Ngươi... Không Hiểu


Người đăng: DaoThan

Vô số thiên oanh minh không ngừng trong đầu Lý Tiểu Hàn, vị hôn thê đây là ý
vị như thế nào, đó chính là phu nhân sau này của hắn, người ở bên hắn đến cuối
đời, hắn hô hấp dồn dập lên, nghe được câu nói này, hắn ánh mắt khó có thể tin
nhìn Mộc Nhu, vị hôn thê của hắn đang đứng trước mặt, một nữ tử tuyệt trần
thiên tiên, mơ hồ hắn nhìn đến tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, đây căn bản là
chuyện khó có thể tin, y nguyên não hải vù vù.

Toàn bộ quảng trường đấu võ đài đã im lặng từ lâu, từ khi thanh đại kiếm tụ
hợp ba đạo pháp dung nhập kia sát na xuất hiện một khắc, trong lòng bọn hắn
đồng dạng thiên lôi oanh minh ngập đầu, nội tâm đã không ngừng nhấc lên sóng
gió ngập trời, khó có thể tỉnh hồn, mà giờ khắc này khi nghe Mộc Nhu thốt lên
câu nói này, giờ phút này bọn họ như bị từng đạo bài sơn đào hải hung hăng đè
ép, không thể thở nổi, bọn hắn một mặt nghẹn ngào chấn động ngơ ngác, hận
không thể trực tiếp kinh hô.

'' Cái... cái này... này...! ''

'' Trời ạ... ta có phải nghe lầm hay không ''

'' Hắn... không là Mộc tiểu thư... hắn là vị hôn thê của ... ''

Cũng không biết từ lúc nào, có lẽ rất lâu sau đó mới có người cố nén chấn động
trong lòng bật thốt mấy câu, nhưng sau đó đầu bọn hắn lại như tiếp tục dâng
lên vù vù, không thể suy nghĩ mạch lạch tất cả mọi chuyện đến cùng như thế nào
là thật.

Mà ở một bên Cung gia một mặt không biểu tình nhưng trong lòng bọn họ đã sớm
sóng lớn ngập trời, đây là tình huống thế nào, chẳng lẽ đến vị kia Mộc gia
tiểu thư thiên kim cành vàng lá ngọc cũng xiêu lòng với hắn sao... cái này căn
bản là không có khả năng.

Mộc Vân Kỳ cùng các trưởng lão Mộc gia giờ phút này sắc mặt âm tình bất định,
nhìn vào không thể suy đoán bọn hắn đang nghĩ gì, Mộc Vân Kỳ lập tức quay sang
chỗ Lý Đồ, thấy hắn cũng một mặt âm tình bất định, hắn hiển nhiên đang chờ
phản ứng của Lý Tiểu Hàn, hắn lúc trước sở dĩ không nói chuyện này với Lý Tiểu
Hàn đó là vì Lý gia, hắn cũng không nhất thiết vì một cuộc hôn nhân mà gọi
chuyện này là một bí mật.

Phía võ đài Mộc Nhu giờ đã cúi mặt đi mất, tránh đi ánh mắt của hắn, nàng đã
sớm biết cùng Lý Tiểu Hàn một hồi duyên phận, chỉ có điều cuộc duyên phận này
cũng không phải nàng tự chủ, lúc trước nàng không nói ra sự việc này đó là vì
nó có can hệ toàn bộ huyết mạch Mộc gia, đây là chuyện dù có muốn hay không
thì nàng cũng phải đi theo, nhưng cũng vì thế mà trong lòng nàng thường xuyên
khó chịu bất thường.

Vì vậy nàng đã theo lần này khảo hạch lựa chọn cùng hắn đối chiến, đó là vì
muốn tìm cho mình một cái lý do chính đáng, nàng muốn xem hắn biểu hiện, mặc
kệ là thắng hay thua, nàng cũng nói ra một điều rằng nàng là vị hôn thê của
hắn, muốn có cho mình chân chính ngôn thuận một cái danh nghĩa, nàng biết Mộc
gia cùng Lý gia ở giữa ước định, mà ước định này không thể phá vỡ, đến Lão tổ
cũng không thể làm gì.

Nhưng khi thấy Lý Tiểu Hàn không phải là phế vật như mọi người thường nói, nếu
nói hắn có được nghịch thiên tạo hóa mà quật cường thì cũng không đúng, cho dù
tạo hóa thì cũng là ngoại vật, cái Lý Tiểu Hàn chứng minh đó là thiên phú cùng
ngộ tính, nếu hắn được nghịch thiên tạo hóa thì cũng không thể ngộ ra đạo pháp
Lý gia.

Mà Mộc Nhu nghĩ hắn chính là như vậy ẩn nấp, có lẽ chính hắn không muốn cùng
nàng như vậy một hồi duyên phận, cho nên tỏ ra như một kẻ ngu si phế vật, để
Mộc gia đến hủy bỏ ước định này, nhưng cho dù hắn như thế nào muốn hủy bỏ hay
không thích thì nàng cũng muốn cùng hắn nói rõ chuyện này, nếu không tâm loạn
như ma, đạo sinh tâm ma.

Nàng cứ như vậy không nhìn thẳng vào mắt hắn, giống như đang chờ câu trả lời
quả hắn, giống như chỉ cần hắn nói đồng ý nàng liền nhào tới phía hắn, đây dù
sao cũng là chuyện sớm muộn duyên phận mà đến, không thể cưỡng từ, trừ khi...
chết.

Lý Tiểu Hàn nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc Mộc Nhu kia, lòng hắn không
thể bình tỉnh, đầu óc hắn trống rỗng, thiên lôi oanh minh không ngừng, hắn
không thể nghĩ được cái gì, tất cả suy nghĩ của hắn trước kia nằm ngoài dự
đoán, hắn cho rằng Mộc Nhu là vì tức giận hắn lúc trong sảnh điện mà đấu, hắn
cho rằng vì thần long chúc phúc mà đấu, hắn... tất cả nằm ngoài suy nghĩ trước
đó của hắn, đến bây giờ hắn mới biết, đó là vì hắn là vị hôn thê của nàng.

Lý Tiểu Hàn giống như ý thức được chuyện này có chút khó tin, lập tức ngẩng
đầu nhìn về phía Lý Đồ, hắn thấy trên mặt Lý Đồ phức tạp cực đậm, một mặt khó
khăn giải thích, nhưng hắn cũng không có hành động gì theo kiểu từ chối... hắn
không biểu tình, hết thảy là sự thật.

Thấy vậy Lý Tiểu Hàn thiên lôi oanh minh trực tiếp trở thành thiên kiếp oanh
minh, đầu hắn như muốn nổ tung đồng dạng, hắn thảy tin tức đến quá bất ngờ,
hắn cũng không biết hắn nên lựa chọn thế nào, một cảm giác cực kỳ khó khăn
cùng nặng nề bộc phát trong lòng hắn, hắn có cảm giác tất cả đều không ổn, mơ
hồ chỉ cần hắn gật đầu, sẽ có một khối vô hình đâm vào tim hắn, mà hắn lắc đầu
cũng có một khối đâm vào tim hắn, cái cảm giác để hắn phát điên... muốn chết
hiện lên.

Khuôn mặt hắn nguyên bản trắng bệch, khí tức tái nhợt, ngoài như vậy thì thần
thái hắn cũng từ mệt mỏi sát na biến thành cực độ thanh tỉnh, giống như hắn
muốn thần hồn câu diệt cũng muốn đi làm rõ chuyện này.

'' Ta...là vì hôn thê...của ngươi sao '' Lý Tiểu Hàn cuối cùng hắn cũng từ từ
ổn định lại tâm thần, cắn răng nói, trong lời nói của hắn giống như khó có thể
tin đồng thời không thể tin được nhìn Mộc Nhu nói.

Mộc Nhu nghe hắn nói như vậy không khỏi ngơ ngác lên, nàng ánh mắt đụng chạm
với hắn, cảm nhận hắn trong câu nói khó có thể tin kia, làm lòng nàng cũng
không hiểu dâng lên một cỗ nhói nhói bi thương và thất thần.

'' Tiểu Hàn... ta... là vị hôn thê của ngươi, mà ngươi.... chính là vị hôn phu
của ta '' Mộc Nhu rất ngại ngùng nói, xung quanh nhiều người như vậy, dù sao
nàng cũng là một nữ nhân, không thể tránh khỏi áp lực.

'' Rốt cuộc chuyện này là thế nào, tại sao ta lại biến thành vị hôn phu của
ngươi, tại sao từ trước đến giờ ta không biết '' Lý Tiểu Hàn nghe đến như vậy,
hắn đã hiểu, Mộc Nhu sẽ là vị hôn thê của hắn, nhưng duy nhất chỉ có một điều
hắn không hiểu, đó là tại sao Mộc Nhu lại là vị hôn thê của hắn.

'' Cái này cha ngươi không nói lại với ngươi sao '' Mộc Nhu một mặt ngơ ngác,
hiển nhiên trước đó Lý Tiểu Hàn không phải là vì trốn tránh với nàng hôn ước,
mà là hắn không biết, nàng nhìn hắn một mặt lắc đầu mờ mịt, không biết làm sao
nhoi nhói trong lòng.

'' Đó là... 700 năm trước tổ tiên ước định xuống, chỉ cần Mộc gia xuất hiện
Băng ... Tiểu Hàn, chuyện này chúng ta có thể nói sau được không '' Mộc Nhu
đang như muốn nói lại thôi, cái này Lão Tổ đã từng khuyên nàng không nên tiết
lộ ra ngoài, nếu không... hậu quả cực kỳ khó lường, thậm chí dẫn đến họa diệt
tộc.

'' Chuyện này tất nhiên có thể nói sau, con bây giờ về ngươi, tại sao trước đó
ngươi không đến tìm ta nói rõ chuyện này, mà phải đợi đến tận hôm này... '' Lý
Tiểu Hàn hắn vẫn có lễ độ, một chút bí mật không thể nói thì có thể nhịn,
nhưng hắn luôn là người công tâm phân minh, hắn muốn sáng tỏ tất cả mọi
chuyện, hắn cũng đã từng nghĩ đến vị hôn thê của mình, hắn không muốn đi vào
vết xe đổ của Lý Phi Phi, chỉ còn lại nỗi đau.

'' Đó là tại vì... gia tộc của ta, không thể tùy tiện... đến khi ta có thể trở
thành ngươi vị phu nhân chính thức '' Mộc Nhu nghe Lý Tiểu Hàn nói không hiểu
tại sao nội tâm cảm giác bi thương cực nồng đang khó tả bạo phát đi lên, nhưng
nàng vẫn cắn răng nói, trong lời nói cực kỳ xấu hổ, nàng là nữ nhân nhi, bị
một nam tử ở đám đông không người chất vấn như vậy... cái này phải gọi là cái
gì cảm giác đây.

Mộc Nhu nói xong câu này, Lý Tiểu Hàn trong lòng hắn tự nhiên là trầm xuống
đáy cốc, vực sau thâm uyên, trái tim hắn cũng bắt đầu lạnh xuống.

'' Đó là tại vì ngày trước ta là phế vật, gia tộc của ngươi không chập nhận
như vậy cũng là bình thường... mà ngươi trong lần này quyết đấu, hiển nhiên
chính là muốn diệt sát ta, từ đó hủy bỏ ước định. '' Lý Tiểu Hàn trên mặt cười
lạnh nói, hắn tuyệt đối không cả tin tất cả, Lý Phi Phi trước đó đã cho hắn
một vố đau, hắn không muốn chính mình lại đi vào vết xe đổ đó.

'' Ngươi... không hiểu '' Nghe Lý Tiểu Hàn như vậy trực tiếp phũ phàng nói ra,
nàng trong lòng bi thương cùng nhoi nhói lập tức bạo phát, trong miệng không
tự chủ được phun ra một ngụm máu, trong đôi mắt hai hàng lệ rơi xuống, nó rơi
xuống như không thể rơi hết, nó giống như đây chính là lần đầu nàng khóc, mà
cũng như vĩnh hằng chảy mãi không ngừng.

Nàng không biết Lý Tiểu Hàn làm sao như vậy, nàng cũng không biệt Lý Tiểu Hàn
làm sao tuyệt tình như vậy, có lẽ cái danh phận này đã đeo bám nàng cả đời,
mãi mãi không thể buông ra, có lẽ nàng đã đi theo số mệnh, trong lòng hắn
không có nàng, Mộc Nhu lắc đầu buồn bã, vì một tên không không có nàng trong
lòng mà buồn bã, mà bi thương, nàng suy yếu khí tức hôn mê bất tỉnh, ngã giữa
võ đài, chỉ còn bên trên cột cao Lý Tiểu Hàn khuôn ngớ ngẩn.

Hắn không biết vì sao lòng hắn cũng nhoi nhói khó hiểu, hắn cảm nhận nữ tử kia
giống như vì hắn mà đỗ lệ, vì hắn mà buồn bã bi thương, cái này hắn sau khi
nhìn thấy nữ tử hôn mê nằm ở dưới mặt đất kia, đầu óc trống rỗng.

'' Lý Tiểu Hàn, ngươi... rất tốt, nếu ngươi đã không thừa nhận chuyện này hôn
lễ thì thôi, ngươi còn dám đả kích con gái ta...''

'' Nó có chổ nào không xứng với ngươi... ngươi.... căn bản là súc sinh '' Mộc
Vân Kỳ gào thét dữ tợn, đạp không một bước xuất hiện trước võ đài, ôm lên Mộc
Nhu hôn mê sau đó ngưng tụ một chượng nghiền ép hướng Lý Tiểu Hàn.

Oành một tiếng, Lý Tiểu Hàn hắn đã suy yếu, nay lập tức bị một chưởng lực
khủng bổ sát na đập trúng, khí tức liền mơ hồ, dần dần ảm đạm từ trên cột đá
ngã xuống đất, nhìn như một cái xác.

'' Mộc Vân Kỳ, người làm gì '' Lý Đồ biến sắc, hắn không nghĩ Lý Tiểu Hàn cứ
như vậy ăn một chưởng, thậm chí có thể chết đi, dù sao đối phương cũng là Kim
Đan cảnh giới, một cái ánh mắt liền có thể diệt sát Luyện Khí, chứ đừng nói là
một chưởng...

Main đã chết


  • Chưa Xong, còn tiếp một cái đám tang của hắn :))


Bá Đạo Thần Ký - Chương #20