Người đăng: thien599@
Nửa ngày sau, hắn chạm chân trên mặt đất.
Toàn bộ cơ thể hắn bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mọi thứ ở đây khác hoàn toàn so với dưới kia. Chưa nói đến vẻ hoang sơ của khu
rừng, không khí ở đây chẳng hề có tí ti mùi xác chết mà tràn đầy hương thơm
của cây cỏ.
Quả thật là một trời một vực.
Tìm một chỗ cao hơn, hắn nhìn thẳng vào chỗ mình vừa leo lên.
Hóa ra, vực thẳm đó là một cái hố khổng lồ mà không phải là một vực thẳm.
Một cái hố cực kì lớn, có thể chứa đựng 2 hoặc 3 tòa thành nhỏ trong đó mà vẫn
không chật chội.
Nhìn nhìn xung quanh, hắn phát hiện một con đường mòn. Hướng của nó hướng từ
phía thành Sài Minh đến ngược lại. Hắn nhận ra được điều đó là nhờ việc chạy
ngược hướng với điểm mình chạm đất.
Sau một thời gian ngắn, hắn về đến thành Sài Minh.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn một cách quái dị khi hắn trở về trại tân binh.
Lúc bước vào cổng trại, thân ảnh của hắn đã vô cùng bẩn, cho dù trên thân thể
không có vết thương nào do ánh sáng đủ màu bên trong. Đồng phục trên người hắn
đã rách bươm, kiếm thì nứt gãy vô số.
Nếu không ai biết hắn là ai, chắc người ta đã nghĩ một người ăn xin đang đi
vào trong trại.
Không thèm để ý đến những cái ánh mắt khác lạ kia, hắn nhanh chóng tìm về
phòng ở của mình, rồi vùi đầu lên giường ngủ.
Suốt hơn 2 tháng không được ngủ, tâm thần luôn trong trạng thái cảnh giác, hắn
đã cực kì mệt mỏi, cho nên ngủ rất say.
Hắn tỉnh lại vào sáng ngày hôm sau, khi mặt trời đã đứng thẳng đỉnh đầu.
Thông thường, hắn đã phải dậy từ lúc trời vừa tản sáng. Thế nhưng, do vừa trở
về và quá mệt mỏi, hắn đã ngủ thiếp đi.
Tất nhiên, trong trại lính tân binh, kỷ luật là cực kì nghiêm khắc, cho nên
hắn chắc chắn sẽ bị phạt rất nặng, thậm chí có thể nằm liệt cả giường.
Nhưng hắn không sợ, hắn có biện pháp giúp mình thoát.
Với một tân binh năm đầu tiên, việc hấp thụ linh khí tăng lên tu vi là quan
trọng nhất, vì đó là nền tảng cho toàn bộ sức mạnh.
Trại huấn luyện binh này là dùng để đào tạo tân binh, cho nên hầu hết đều là
Linh Đồ 1 giai, rất hiếm có Linh Đồ 2 giai, những ai có tu vi như vậy đều được
coi là rất giỏi. Bởi lẽ ở một môi trường thiếu thốn linh khí như thế này, việc
tăng lên tu vi là rất khó.
Nhưng hôm nay tu vi của hắn là Linh Đồ 3 giai đỉnh, còn tí nữa là đạt Linh Đồ
4 giai.
Hắn đã từ trước được coi là một thiên tài kiếm đạo chính vì khả năng dùng vũ
khí của hắn.
Nếu như trại biết được tu vi của hắn hiện tại, hắn có thể được coi trọng cực
kì nhiều.
Nói cho cùng, nền tảng của tu luyện chính là tu vi, chứ không phải kiếm đạo.
Kiếm đạo chỉ là công cụ, tu vi mới là cơ sở. Ít ra đó là những gì tất cả mọi
người đều nghĩ.
Trừ hắn ra.
Thay đồ một cách gọn gàng, bộ đồng phục rách rưới đã bị hắn vứt đi trong góc
phòng.
Hắn đẩy cửa ra, chân rất nhẹ nhàng mà bước.
Đi bộ một cách rất nhàn nhã, như dạo chơi vậy, mục đích của hắn là phòng của
từng tên trong lũ "bạn" mà đã cho hắn một kinh nghiệm tuyệt vời kia.
Rất nhanh, trước mặt hắn là một cái cửa phòng bằng gỗ. Trên cửa có đề bảng tên
ghi rõ ràng.
Cộc cộc cộc.
Giữa trưa là giờ nghỉ ngơi vì buổi sáng là lúc luyện tập, cho nên hắn rất rõ
ràng có người trong phòng.
"Ra đây ra đây." Một giọng nam rất quen thuộc từ trong vang lên.
Trong phút chốc, cánh cửa gỗ mở ra.
Một khuôn mặt đầy ngạc nhiên, rồi nhanh chóng biến thành khủng hoảng đập vào
mắt hắn.
"Đừng bao giờ ra khỏi thành nhé." Hắn mỉm cười, lời nói đầy ẩn ý.
Con người kia ngã khụy xuống đất, 2 mắt trắng dã, há hốc mồm.
Từng người, từng người một trong đám người đó. Tất cả đều phản ứng như nhau.
Riêng biệt có 1 tên dám đứng lên nói:
"Quản gia Trần sẽ làm thịt mày."
Hắn cười khẩy, bỏ đi.
Tuy nhiên, lời nói đó đáng để quan tâm. Cho dù là phát ra từ miệng của một
loại người hèn nhát chỉ biết dựa vào người khác đi chăng nữa.
Hắn đi điểm danh có mặt cho mình. Ai nấy đều vô cùng giật mình khi nhìn thấy
hắn.
Trong tờ giấy điểm danh có mục Tu vi. Hắn không ngần ngại điền vào: Linh Đồ 3
giai.
Sau đó không lâu, huấn luyện viên tìm đến.
"Vô Danh, anh đi với tôi." Ông ấy nói thế.
"Thưa huấn luyện viên, tôi đang đi đâu vậy?" Hắn tò mò hỏi.
"Kiểm tra." Ông ấy nói một cách ngắn gọn và đơn giản.