Người đăng: huuloctk246@
.
Oaaaa...Một tiếng ngáp dài giữa lớp. Hắn vươn vai ngáp một tiếng tự nhiên như
ở nhà.
-Em kia vừa ngáp trong lớp bước lên giải bài tập cho tôi.
Bà giáo viên già với đôi mắt hình lựu đạn nhìn hắn to tiếng.
Bước lên với bộ dạng thiểu não, liếc nhìn bài tập hắn thở dài cầm phấn, chỉ
trong 5p hắn đã giải xong bốn bài. Bước về bàn hắn lại ngủ.
Nhã Minh, một thanh niên đại học năm 1 tại đại học Bắc Kinh, đẹp trai, khoai
to 1m75...nhầm...cao to 1m75, nhà mặt phố bố làm lớn lại học giỏi nên cả hiệu
trưởng cũng không dám làm gì hắn (đậm chất soái ca), ban ngày đi học ban đêm
lại đèn đóm ở bar cuối tuần lại đi làm từ thiện (chả biết thằng này ra thể
loại gì luôn????????), có lẽ vì soái ca vậy mà hắn đi đâu cũng có một cái "đuôi" rất
dài các cô em cùng những ánh mắt bàn tán ở đằng sau mỗi khi đi học.
Renggggg...cái tiếng hắn chờ suốt buổi sáng đã vang lên, vương vai ngáp cái
thật to chủ yếu chọc bà già kia rồi xách cặp đi về. Hắn nhìn ra bầu trời đang
nặng hạt:
-Đệt cái thời tiết khốn nạn, lại mưa.
Từ tầng 3 lết xác xuống đến tầng một nhìn ra nhà xe ôtô đầy bọt mưa trắng xoá.
Hắn thở dài ngao ngán, đưa cặp lên đầu, thủ thế, chạy!
Roẹttt Ầmm...
Hắn vừa chạy được nửa đường thì từ trên trơi rơi xuống hai tia sét cùng đánh
vào người hắn. Gục xuống trong mơ hồ hắn chỉ nói được hai từ, moẹ nó!!
Ba tháng trôi qua, ở đâu đó trong một căn biệt thự to lớn, ngồi bên chiếc
giường bệnh chằn chịt dây ống và máy móc, người đàn ông mặc áo vest chua xót
nhìn đứa con trai duy nhất nằm ở đó, giọt nước mắt ông đã lăn theo những nếp
nhăng già nua trên khuôn mặt tự bao giờ. Bất chợt - Bẩm ông có cậu Huy đến
thăm cậu chủ ạ !!
- Ừ cho vào!.Ông Hoàng vội vàng lau nước mắt.
Một cậu thanh niên dáng gầy 1m80, khuông mặt điển trai, ngũ quang cân xứng lễ
phép đi vào.
-Mạc Huy đến đó hả. Cháu ngồi đi.
Mạc Huy nhìn Nhã Minh chua xót: -Cậu ấy vẫn chưa tỉnh hả bác.
Nhẹ nhàng gật đầu, xem đồng hồ, ông hít vào một hơi như lấy lại tinh thần,
tươi cười vội vàng bảo: -Hôm nay ta đi có việc cháu ở lại tối chăm sóc Nhã
Minh giúp ta nhé!
- Vâng ạ !!
Mạc Huy, bạn thân của Nhã Minh là người đã đưa Nhã Minh vào bệnh viện ngày hôm
đó. Đồng thời, y cũng là đệ tử nội môn, thiên sư Mao Sơn, tuổi trẻ tài cao
tương lai sẽ là chưởng môn đời bốn mươi Mao Sơn một sớm một chiều.
Cứ ba ngày hắn lại đến thăm Nhã Minh một lần không chỉ đến thăm mà còn để bảo
vệ Nhã Minh. Từ ngày Nhã Minh bị sét đánh hắn có cảm giác Nhã Minh đang mang
trong mình một sức mạnh mà hắn không giải thích được, không chỉ vậy, có không
ít loại quỷ cấp thấp thường xuyên kéo đến quấy phá nhưng vì có hắn thiên sư
nên không dám vào.
Như thường lệ, hắn đưa tay ra ngoài cửa sổ xé hai lá bùa và dán hai lá bùa
khác vào sau đó đính trên cửa chính một lá. 12h đêm, căn phòng tối mịch, tiếng
dế kêu râm rang, đâu đó lại nghe tiếng kót két của chiếc cửa sổ chưa đóng,
những chiếc rèm cửa khẽ đưa đẩy, tiếng hú của gió qua căn biệt thự làm cho
người ta có cảm giác ghê rợn.
Mạc Huy đang ngồi đọc Tịnh Tâm Chú thì bất chợt ba là bùa bỗng bốc cháy, hắn
nhíu mày cảm nhận được một con cấp bậc lệ quỷ đang cố gắn tiến vào, không biết
vì sao lại như vậy nhưng hắn biết không được để nó tới gần Nhã Minh. Hắn nhanh
nhạy lập tức rút Đào Mộc Kiếm, đúng lúc đó một làn khói đen xộc vào trong
phòng, mùi quỷ khí ngày càn nồng nặc. Định lên tráng Nhã Minh một lá bùa tránh
quỷ khí nhập thân, hắn hô lớn: -Nghiệt chướng, mau hiện thân!!
Vẫn không có thứ gì đáp lại ngoài làn khói đen ngày càng dày đặc.
-Được vậy để ta!
Hắn vẽ một pháp quyết lên không trung, từng dòng ký tự kỳ lạ sáng vàng bay qua
cửa sổ, lấp tức dùng nội công tâm pháp mao sơn bay theo, hắn thấy một nữ tử
đứng trên nóc nhà.
Từng đoàn quỷ khí từ cô ta mà ra,đầu tóc xoã dài đến quá hông, đôi mắt đỏ to
không có mí mắt, nửa má đã bị dòi bọ lúc nhúc ăn gần hết, hàm răng sắc nhọn
cùng nụ cười rộng tới mang tai.
Khuôn mặt này chỉ cần người bình thường nhìn vào đã chết ngất nhưng đối với
Mạc Huy dường như chẳn có tác dụng gì. Hắn lập tức phi thân đâm kiếm về phía
lệ quỷ. Biết không thể doạ được hắn bằng quỷ ảnh lệ quỷ ngay lập tức tránh né
dùng quỷ khí phun ra để ẩn thân mình.
Mạc Huy nhíu mày hô lớn Thông Thiên Nhãn, bất chợt hai mắt hắn toả sáng nhìn
thấu tất cả, hắn vội vàng đưa kiếm lên đỡ ..ầm...lực đạo quá lớn khiến hắn lùi
lại hơn năm bước, không có cơ hội thở dốc, hắn nhảy lên hơn hai mét lên không
trung ngay lập tức chỗ hắn vừa đứng xuất hiện hai vết cào sâu hoắm. Hắn đưa
tay vào túi áo lấy ra một tờ giấy màu vàng vẽ lên lôi phù chú, đang định ném
đi thì chợt nhớ "nhà của ông Hoàng, lôi phù chú mà động thì mình giết cả chục
con nữa cũng không có tiền đền mất ????????" vậy là hắn ngậm ngùi thu vào.
Tiếp sau đó mặc cho lệ quỷ công kích thế nào hắn cũng chạy vòng quanh mà không
đánh trả lại. Vừa chạy vừa dùng kiếm kẻ trên mái nhà một đường. Bỗng hắn đứng
lại cười đê tiện:
-đuổi anh đủ chưa?em chết chắc rồi em gái à.
Mặt cuối xuống 45* mắt nhìn lên mép môi nhếch dần sang bên trái lộ ra hàm răng
PS. Ai đứng đó chắc không thể tin được thiên sư mao sơn lại có nụ cười đê tiện
đến như hắn.
-Càn Khôn Bát Quái Trận Khảm, Chấn, Cấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài, Càn khởi!
Bất chợt xung quanh Mạc Huy phát sáng lên bát quẻ càn khôn, tay kết ấn miệng
lẩm nhẩm niệm chú, luồn sáng cứ theo hắn niệm chú mà tăng lên dường như đang
giày vò lệ quỷ đến lúc gần như lệ quỷ hiện nguyên hình hắn mới ngưng niệm.
Bấy giờ nhìn cô ta thảm hơn ban đầu nhiều lắm, tay chân rướm máu gãy từng đoạn
xương đâm ra trắng hếu, cổ đã bị gãy sang một bên, miệng đang hộc máu, đặc
biệt là quần áo rách rưới đủ chỗ nhưng nhìn thấy bộ dạng này thì thà hắn không
nhìn còn hơn.
Lệ quỷ thều thào nói:
-Tiểu nữ tên Hà Tố Như là chết vì tai nạn đi đèo rơi xuống vực, do oán khí quá nặng nên không thể đầu thai, xin thiên sư ân xét.
-Được, vậy ta hỏi ngươi vì sao lại cố vào căn phòng kia ?? Mạc Huy hung tợn trợn mắt hỏi.
-Không dám giấu thiên sư, trong quỷ giới chúng tôi đang truyền một tin rằng ai có thể giết chết và ăn thịt nam nhân trong phòng kia thì có thể tăng tu vi gấp nhiều lần, xin thiên sư thứ tội tiểu nữ không dám nữa...Lệ quỷ giọng nói u linh tản mạn vào không trung tha thiết cầu xin.
Hắn giật mình!!! Làm sao có thể??? Trừ khi...Ôi đệt rắc rối to rồi
Mạc Huy lập tức viết một lá Độ Hồn Phù :
- Để ta tiễn ngươi đi một đoạn xuống địa phủ, ở đó tuỳ lão Diêm xem xét là
cho người lên thiên đàn hay xuống địa ngục. Cứ ở lại một ngày trần gian sẽ
thêm một năm hình phạt ở địa ngục, nhưng vì người chết oan nên ta sẽ cho người
một lá trần tình coi như xem mặt mũi ta mà lão giảm ít nhiều số hình phạt.
- Đa tạ đại ân thiên sư.
Nói rồi lệ quỷ hoá thành đám mấy trắng từ từ biến mất cùng Độ Hồn Phù.
Hắn trở lại phòng,vì trận chiến của hắn mà chẳn có ma quỷ nào dám đến gần. Hắn
nhìn Nhã Minh thở dài:
-Sau này khổ cho ngươi rồi...
¶¶ Đẳng cấp quỷ: U hồn, Oán linh, Ác quỷ, Lệ quỷ, Quỷ thủ lĩnh, Quỷ khấu, Quỷ
vương.
Đẳng cấp pháp sư: quên dòi :3 cơ mà Thiên Sư đã là cao lắm????đủ làm trưởng môn
cơ mà