Căn Bản Hắn Quá Giàu A


Người đăng: DaoThan

Một kiếm chém ra, một đạo mãnh liệt kiếm quang màu đỏ nháy mắt ngưng tụ, trên
thân kiếm khí ầm ầm tản ra, sát na đụng chạm 3 mũi tên, tạo thành chấn động
trùng kích, vô số linh lực bắn ra bừa bãi, một lúc... chỉ thấy kiếm quang màu
đỏ này mắt trần nhìn rõ đang dần dần ảm đạm không ít từ từ hóa ảo lập tức sụp
đổ.

Mà ba đạo mũi tên này y nguyên khủng bố vô cùng, đây chính là lực lượng của
thượng phẩm linh khí, có thể nói với tu vi của thanh niên tuấn lãng cộng thêm
kiện thượng phẩm linh khí này bạo phát thế công, không nói vô địch những cũng
không kém nữa bước Trúc cơ là bao nhiêu.

Nửa bước Trúc Cơ có thể hiểu như những người từ luyện khí đột phá thất bại
Trúc Cơ cảnh, tuy rằng không hóa thức hải nhưng đan điền bành trướng không ít,
từ đó lục lượng tất nhiên đem so với bình thường luyện khí viên mãn lớn hơn
rất nhiều, nhưng đột phá Trúc Cơ một khi thất bại, từ đó về sau nếu muốn trùng
kích tiếp tất nhiên sẽ chịu rất lớn thống khổ.

Theo ba đạo mũi tên thế như vũ bão ầm ầm lao về phía Lý Vạn, cảm nhận nguy cơ
sinh tử mãnh liệt trong nháy mắt, hắn lập tức không chút do dự ném lên thanh
kiếm cầm trong tay hét lớn.

'' Bạo ''.

Một luồng linh lực cực mạnh khí tức hủy diệt nhanh chóng khuếch tán, trực tiếp
đụng chạm 3 mũi tên về sau toát diệt, 3 mũi tên nhanh chóng cũng sụp đổ, một
kiện trung phẩm linh khí cứ như vậy mất đi.

Lý Vạn có chút đau lòng, nhưng có thể cản trở đạo thế công vừa rồi hắn cũng
không tiếc, hắn nhìn lại phía Cung Lãng phát hiện thế mà hắn vẫn còn tiếp tục
bạo phát ra linh lực khổng lồ tiếp tục kéo cung.

'' Không có khả năng '' Lý Vạn sắc mặt trắng bệch, thượng phẩm linh khí đó là
không phải bình thường Luyện khí có thể dùng, nó cần đại lượng linh lực đi
thôi động, mà đại lượng linh lực này cho dù Luyện Khí tầng 10 cũng chỉ có khả
năng thôi động một lần, còn về hai lần, đó là chuyện hơi chút khó tin, nhưng
nó đã diễn ra.

'' Chẳng lẽ hắn còn một kiện phù trợ pháp bảo '' Lý Vạn ánh mắt sắc bén liếc
thấy sợi dây chuyền trên cổ Cung Lãng đang phát sáng, không có nghi hoặc trực
tiếp khẳng định, đây có lẽ là nhà giàu đối phó nhà nghèo a.

'' Căn bản hắn quá giàu a ''

'' Ta nhận thua '' Hắn đắng chát nói, tên Cung Lãng kia có một kiện phù trợ
pháp bảo, có thể gia trì một chút linh lực, nhưng cũng có thể phát động một
kích, một kích đối phương quá mạnh, mà trung phẩm linh khí hắn chỉ có một
thanh, không thể tiếp tục bạo nổ, hắn mơ hồ nếu đối phương phát động thế công,
hắn nhẹ thì trọng thương, nặng thì sinh tử khó coi, hắn chỉ trách số phận đắng
chát mà thôi.

Thanh niên tuấn lãng Cung Lãng khóe miệng cười mỉm, nếu không phải nhờ hai cái
pháp bảo này thì hắn đã chết dưới tay tên Trúc Cơ lần trước, nếu không phải
hai món pháp bảo này có lẽ hắn cũng khó mà dành cột thứ nhất 2 với tên Lý Vạn
kia, mà hai món pháp bảo này là mẫu thân Cung Nguyệt đưa, cái này để hắn rất
là cảm thán số mệnh.

Trên võ đài có 3 cột đá, cây cột thứ nhất mơ hồ không người ngó tới, cây cột
thứ 2 Cung Lãng tự tin nghênh địch còn cây cột thứ 3... bốn phía giờ phút này
trên quảng trường đấu võ đài ai ai cũng mệt, đặc biệt là tên nam tử trên cột
đã thứ 3 kia, hắn vô cùng thảm, có thể nói quần áo rách rưới đã không ít,
nhưng y nguyên trụ được, phải nói hắn ý chí rất kiên cường.

'' Chỉ cần ta kiên trì một chút nữa... cũng sắp hết thời gian một cây nhang
rồi '' Nam tử này chính Mộc Phúc, trên mặt hắn vô cùng dữ tợn, hiển nhiên tiếp
nhận gần 20 thân ảnh thế công, hắn đã rất vật vã, mắt thấy thời gian sắp đến
một nén nhang, hắn đang định ngửa mặt lên trời cười to thì bỗng nhiên một
luồng uy áp từ trời giáng xuống.

Một thanh đại kiếm thủy tinh đang từ từ hạ từ trên trời rơi xuống, rơi xuống
mi tâm hắn, nháy mắt một cỗ vô tận sinh tử bộc phát trong lòng hắn, một đạo
khó mà hình dung uy áp từ thanh đại kiếm này tản ra, trên khuôn mặt đang tính
cười to kia lập tức hóa thành một câu.

'' Ta nhận thua '' Mộc Phúc sắc mặt dữ tợn giận dữ, hắn không nghĩ chính mình
lại tự nhiên hóa thành câu đó nói ra, nhưng cũng không có cách nào khác, hắn
bây giờ có thể nói đã vô cùng suy yếu, nhất là đối mắt với thanh đại kiếm thủy
tinh tản ra mơ hồ nguy hiểm kia, hắn có thể làm gì.

'' Đáng chết '' Mộc Phúc khí tức điên cuồng, hắn gầm thét một tiếng, ngã xuống
đài, lập tức hôn mê.

Chỉ thấy trên cây cột Mộc Phúc hắn vừa đứng thình lình xuất hiện một đạo bạch
y thiếu niên, trên bạch y này nhìn rất phổ thông nhưng cẩn thận quan sát thì
có thể thấy nó đang giặt rất sạch, thân ảnh thiếu niên này hơi thon, làn da
hơi trắng, đôi mắt sâu thảm đen kịt, mái tóc dài đen nhánh tung bay theo gió,
khuôn mặt thì... có thể kêu là hơi có chút tuấn tú, đỉnh phong phổ thông thiếu
niên đi.

Hắn đứng đó trên thân không tản ra linh lực dọa người nhưng đều để cho mọi
người mơ hồ cảm nhận nguy hiểm, đặc biệt là phía trên đầu hắn còn một thanh
thủy tinh đại kiếm như nước kia, trên cây cột đá của hắn tản ra uy áp cuồng
bạo nhưng không phải hắn tản mà là thanh đại kiếm này, hiển nhiên người thiếu
niên này chính là Lý Tiểu Hàn.

'' Đáng chết, tại sao lại là hắn ''

'' Không phải tên khốn này trọng thương sao ''

...

Tất cả mọi người nháy mắt biến sắc, khi nhìn lên thanh đại kiếm trên đầu Lý
Tiểu Hàn, bọn hắn không khỏi run lên, đến Tào Bình luyện khí viên mãn còn bị
nó chấn nát cánh tay, thậm chí là có thể diệt sát, cái này bọn hắn dám lên
sao.

'' Các ngươi dám lên sao '' Lý Tiểu Hàn âm thanh lạnh lùng nói, nếu tất cả gần
30 đạo thân ảnh này cùng xuất phát, hắn tuyệt đối không thể nắm chắc chiến
thắng, nếu vậy thì hắn chỉ có thể lập uy.

Vừa rồi hắn bị thương có thể nói là đã khôi phục một chút, thậm chí dưới Lý Đồ
trợ giúp đã hồi phục đến 8 phần, hoàn toàn không có trở ngại, nhưng không phải
đỉnh phong, hắn hoàn toàn không có nắm chắc.

'' Lý Tiểu Hàn, ngươi đừng khinh người quá đáng '' Có mấy tên ở dưới võ đài
sắc mặt khó coi nói, bọn hắn cực khổ đưa tên Mộc Phúc suy yếu xuống, ai ngờ
còn không đến tay bọn hắn lên đài thì đã bị cướp mất, cái này không phải đồ ăn
đến tận miệng còn bị chó giật mất sao.

Lập tức hơn 7 đạo thân ảnh khí thế hùng hổ nhanh chóng ngưng tụ pháp quyết ầm
ầm đánh tới cột đá thứ ba Lý Tiểu Hàn.

'' Để ta cho các ngươi chứng kiến tuyệt vọng '' Lý Tiểu Hàn thanh âm cuồng
vọng nói, hắn đây chính là muốn lập uy, bọn người dưới kia sức tận lực kiệt,
hắn muốn bảo toàn lực lượng cao nhất có thể, tránh trường hợp phát sinh ngoài
ý muốn, tránh lật thuyền trong mương.

'' Lý gia đạo pháp, Phong ''

Trong nháy mắt bốn phía cuồng phong nổi lên, gió thổi ầm ầm mang theo từng
lưỡi dao cực kỳ sắc bén giống như chỉ cần đụng chạm một cái nhẹ qua là có thể
rách thịt chảy máu.

Chưa hết ở phía trên đầu hắn lập tức bạo phát lực lượng, lấy tốc độ kinh người
xuyên phá hơn 7 đạo thế công, mà hơn 7 đạo thế công như vậy yếu ớt không chịu
nổi một kích, lập tức sụp đổ, nhưng theo sụp đổ đại kiếm không tiếp tục oanh
tới mà phía sau bão táp cuồng phong bắn ra đại lượng lưỡi dao về phía hơn 7
người kia.

Bọn hắn chỉ thấy từng làn gió mát xuyên qua thân thể, nhưng cái mát này động
dạng đau đớn, trên thân thể bọn hắn từng chỗ thịt rách chảy máu, toàn thân máu
tươi đầm đìa, hoảng sợ rút lui.

'' Ta khuyên các ngươi không cần tốn công vô ích, các ngươi chắc không muốn
giống Tào Bình...'' Lý Tiểu Hàn sâm nghiêm nói, trên thực tế vừa rồi một kích
hắn có thể đơn giản diệt sát hơn 7 người kia nhưng hắn không làm, hắn làm đó
là lập uy, mà diệt sát đối phương không có khả năng, chắc chắn trưởng bối bọn
hắn sẽ ra tay cứu giúp, như vậy tất nhiên phiền phức.

Tất cả bọn người im lặng trầm mặc, đến Tào Bình Luyện Khí Viên mãn còn chết,
hướng chi bọn hắn, sau đó bọn hắn ánh mắt kiên định, bùng nổ chiến ý tất cả
lao về phía Cung Lãng.

'' Ngươi điên rồi '' Cung Lãng biến sắc, dữ tợn trừng mắt nhìn về phía Lý Tiểu
Hàn, cái này kế sách sao hắn không biết, nhưng phải biết nói sao đây, đối
phương chính là lấy thực lực chứng minh, đến thanh niên hắc bào bên kia cũng
vậy, dồn tất cả lại phía hắn, cái này chỉ có thể để tâm hắn dâng lên vô tận
phiền muộn, cắn răng giận dữ đè nén xuống, ổn định tâm thần bạo trụ một nén
nhang trôi qua.

'' Chẳng lẽ là như vậy ... '' Mộc Vân Tử y nguyên cau mày, hắn không quan tâm
đến diễn biến cuộc khảo hạch lần này, hắn suy nghĩ đó là lời Lão Tổ nói, ánh
mắt hắn lộ ra phức tạp chi mang.

Nhìn xem một bên vô cùng chật vật Cung Lãng thì giờ phút này ở bên Cột đá thứ
ba Lý Tiểu Hàn hắn ung dung nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chỉ là.... hắn đang đối
mặt với một thiếu nữ mà thôi.

Thiếu nữ này vô cùng xinh đẹp, có thể so sánh như thiên tiên, nàng nhìn hắn
trên khuôn mặt lạnh như băng còn mang theo tức giận, nhưng không có trực tiếp
biểu hiện cái gì hành động động thủ, thiếu nữ này chính là Mộc Nhu.

'' Ngươi đây là muốn gì '' Lý Tiểu Hàn cau mày không hiểu tại sao thiếu nữ này
lại nhìn hắn như vậy, hắn nhìn ra tu vi cô gái này cũng là Luyện khí tầng 9 mà
thôi, hơn hắn một tầng, hắn tự tin không dùng thần thông mà chỉ dùng quyền
pháp phổ thông cũng có thể ngạnh kháng, nếu hắn dùng thần thông đó chính là
oanh sát... phải nói nhất cử diệt sát.


Bá Đạo Thần Ký - Chương #16