Người đăng: thien599@
Vào đúng thời điểm "mặt trời" hòa vào cơ thể của hắn, hắn rõ ràng nghe thấy
một giọng nói già nua nhưng lại vô cảm. Nó như giọng của một con người máy đến
từ thời xa xưa. Nhưng nói về trình độ khoa học của thế giới này thì thấp đến
buồn cười, cho nên việc có thể xuất hiện người máy được.
"Người cầm kiếm, phải biết đương đầu với khó khăn không chùn bước. Cũng như
một thanh kiếm, cho dù trước mặt là sắt thép hay da thịt, đều không ngại mà
chém tới. Kiếm là phải sắc bén mới chém được. Người cầm kiếm tâm có sợ hãi,
thì không xứng đáng cầm kiếm. Tâm của kiếm thẳng tắp, tâm của người cũng vậy.
Dù cho trời đất cản ở phía trước, vẫn phải vững bước mà tiến lên. Kiếm phải
cứng, người lại càng cần phải cứng hơn. Bất kì ai dùng kiếm đều phải hiểu rõ
rằng chỉ có trải qua lửa luyện ngày đêm, kiếm mới thành hình..."
Giọng nói cứ đều đều mà vô cảm. Thế nhưng, nghe thấy những lời đó hắn cảm ngộ
được cực kỳ nhiều. Những từ trong đó cứ như khắc sâu vào trong não của hắn, dù
cho có chết cũng không thể quên được.
"Kiếm cũng như người, người cũng như kiếm..." Hắn tự lẩm bẩm trong vô thức.
"Hay, rất hay. Quả thật, kiếm là cực kỳ thích hợp với ta. Trời không sợ đất
không sợ, ta dùng kiếm trong tay mình, chém hết mọi kẻ thù." 2 mắt hắn hiện
lên ánh sáng lấp lóa, như 2 viên bảo châu. Bên trong con người đen nhánh kia
như có 2 thanh kiếm bằng ánh sáng.
Hắn tập trung tư tưởng suy nghĩ về mặt trời đang tồn tại trong cơ thể của
mình. Lập tức, mặt trời đó hóa thành quyển sách cổ kia, xung quanh nó vẫn có
vô vàn luồng ánh sáng. Những ánh sáng đó đi vòng khắp cơ thể của hắn, len lỏi
qua từng tế bào, rồi lại vòng quanh quyển sách. Tất cả cứ như một vòng tuần
hoàn máu.
Hắn thấy được quyển sách, nhưng không biết làm cách nào để mở nó ra. Cùng
đường, hắn tưởng tượng bản thân mình đang ở chỗ quyển sách. Lạ lùng thay, hắn
như thấy được hồn của mình đang ở đó, giống hắn y như đúc, chỉ có điều hơi mờ
ảo.
Hồn của hắn lật trang sách đầu tiên ra. Đập vào mắt là vài dòng chữ cực kì cổ
xưa, nhưng hắn lại hiểu rõ tất cả bọn chúng.
"Lạ thật."
Dòng đầu tiên của trang đầu tiên, chỉ có vẻn vẹn mấy chữ.
"Kiếm là dùng để giết."
"Quái, chẳng lẽ kiếm dùng để chặt thịt ?!" Khó hiểu, hắn gãi gãi đầu.
"Kiếm là dùng để dâm."
"Kiếm là dùng để bổ."
"Kiếm là dùng để chặt."
"Kiếm là dùng để xoáy."
"Kiếm là dùng để chém."
"Một thứ cổ xưa như thế này, lại viết đơn giản vậy sao." Tràn trể thất vọng,
hắn thì thầm.
Xem những trang sau, hắn mới phát hiện chúng hoàn toàn trống trơn, chẳng có
chữ nào cả. Lúc này, hắn mới ngưng tập trung vào quyển sách, và trở lại với
hang động.
Nghĩ nghĩ một lát, hắn lấy kiếm ra, cầm trên tay phải.
Đứng tấn, hít thở sâu.
Vút.
Hắn vung kiếm đâm về phía trước.
Một đòn tấn công đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
"Khoan đã, có gì đó không đúng."
Vút. Hắn đâm thêm một nhát. Lần này, nhát đâm có những chi tiết mới hơn đã
được chỉnh sửa.
"Nơi này, nơi này, nơi này và nơi này nữa...tất cả đều phát lực chưa đúng. Lúc
trước, chẳng lẽ ta đều đâm như thế này sao?"
Cơ thể con người có vô số cơ bắp. Tất cả chúng đều có liên hệ với nhau cực kỳ
chặt chẽ. Chỉ để nói, chúng ta dùng đến hàng chục cơ nhỏ quanh miệng và cổ.
Đối với những hoạt động như đâm, chém, số lượng cơ lớn tham gia là rất nhiều.
Ví dụ, nếu ta phát lực từ gót chân, lực sẽ được tăng lên qua các cơ đến tay,
nhờ đó sát thương sẽ lớn hơn nhiều. Chưa kể đến việc mục tiêu xuất phát và mục
tiêu tấn công, chỉ để đâm có vô số cách thức, và vô số cách phát lực từ những
vị trí khác nhau, tất cả chúng đều hướng vào những sơ hở của kẻ địch.
Hắn nhận ra những sai lầm của mình một cách nhanh chóng.
Từ trước đến giờ, hắn chỉ biết dồn lực vào tay và đâm ra, chứ chưa bao giờ suy
nghĩ về cách phát lực, giờ phút này, hắn biết mình ngu dốt như thế nào.
"Kiếm là dùng để đâm. Đâm ra sao bây giờ, thực sự như có vô tận cách thức chứ
không phải chỉ đơn giản là đưa tay về sau rồi lại đưa tay về trước. Nói như
vậy, liệu có phải ý quyển sách là nói kiếm đạo là vô tận? Nếu ta đúng, vậy lai
lịch của nó lớn đến như thế nào?"
Khiếp sợ.
Cực kì khiếp sợ.
Hắn có cảm giác như mình đang giữ trong tay một quả bom hẹn giờ. Một quả bom
có thể nổ bất cứ lúc nào.
"Quyển sách này, phải tồn tại trong bí mật."
Mấy ngày sau đó, hắn tiếp tục luyện kiếm trong động. Tuy vậy, tất cả những gì
hắn làm là chém, đâm và làm những thứ tương tự.
Vút, hắn chém một phiến thạch nhũ, guống hệt như hắn tấn công hình nộm gỗ ở
trại huấn luyện tân binh.
Keng. Một vết cắt sâu hoắm hình thành,tay hắn run run do chấn động. Thế nhưng
đối với phiến thạch nhũ to như cái cột nhà này, vết cắt đó cứ như chả bỏ bèn
gì cả.
Xoẹt. Một âm thanh nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lúc trước, tay hắn cũng
không run rẩy gì cả. Một phiến thạch nhũ to hơn cả phiến thạch nhũ khi nãy bị
cắt làm hai nửa ngọt lịm. Lần này, hắn đã sửa các lỗi sai và phát lực một cách
tốt hơn rất nhiều.
Nhìn bề mặt vết cắt, hắn thấy khá thỏa mãn với bản thân. Tuy vậy, hắn vẫn hơi
nhíu mày.
"Khi nãy, mũi chân của ta quay vẫn chưa tốt, dẫn đến phần eo và lên trên phát
lực chưa đạt độ cao chuẩn. Phải thử lại."
Chém, chặt, đâm...cứ thế cứ thế.
Sai, hắn trầm ngâm rồi sửa. Có đôi lúc, hắn dùng thạch nhũ làm hình nộm luyện
tập, nhưng cũng không nhiều. Ít ra hắn cũng biết bảo vệ thiên nhiên, một ít
thôi.
Không biết bao nhiêu lần hắn ngồi ngây ra chỉ vì một cái đâm sai. Nhiều khi,
hắn đâm xong rồi lại đứng yên một chỗ. Cảm ngộ của hắn đối với trang đầu tiên
của quyển sách càng dày đặc hơn mọi lúc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.