Người đăng: thien599@
Hắn cố gắng chạy, chạy xuyên qua khu rừng. Giữ vững lấy chuyển động
zic zắc, hắn làm cho mùi cơ thể của mình phân tán hết mức.
Linh khí trong cơ thể cứ ít dần, ít dần, rồi cuối cùng cạn kiệt.
Hắn chỉ kịp thời leo đên một cành cây cao rồi cố giấu mình trong
một tán lá rậm, cầu mong thoát khỏi con Linh Thú khổng lồ kia.
Con Linh Thú đó chắc chắn phải là thứ lớn nhất mà hắn từng được
thấy. Chỉ với thân hình đó, hắn đã thấy cực kì áp lực, cứ như cơ
thể hắn gào lên nếu không chạy ngay lập tức thì chỉ có chết vậy.
Ngẫm lại nguyên do mình lại thành ra thế này, hắn cười khổ. Chắc
chắn đây là một bài học nhớ đời. Ngoài ra, khi đi dạ ngoại, hắn
phải luôn luôn nhớ đem theo các loại dược phẩm triệt tiêu mùi cơ thể.
Ngưng thần, tập trung, hắn lại nhìn thấy quyển sách đó.
Vẫn chỉ có trang đầu tiên của quyển sách, vẫn dòng thứ nhất. Nhưng
lần này, hắn đã ẩn hiện thông hiểu một ít gì đó rồi.
Trong cơ thể hắn bắt đầu hình thành một loại khí tức. Tuy nhiên,
gần kề chỉ là vừa mới hình thành, chứ chưa thể gọi là thứ gì
cả.
Hắn vận chuyển tâm pháp, cố gắng hấp thu linh khí để bổ sung cho
bản thân. Trong huyết quản, từng đạo ánh sáng đủ màu đi khắp cơ thể
của hắn, làm cho tốc độ hấp thu nhanh lên gấp bội.
Kĩ năng được chưa làm 2 loại, một loại là chủ động dùng để công
kích, còn một loại là bị động dùng để tăng cường bản thân.
Thông thường, kĩ năng chủ động gọi là kĩ năng, còn kĩ năng bị động
gọi là tâm pháp.
Tâm pháp hắn đang sử dụng chỉ là một loại tâm pháp cơ bản nhất.
Tác dụng duy nhất của nó là hấp thụ linh khí, ngoài ra không có
chút đặc thù nào.
Tuy vậy, tâm pháp tốt là thứ quan trọng nhất đối với một linh võ
sĩ. Tâm pháp càng tốt, linh khí hấp thu vào càng nhanh và chất
lượng cao, qua đó gián tiếp tăng cường sức mạnh của linh võ sĩ.
Tâm pháp cấp cao còn có thể chọn lọc linh khí, ví dụ linh khí hỏa
hệ. Nhờ những tâm pháp như vậy mà linh võ aĩ có thể cực kì linh
động và tự do lựa chọn tâm pháp thích hợp nhất với mình.
Những thứ dùng để tăng cường tốc độ hấp thu linh khí của tâm pháp,
không hề gọi là ít được. Thế nhưng, thứ vừa có thể vừa tăng cường
tốc độ vận chuyển linh khí, tăng cường hấp thu, lại,còn có thể gia
tăng thiên phú và hồi phục thương tích, quả thật nghe còn chưa bao
giờ nghe tới.
Những thứ ánh sáng đi bên trong cơ thể của hắn, cứ như là đồ không
nên thuộc về thế giới này.
Hít, thở, hít, thở...
Hắn vừa tận lực phục hồi lại linh khí trong cơ thể, vừa tập trung
suy nghĩ về dòng đầu tiên của quyển sách cổ.
Hắn có cảm giác rất kì lạ, nó như nói cho hắn biết, tất cả đều
thắc mắc của hắn về hàng chữ đó có mặt ở khắp nơi trong khu rừng
này.
"Kiếm, là phải giết người sao. Chẳng lẽ ai cầm kiếm cũng phải giết
người sao? Không đúng, như thế là cuồng sát, chứ không phải tập võ
nữa rồi..."
Hắn cứ liên tục tự thắc mắc, rồi lại tự diễn giải, rồi lại nhìn
quyển sách cổ.
Hồi phục được phân nửa linh khí, hắn lại bắt đầu chạy.
Lần này, vừa chạy, hắn vừa cảm thụ môi trường xung quanh, đồng thời
suy nghĩ về câu đầu tiên trong quyẩn sách đó.
Chợt, hắn trợn tròn mắt.
Trước mặt hắn là một con linh thú to lớn, ngang với một nửa con voi.
Con linh thú này có hình dáng như một con nai, thế như sừng của nó
thì màu đen và bén nhọn như dao vậy.
Nó đã đợi hắn ở đây được một lúc rồi, linh đồ 5 giai.
Cảm nhận được khí tức kia, hắn không do dự rút kiếm ra cầm chặt
trong tay phải.
Lúc này, chạy trốn nữa cũng là vô ích, chưa nói đến việc phía
trước có con linh thú cao hơn mình đến 2 giai, phía sau lưng rất có
thể còn một đàn đang đuổi theo. Có trốn cũng chẳng được.
Nhìn chằm chằm vào con linh thú, hắn hít một hơi thật sâu. Giờ phút
này, hắn cực kì bình tĩnh. Lòng hắn như một mặt hồ vào trời thu,
vô cùng tĩnh lặng.
Đối nghịch với sự tập trung của hắn, con nai sừng kiếm kia có vẻ
như vô cùng lơ đễnh.
Nó hiểu rằng đấu với kẻ địch thế này chẳng có gì vui. Tuy rằng
máu của hắn có ngon lành đi chăng nữa, nó cũng phải dâng lên hết cho
tên khủng bố kia.
Nhìn vào hắn, nó thở ra thật mạnh, có thể nghe thấy một âm thanh
xé gió từ lỗ mũi nó truyền tới.
Không hề bị dao động, hắn chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng
có thể mở Cảm nhận.
Con nai sừng kiếm dùng chi trước đạp đạp mặt đất.
Phốc.
Nó đẩy người thật mạnh về phía hắn.
Trận đấu, bắt đầu.