Người đăng: DaoThan
Một tiếng thở dài vang lên, chỉ một tiếng này như thế này, không lớn không
nhỏ, nhưng chứa đựng thiên địa cộng hưởng, thiên địa giờ phút này bình tình
trở lại, Lý Đồ hay Mộc Vân Kỳ, kể cả tất cả mọi người ở quảng trường giờ phút
này im ắng không một tiếng động, nhưng bên trong bọn hắn như có ngàn vạn thiên
lôi oanh minh, như có ức vạn hắc mã ầm ầm chạy qua.
'' Nên dừng lại '' Bỗng nhiên một thân ảnh từ chân trời đi đến, kèm theo đó là
một thanh âm già nua, thanh âm như cuối đời về với đất, khôi phải vậy, nó vang
lên để bọn người tất cả chấn động không ngừng, đầu óc trống rỗng.
Người đến đó là một lão giả già nua, dáng người hắn hơi còng, mặc một áo đạo
bào cũ kỹ hơi mục nát, trên khuôn mặt đầy nếp nhắn giống như trải qua vô số
tuế nguyệt bào mòn, đôi mắt đục ngầu nhưng ẩn chứa vô vàn trí tuệ, đầu tóc bạc
phơ buộc gọn trên đỉnh, nhìn một thân hình đầy yếu kém nhưng trong thể nội hắn
đang vô hình tản ra từng tia uy áp cực kỳ khủng bố, bốn phía thiên địa như lùi
bước nghênh đón.
'' Bái kiến sư tôn '' Mộc Vân Tử sắc mặt biến hóa, lập tức thi lễ, đây chính
sư tôn của hắn, cũng chính là lão tổ của Mộc gia.
'' Bái kiến sư tôn '' Mộc Vân Kỳ cũng nhanh chóng hành lể, hắn thân là Mộc gia
gia chủ, đức cao vọng trọng, quyền thế ngập trời nhưng y nguyên vẫn còn một
người để hắn cúi đầu.
Tất cả Mộc gia để tử toàn bộ biến sắc, não hải vù vù, bọn hắn nhìn xem lão giả
này giống như một tôn gần đất xa trời, nhưng trên thân tản ra vô thượng khí
thế, quan trọng nhất gia chủ của bọn hắn thế mà gọi lão giả này là sư phụ, đến
đây hiển nhiên bọn hắn đã nhận ra.
'' Bái kiến lão tổ '' Trong đầu thiên lôi không ngừng oanh minh, bọn hắn không
kịp nghĩ nhiều, trực tiếp quỳ xuống mặt đất hét lớn, vang vọng toàn bộ Mộc
gia, tất cả người Mộc gia, bất kể già trẻ gái trai, tu vi gì cũng tại một khắc
này quỳ rạp dưới mặt đất.
Đây chính là lão tổ của bọn hắn, bọn hắn chưa bao giờ được gặp qua lão tổ,
cũng không thể có tư cách gặp mặt, nhưng đối với bọn hắn mà nói, lão tổ chính
là một cây đại thụ che trời, bảo vệ toàn bộ Mộc gia, chí cao vô thượng cường
giả, đó là Nguyên anh cảnh tu sĩ cường giả trong truyền thuyết, ít nhất đối
với bọn hắn là như vậy.
Không riêng gì toàn bộ Mộc gia, đến ngay cả một bên Lý gia cùng Cung gia cũng
thần sắc oanh minh, bọn hắn không tự chủ được quỳ lạy xuống mặt đất, đó không
phải là quỳ lạy tổ tiên của bọn hắn, đó là quỳ lạy tôn kính cường giả.
Có một số chuyện không nói cũng ý thức được, vì đâu bọn hắn an toàn, vì đâu
Mộc gia thực lực khủng bố như vậy còn không xưng bá, trong đầu bọn hắn tuy
không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đó mới là chân chính cường giả.
'' Nguyên Anh... '' Cung Nguyệt bây giờ cũng đã động rung từ lâu, trong mắt
toát ra vẻ cực kỳ khao khát, nàng thấy đó chính là lực lượng, một cổ lực lượng
để thiên địa bốn phía cộng hưởng, để thiên địa bốn phía vì đó mà lùi bước, hết
thảy như chúa tể bên trong thiên địa, duy ngã độc tôn.
Kể cả Lý Đồ cũng vậy, hắn cảm nhận một lực lượng giống như thiên địa nghiền ép
đồng dạng, một cảm giác vô cùng bất lực hiện lên trong lòng, hắn nhìn về phía
lão giả trên bầu trời, trong mắt hiện lên đắng chát, cái cảm giác này 18 năm
trước hắn đã từng cảm nhân qua, hắn bây giờ... hoàn toàn đắng chát.
'' Bái kiến Mộc tiền bối '' Lý Đồ ôm quyền cúi đầu, hắn có thể làm gì, đối
phương là Nguyên anh cảnh giới, một chỉ liền để hắn hình thân câu diệt, thậm
chí toàn bộ Lý gia, cho dù nhi tử hắn quan trọng nhưng hắn không thể lấy huyết
mạch ra tộc để làm trò đùa.
Lão giả đứng trên bầu trời, hắn nhìn qua Mộc gia phá toái đại địa, hắn nhìn
bốn phía đệ tử trắng xám hoảng sợ sắc mặt, hắn nhìn thấy Mộc Nhu một mặt bi
thương thất thần hôn mê, và còn Lý Tiểu Hàn khí tức biến mất động dạng như một
xác chết kia, cái này để hắn không khỏi thở dài mệt mỏi.
'' Lão phu Mộc Vân Triều sống đã hơn nghìn năm, tuy không nói kinh lịch toàn
bộ thời đại gia tộc nhưng không biết mấy đời gia chủ...''
'' Bọn ngươi thân là một chủ một tộc nhưng không biết tự kiềm chế bản thân,
đánh đánh giết giết, nếu để kẻ thù đục nước béo cò... cái này bọn ngươi có
xứng làm gia chủ '' Mộc Vân Triều lạnh lùng nói, hắn một đời kinh lịch lâu năm
nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, năm đó tứ đại gia tộc liên minh ước
định lập xuống, lấy Chu Thiên phiên đá làm gốc, nhưng bao đời không thể quật
khởi, chỉ trách vãn bối ngu ngốc mà thôi.
'' Mộc Vân Kỳ cùng Lý Đồ giao chiến, Cung Nguyệt thì đứng một bên không quan
tâm, các trưởng lão thì xem kịch vui, đệ tử chỉ biết đứng mũi chịu sào, không
có người quản lý trật tự, cái này còn ra cái gì thể thống '' Mộc Vân Triều
gương mặt già nua lạnh lùng thanh âm vang lên, hắn mỗi câu vang lên đầu như
nghìn đạo thiên lôi đánh thẳng vào tâm thân mọi người, oanh minh thiên địa câu
nói.
'' Sư Tôn, đệ tử biết sai, tuyệt đối không có lần sau '' Mộc Vân Kỳ sắc mặt
trắng bệch, đầu óc vù vù ầm vang nói, quả thật lúc trước hắn vì nữ nhi hắn mà
điên cuồng, lại thêm Lý Đồ dữ tợn khiêu khích, mới để cho hắn không suy nghĩ
cái gì kỹ càng ngoài đối chiến.
'' Mộc tiền bối, vãn bối biết sai, nhất định sẽ không có lần sau '' Lý Đồ cũng
không chần chờ lập tức lên tiếng, hắn cũng như vậy mất bình tĩnh, lúc đó chỉ
có điên cuồng cùng dữ tợn, nhưng nghĩ lại bây giờ thì hắn càng có nhiều hơn là
đắng chát.
Nếu quả thật lúc đó mà có địch nhân thừa cơ xâm chiếm, bọn hắn hoàn toàn thất
thủ, không có cơ hội phản kháng, từ đây có lỗi với liệt tổ liệt tông, tội nhân
muôn đời, dù xuống hoàng tuyền cũng không rửa sạch tội lỗi.
'' Hừ... Lý Đồ, ta hỏi ngươi vì sao lại có chuyện như vậy '' Mộc Vân Triều
thần sắc lạnh lùng nói, hắn lúc trước là không có ở nhà, tất cả mọi chuyện
phát sinh hắn hoàn toàn không biết, nếu không há có thể xảy ra chuyện này, với
lại hắn nhìn đến trên quảng trường chỉ có Mộc Nhu và Lý Tiểu Hàn là hôn mê bất
tỉnh, còn lại tuy chỉ bị thương nhưng hoàn toàn không có khả năng chuyện gì,
lập tức để hắn nhíu mày.
'' Tiền bối... tất cả mọi chuyện phát sinh đều là do Tiểu Hàn và Mộc Nhu bắt
nguồn '' Lý Đồ đắng chát nói, chuyện hôn ước đối với hắn không quan trọng,
nhưng hôn ước có kèm theo một chuyện đó liên quan đến huyết mạch của hai gia
tộc, hắn không thể sơ xuất chủ trì, mà hắn cũng không dám chủ trì chuyện này,
chỉ cần một quyết định sai sót, liền lập tức tan thành mây khói.
Mộc Vân Triều nhìn qua bên Mộc Vân Kỳ trầm mặc, hiển nhiên kết quả đúng như
vậy, cái này không khỏi để hắn phức tạp, kỳ thật chuyện này nói ra đúng là khó
mà thực hiện được, thử nghĩ nếu đi đêm tồn vong một gia tộc gửi gắm vào nhau,
đây đúng là một chuyện cức kỳ khó khăn, đến hắn cũng không thể hiểu nổi tại
sao tổ tiên lại phải định ra như thế ước định, nếu chỉ có một cuộc hôn nhân
thì không thể đến bước như thế này.
Mà hắn nhìn bao quát tình hình toàn cảnh diễn biến ở đây thì hắn cũng đã biết
một hai ý tứ, Mộc Nhu hôn mê làm Mộc Vân Kỳ điên cuồng, Lý Đồ dữ tợn lên cũng
vì Lý Tiểu Hàn, cái này kết quả đã quá rõ ràng còn gì.
Một lúc sau, hắn đặc biệt để ý Lý Tiểu Hàn trên thân không còn khí tức nhưng
phải đã chết mà giống như hôn mê kia, đôi mắt không khỏi ngưng tụ, với lại hắn
thấy trong cơ thể Lý Tiểu Hàn kinh mạch xương cốt hoàn toàn không bị thương,
có thể nói thể nội vãn cường hãn như trước, nhưng tại sao lại không còn khí
túc, sau đó hắn mắt chợt lóe nhìn về phía Lý Đồ.
'' Lý Đồ, nhi tử ngươi chưa chết, mà hắn cũng không phế, ngươi có thể yên tâm,
nhưng... có thể cần ở chỗ lão phu một thời gian '' Mộc Vân Triều lạnh nhạt
nói, trên cơ thể tên tiểu tử này có chút thú vị, hắn muốn đem lây kiểm tra một
chút, nhân tiện chữa trị cho Mộc Nhu.
'' Vậy thì đa tạ Mộc tiền bối gia tay cứu giúp '' Lý Đồ sắc mặt sát na kích
động, hắn vốn tưởng Hàn nhi đã chết, nhưng hắn khi nghe Mộc Vân Triều nói như
vậy không khỏi thập phần bình an, nếu Hàn Nhi được Mộc gia lão tổ cứu giúp,
chắc chắn không sao.
'' ùm, khảo hạch cứ như vậy sẽ kết thúc đi... Vân Tử, ngươi mang mấy người đạt
tới danh ngạch đi lạc ấn Chu Thiên Bảng '' Mộc Vân Triều lạnh nhạt phân phó,
đánh một cái ngáp không quan tâm moi chuyện ở dưới phất tay môt cái, một đạo
lưu quang quấn lấy Lý Tiểu Hàn cùng Mộc Nhu tới tay, khoác lên hai vai ôm đồm
định đi.
'' Sư tôn, kỳ thật Lý Tiểu Hàn hắn cũng có được danh ngạch '' Mộc Vân Tử có
chần chờ nói, Chu Thiên Bảng chỉ khởi động được 3 năm 1 lần, nếu bỏ lỡ hoàn
toàn không còn cơ hội, chắc chắn phải đợi đến 3 năm sau.
Lý Đồ một bên cũng chấn động nghĩ tới, lập tức hướng về Mộc Vân Triều như muốn
nói điều gì thì bị hắn đánh gảy.
'' Vậy ngươi mang hai người kia đi lạc ấn, con về phần Lý Tiểu Hàn ta tự có
sắp xếp '' Mộc Vân Triều cũng có chút sửng sốt, nhưng sau đó lại lạnh nhạt
không quân tâm, tùy ý nói một câu, một bước đạp xuống biến mất khỏi chân trời.
Mộc Vân Tử trầm mặc, Lý Đồ cùng Mộc Vân Kỳ trầm mặc, Cung ra cùng tất cả bọn
người đều trầm mặc đứng lên, Mộc Vân Triều rời khỏi làm cho bọn hắn tâm được
thoải mái xuống, nhưng tất cả mọi chuyện phát sinh trong lần này đủ để bọn hắn
chấn động cực kỳ mãnh liệt, đến bây giờ não hãi cũng ầm ầm vù vù không ngưng.
Mà tất cả mọi người cũng biết, qua ngày hôm nay rời đi, chắc chắn sẽ oanh động
không nhỏ, lập tức kinh động toàn bộ Đông Hoang thành, có thể nói kinh động
đến cả Đông Vu thành, thậm chí ngay cả Đoạn Thần Môn.
Đúng là như vậy, bên dưới Đoạn Thần Môn chính là Đông Hoang thành cùng Đông Vu
thành, tượng trưng cho bát đại gia tộc.