hắn là một màu sáng trắng đến
chói mắt đang lấy Nhã Minh làm trung tâm.

-Thần linh thể. Đúng, chính xác là thần linh thể! Hắn lẩm nhẩm trong miệng.

Trong lúc còn tu đạo trên núi hắn cũng có đọc sơ qua về Thần Ma đại chiến ở
thời thượng cổ, hắn cũng biết những người như Nhã Minh được gọi Thần Ma Tướng
là những kẻ đại diện cho hai phe Thần-Ma bảo vệ và giám sát sự hiện diện của
hai phe ở trần giới.

Một lúc sau, khi ánh sáng thiên linh thể đã tắt, hắn vội chạy lại đứng cạnh
Nhã Minh đang ngồi trên giường lo âu nhìn.

Lúc này đây, Nhã Minh thấy mình là lạ, hắn chợt nhận ra mình có thể cảm nhận
được mọi thứ nhỏ nhất xung quanh mình, hắn có thể nghe thấy nhịp tim của Mạc
Huy từ ngoài cửa, nhìn thấy từng con kiến đang bò dưới sân và dường như đang
có một luồn sức mạnh nào đó đang cuồn cuộn chảy trong hắn. Hắn bàng hoàng "cái
đéo gì đang xẩy ra với mình thế này??".

Mạc Sơn nhíu mày hỏi Nhã Minh:

- Cậu thấy sao rồi???

-Không ổn lắm, có cái gì đó rất khác, mà hình như tôi bị sét đánh đúng không???

-Ừm...

-Ơ đệt!!! Hay là thành the flash mịa rồi cũng nên. (Hắn nghĩ)

Nhìn ánh mắt đờ đẫn phá chút hoản loạn của Nhã Minh, Mạc Huy thở dài kể lại
mọi việc cho Nhã Minh. Nhã Minh há hốc hét to:

- Ba tháng ???? Tôi bất tỉnh ba tháng ??? Thần linh thể ??? Pháp sư Mao Sơn
??? Cái méo gì thế này ??? Ôi meoi sao cậu không nói vs tôi cậu là pháp sư ???
Thần linh thể là cái gì ???

Mọi chuyện vượt quá sự tiếp thu của hắn. Mạc Huy vỗ vai giải thích từng thứ
cho hắn hiểu "thần linh thể đây là chuyện bí mật, cậu không được nói với bất
kỳ ai và tôi không nói với cậu bởi bây giờ chẳng mấy ai tin về chuyện ma quỷ
nữa, nói ra chỉ thêm rắc rối. Bây giờ chúng ta xuống ăn cơm, hôm nay ngày lễ
cha cậu đã cho phục vụ nghỉ làm hết nên tôi sẽ nấu vài món cho cậu nếm thử."

Nói rối hắn cùng Nhã Minh vứt hết đống dây nhợ ra một bên cùng nhau xuống lầu.
Chỉ sau 30p hương thơm ngào ngạt đã toả khắp phòng ăn, Nhã Minh ngồi nuốt nước
miếng ừng ực chờ món ngon lên bàn. Mực xào dứa, rau muốn xào tỏi, tôm chiên
xù, canh tôm ôi đêu là những món hắn thích.

Nhã Minh dù sao cũng đã nhịn ăn ba tháng, hắn háo hức cầm đũa lên định gắp thì
RẮCC....đôi đũa bị gãy...Thế đéo nào ??? Hắn lấy đôi đũa khác RẮCC...Lực đạo
ta mạnh đến vậy sao ??? Hắn cười khổ nhẹ nhàng lấy đôi đũa khác từ từ từ từ
gắp món bỏ vào chén.

Nhìn Nhã Minh ăn chẳng khác ông lão tám mươi mà Mạc Huy hắn cười như nắc nẻ,
còn Nhã Minh thì đang khóc không thành tiếng trong lòng.

Sau một tiếng rưỡi đồng hồ với năm đôi đũa bị gãy, cuối cùng Nhã Minh cũng ăn
hết tám chén cơm. Hắn ngồi thở phì phò liếc nhìn Mạc Huy cười mãn nguyện "đây
là bữa cơm ngon nhất cuộc đời tôi từ trước tới giờ. Tôi cá là cậu đi thi Vua
Đầu Bếp sẽ đứng nhất không bàn cãi luôn!" cả hai nhìn nhau bật cười.

Mạc Huy đâu biết trong những tia sáng trắng chói loà kia còn lẫn vài tia sáng
màu đen mà hắn không thấy.

Mười một giờ đêm hôm đó, Nhã Minh như mọi khi đang mặc quần áo chỉnh thề chuẩn
bị đi bar cùng lũ bạn ăn chơi thì bỗng có tiếng điện thoại reo.

- Alo ?

- Hôm nay cậu nghỉ bar đi với tôi một chuyến !! Giọng nói của Mạc Huy từ đầu
dây bên kia vọng lại.

- Đi đâu ?? Nhã Minh ngây ngốc hỏi.

- Cứ đi rồi biết.

- Oke !!

- Chờ tôi ! Năm phút nữa tôi lấy xe qua chở! Mạc Huy nói.

Ngồi trên chiếc suzuki thể thao đời mới lướt qua từng con phố Bắc Kinh rực rỡ
sắc màu bọn hắn ra ngoại ô thành phố. Những ngôi nhà thưa thớt dần, những ngôi
mộ được đèn xe đi qua chiếu sáng, con đường khuya im ắng, chỉ có tiếng động cơ
vang lên trong đêm.

Nhã Minh nhìn thấy có vài người đứng bên vệ đường, tóc tai bù xù, sắc thái
nhợt nhạt và đặc điểm chung là tất cả đều mặc một bộ đồ trắng. Bất chợt có một
đôi mắt chỉ có tròng đen nhìn hắn, hắn nhìn lại, một cảm giác lạnh lẽo chạy
dọc sống lưng khi hắn rùng mình. "Cậu định chở tôi đi đâu thế này?? Mấy người
đó là ai sao bộ dạng ghê quá vậy??" Nhã Minh lắc vai Mạc Huy gặn hỏi.

- Đi tập luyện ! Mạc Huy trả lời ngắn gọn.

- What đờ hợi ?? Tập cái gì ?? Nhã Minh trố mắt ngạc nhiên.

- Tất nhiên là Thần lực trong người cậu rồi.

Cả hai dừng chân tại một khu đất rống gần trăm mét vuông, xung quanh tĩnh
mịch,

tiếng côn trùng kêu, từng cơn gió lạnh thổi nhè nhẹ mà làm người ta nổi hết da
gà, xa xa là những ngôi mộ ẩn hiện. Mạc Huy chắp tay sau lưng đi thẳng vào
giữa khu đất :

- Chúng ta sẽ luyện tập tại đây, mà những người cậu nói lúc nãy không phải là
người !! Mạc Huy thản nhiên trả lời.

"Cậu cứ đùa, thế chã nhẽ là ma ?" Nhã Minh vội đi theo gặn cười méo mó hỏi Mạc
Huy.

- Ừm !!

Nhã Minh rét lạnh toàn thân, khuôn mặt nhăn nhó tỏ sự thống khổ. Thật sự đôi
lúc hắn cũng có đi coi phim ma nhưng chỉ là do lũ bạn cò kéo và mỗi lần như
vậy hắn đều ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày liền. Hắn sợ ma !

Thừa biết Nhã Minh, Mạc Huy giải thích :

- Cậu là một trong những người giữ trật tự trần giới và cân bằng tam giới,
vậy nên năng lực đầu tiên của cậu là thấy được linh hồn, việc dẫn những hồn ma
về địa phủ để phán xét là điều bắt buộc cậu phải làm. Bên cạnh đó cậu còn phải
khu trừ những loại quỷ và quái vật trên trần gian trả chúng về địa ngục vậy
nên cậu cứ tập làm quen dần dần với những thứ này đi.

- Vậy đạo sĩ như các cậu để làm gì ??? Nhã Minh nhìn Mạc Huy cau có hỏi lại.

- Chúng tôi chỉ là người phàm trải qua quá trình tu luyện gian khổ học cách
hấp thu linh khí thiên địa mới có được pháp lực, thông qua bùa chú và trận
pháp để khắc chế quỷ yêu và đưa về Địa phủ. Còn các cậu là những người được
hai giới chấp thuận, được ban cho sự cường hoá thân thể cùng pháp lực mạnh mẽ
có thể thông thiên nhập địa tuỳ theo năng lực đang mang, có thể tru tà diệt
quỷ bằng chính pháp lực của bản thân. Nói chung các cậu mạnh hơn chúng tôi rất
nhiều.

Mạc Huy nhìn những ngôi mộ đằng xa vừa thở dài ghen tị giải thích. Nhã Minh ậm
ừ chán nản. Chợt hắn thấy Mạc Huy lấy ra bốn lá bùa cúi xuống đặt bốn hướng
quanh chân hắn, vừa đặt vừa lẩm bẩm pháp chú đứng dậy, tay tạo thành ấn pháp
hô to "Nhử Hồn Trận Pháp" "Cậu đứng im đó một tí đi".

Nhã Minh có cảm giác không ổn, hắn cười khổ trong lòng, cảm thấy mình vừa tự
trút hoạ vô thân khi đã đồng ý đi cùng Mạc Huy.

Không phụ lòng nghi hoặc của hắn, từng "người " từng "người" một lần lượt từ
trong không khí xuất hiện tiến dần về phía hắn. Lạ thay, hắn tự nhiên phân
biệt được từng loại linh hồn trước mặt hắn. Bỗng có một con oán linh vồ tới
trước mặt hắn. Nhã Minh hoảng hốt, trong giấy phút đó một luồn tri thức ập vào
đầu hắn, sau một giây bất động cơ thể hắn đột nhiên thay đổi.

Ánh sáng chói loà, một bộ áo kiểu dáng như assasin's creed màu trắng có mũ
trùm kín đầu mặt đeo mặt nạ kim loại màu bạc chạm khắc hàm răng đầu lâu, bao
tay với móng tay kim loại sắc nhọn cùng những khớp gai nhô ra khi tạo thành
nắm đấm, cánh tay và cẳng chân được bảo vệ bởi một dải kim loại bạc chạm trổ
các hoa văn kỳ bí gắn thêm các móc gai có thể nhô ra bất cứ lúc nào, bàn chân
hắn cũng được bọc bởi kim loại với mũi dao sắc nhọn phía trước.

Tất cả được bao bọc chỉ chừa lại đôi mắt màu trắng xám lạnh lẽo như nhìn thấu
mọi vật.


Bá Đạo Thần Ma - Chương #3