Mẫu Tử Đoàn Tụ


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

“Hic, hức... hic.”

Tiếng khóc nấc từ một đứa bé vọng khắp khu vực gần bến tàu, nơi giờ đã trở
thành một mớ lộn xộn. Những kẻ tò mò và binh lính tụ tập thành một đám đông ở
đây, nhưng chẳng ai lên tiếng, và nơi này lại trở nên im lặng tới kì lạ.

Đó là bởi một cô bé tộc Hải nhân đi lạc đã từng bị bắt cóc trước đây hiện đang
lao xuống từ bầu trời, một chàng trai loài người nhảy tới không trung để đỡ
lấy em ấy, và cả một con rồng đen cộng thêm một mĩ nhân cưỡi trên lưng đang
sải cánh trên những tầng mây. Tuy thế, lí do lớn nhất cho việc này lại nằm ở
việc cậu trai kia mắng em gái Hải nhân tộc kìa. Mà, thật ra thì mọi thứ bắt
nguồn từ việc bé gái gọi chàng trai đang mắng em nãy giờ kia.

“Hức... Papa, Myuu xin lỗi...”

“Hứa với anh rằng em sẽ không làm gì nguy hiểm nữa, được chứ?”

“Un, Myuu biết rồi.”

“Được, vậy tốt rồi. Tới đây nào.”

“Papaa~!” (Trans Riel: dang tay)

Tư thế của Hajime, lúc này đang quỳ trên một gối bởi khi nãy cậu mới trách
mắng đứa trẻ, và Myuu, ngoan ngoãn vâng lời đáp lại khi bị mắng bởi cậu dù cho
em khóc, và sau đó nhảy vào lòng Hajime khi em được tha thứ... một khung cảnh
thông thường như của một người cha và con của mình. Điều đó cũng thể hiện qua
cách mà Myuu liên tục gọi cậu là ‘Papa’.

Cái tình huống ở nơi mà cô nhóc Hải nhân bị bắt cóc mà lại ‘tha thiết’ được
gắn bó với một cậu trai loài người đủ để coi cậu như cha mình, và cách mà
Hajime đối xử với Myuu hệt như con cậu ta làm mọi người chết lặng, chẳng hiểu
chuyện gì đang xảy ra. Trong ngoài như một, họ đều mang một câu hỏi: “Làm thế
quái nào mọi chuyện lại thành ra thế này?”

Hajime nhấc Myuu lên với một tay và xoa lưng em để giúp em bình tĩnh, và cuối
cùng, đám người bao quanh như chợt lấy lại nhận thức của họ và bắt đầu trở nên
rối loạn.

Trong khi cậu liếc xéo cái đám đông ồn ào đó, vài người cuống cả lên, Hajime
xoa lưng của Myuu và ai đó ôm cậu từ phía sau. Khi cậu nhìn qua vai mình, đó
là bóng dáng Kaori với mái tóc chạm tới vai cậu, đang run lên yếu ớt:

“Mình mừng quá... mình thực sự, mừng quá~, hức, hức...”

Lúc này, Kaori bắt đầu khóc. Dù cho cô hành xử như thể cô vẫn ổn, nhưng bên
trong, Kaori luôn lo lắng rằng Hajime có lẽ đã chết. Cô tin tưởng rằng Hajime
sẽ sống sót, nhưng chẳng cách nào khiến cô ngừng lo lắng cho cậu. Cảm xúc đó
càng mạnh mẽ hơn khi cậu biến mất chỉ sau vài phút ngắn ngủi họ gặp lại lần
nữa, điều đó đã vượt quá sự chịu đựng đủa cô.

“Mình xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng... Nhưng cậu thấy đấy, mình đã đủ bận rộn
ở đây rồi. Đó là lí do tại sao, làm ơn đừng khóc nữa... Nếu Kaori khóc... Mình
sẽ vô cùng bối rối.”

“Uh... hức, v-vậy, hãy để mình như thế này thêm một lúc nữa...”

Bối rối một chút, Hajime xoa đầu Kaori, khi mà tay cô vẫn ôm choàng lấy cả tay
cậu. Tuy thế, có lẽ bởi cô không thể ngừng khóc được, Kaori chôn sâu khuôn mặt
đan xen đẩy xúc cảm của mình vào vai Hajime. Cả hai bàn tay cô siết chặt lấy
bụng Hajime từ phía trước.

“Này, anh kia, mau giải thích về chuyện gì đang xảy r- gah!?”

“Mu? Xin lỗi nhé.”

Trên đầu người chỉ huy- người đang nhỏ giọt nước trên bộ đồ ướt đẫm do bị thổi
bay ra biển từ chấn động cú đáp của Hajime mang lại. Anh ta không kiềm nổi ức
chế và cố để đặt câu hỏi với Hajime. Thật tiếc, anh lập tức bị hạ gục bởi Tio,
người đã thoát khỏi trạng thái Hắc long khi cô hạ cánh, đang chạy những bước
ngắn tới chỗ Hajime, và lại một lần nữa bay ra biển.

Không để ý nhiều đến anh chàng tội nghiệp, Tio chạy tới cạnh Hajime, giữ lấy
đầu cậu và ấn vào giữa khe núi của cô.

“Cái quái—!? Ê, Tio.”

“Kẻ hèn này đã tin mà, ngài biết đấy? Tiện nữ đã tin, dù vậy... đã quá lâu rồi
chúng ta mới tái ngộ mà.”

Trong khi Hajime câm lặng nhìn vào khuôn mặt Tio từ vị trí khe núi đồ sộ
(Trans Riel: đm ta cũng muốn vùi mặt vào ngực Yue Cryemot), biểu cảm của cô
khẳng định người đang trong vòng tay cô quan trọng nhường nào, với những giọt
nước trong tích tụ nơi khóe mắt. Vào lúc đó, Hajime cảm thấy chẳng thể làm gì
được và để Tio làm những gì cô ấy muốn bởi cậu đã phó thác cô làm vài thứ điên
rồ.

Khi thấy cảnh đó, Myuu reo lên “Myuu cũng sẽ ôm papa nữa~” và bám dính lấy gáy
Hajime. Shia, người đứng bên cạnh Yue và Hajime, bắt đầu ôm lấy tay còn trống
của cậu.

Những cái lườm xung quanh giờ thậm chí còn không chạm tới được Hajime,bởi cơ
thể cậu đang được bọc bởi bức tường những cô gái nhỏ, gái xinh và gái đẹp.
Nhiều ánh nhìn chằm chằm đã chuyển từ cảm giác phiền toái sang sự ấm áp dành
cho họ. Thậm chí cả Ủy ban an ninh và những chiến binh cũng đã hạ vũ khí của
họ xuống, đứng chết lặng.

“Những người kia... không chỉ gã con trai, mà tất cả... Ta sẽ bắt mấy người vì
gây rối công cộng và phá hoại công việc của các chiến binh Vương quốc!”

Một lần nữa trở lại từ bờ biển, người trông như chỉ huy ném ánh mắt đầy giận
dữ vào nhóm Hajime. Với vũ khí trên tay, anh ta trông như đã sẵn sàng xông lên
bất cứ lúc nào. Dù cho Hajime chẳng thể nào trông giống kẻ bắt cóc cho được
bởi đứa trẻ bị bắt cóc- Myuu lại gắn bó lạ thường với cậu, song có quá nhiều
điều bí ẩn về chàng trai này, đó là lí do người đàn ông đó muốn tra hỏi cậu.

Lẽ ra Hajime đã muốn giải thích từ trước rằng cậu được phó thác bởi người đứng
đầu chi nhánh Công hội ở Fhuren, Ilwa, để giải phóng Myuu. Thế nhưng, cậu lại
chẳng cách gì chứng minh được, nhưng giờ thì điều đó đã là có thể.

Với ‘Hộp không gian’ được trả lại bởi Tio, Hajime lấy ra Bảng trạng thái của
mình và cả thư ủy thác của Ilwa, và cậu đưa nó cho người chỉ huy.

“... Để xem... một người hạng ‘Vàng’? Hơn thế, là một lá thư yêu cầu từ người
đứng đầu Công hội tại Fhuren sao?”

Khác với một bức thư yêu cầu thông thường, lá thư của Ilwa cũng đã có những
lời giải thích chi tiết. Nó được gửi cho thị trưởng Elisen và những sĩ quan
đứng đầu ở thị trấn này, như người đàn ông này chẳng hạn. Sau khi xem xét bức
thư cẩn thận, người chỉ huy buông ra một tiếng thở dài và sau khi thoáng do
dự, anh bỏ cuộc và buông lỏng vai, sau đó nghiêm chào.

“Yêu cầu đã được hoàn thành, Nagumo-dono.”

“Thật tốt khi mọi nghi ngờ đã được giải quyết. Anh có thể có vấn đề muốn hỏi,
nhưng chúng tôi đang vội rồi. Nên anh có thể đừng hỏi gì bởi... tôi muốn để
đứa trẻ này đoàn tụ với mẹ nó ngay bây giờ. Ổn chứ nhỉ?”

“Dĩ nhiên rồi. Tuy nhiên, như một chiến binh từ vương quốc... Tôi không thể lờ
đi con rồng, cú nhảy của cậu, và cái thứ trông như cái thuyền đã xuất hiện
trước đó.”

Thay đổi hoàn toàn cách nói năng khó chịu trước đó, thái độ của người chỉ huy
trở nên tôn trọng Hajime hơn. Kể cả thế, anh vẫn nghiêm túc thể hiện với
Hajime bằng cái nhìn dữ dội rằng mọi thứ đã quá xa để có thể làm ngơ rồi.

“Về chuyện đó, chúng ta có thể nói vào lúc khác được không? Tôi sẽ ở lại
Elisen ít lâu, tôi cũng cho rằng chẳng cần phải báo cáo lên vương quốc đâu vì
có lẽ họ đã biết cả rồi...”

“Mm, hiểu rồi. Sao cũng được, tốt hơn là chúng ta có thể có cơ hội nói chuyện
tử tế. Giờ thì cứ đem đứa bé về với mẹ của cô bé... con bé đã biết về tình
trạng của mẹ nó chưa?”

“Không, con bé không biết. Nhưng ổn thôi. Gì thì, chúng ta có những phương
thuốc tốt nhất và cả một Hồi phục sư ở đây.”

“Tôi hiểu rồi. Hãy để cuộc nói chuyện của chúng ta tới lúc mọi việc đã xong cả
vậy.”

Người chỉ huy cuối cùng tự giới thiệu tên anh ta là Saluz, sau đó đi giải tán
đám đông xung quanh. Quả là một người tận tâm.

Những người quen biết với Myuu trông có vẻ muốn gọi con bé, nhưng Hajime với
cái lườm của mình đã ngăn tất cả bọn họ lại, vì việc trả cô bé cho mẹ sẽ chậm
trễ nếu họ cứ dây dưa.

“Papa, papa. Chúng ta đang về nhà. Mama đang đợi đó! Myuu muốn gặp Mama~”

“Ồ, dĩ nhiên rồi... Vậy hãy nhanh lên và gặp bà ấy nào.”

Kéo tay Hajime, Myuu thúc giục “Nhanh lên, nhanh lên nào!”. Đã hai tháng kể từ
lần cuối em thấy căn nhà và mẹ của mình. Nên cũng chẳng trách. Dù cho cô bé
cười nhiều thế nào khi đi với nhóm Hajime, vào ban đêm khi ngủ, Myuu vẫn khóc
vì nhớ mẹ mình.

Trong khi họ đang trên đường tới nhà Myuu với sự dẫn chỉ dẫn xuất sắc của cô
bé, Kaori di chuyển tới gần Hajime và hỏi cậu với giọng nhỏ và lo lắng:

“Hajime-kun. Về những gì người binh sĩ khi nãy đã nói...”

“À, có vẻ nó chẳng phải vết thương chí mạng đâu. Chỉ là tình trạng vết thương
có xấu đi và nó cũng là do sức khỏe nữa... mà, chẳng cần lo lắng với Myuu ở
đây rồi. Nên hãy kiểm tra giúp vết thương cho cô ấy nhé.”

“Uhm, để đó cho mình.”

Trong khi có môt cuộc trao đổi ngắn, họ nghe thấy âm thanh náo động phía trước
con đường. Đó là giọng của một người phụ nữ trẻ hòa chung với những người
khác:

“Lemia, bình tĩnh nào! Cô muốn chạy với cái chân thế này sao!”

“Đúng đó, Lemia-chan. Myuu chắc chắn sẽ trở lại mà.”

“Tôi không muốn thế. Mấy người nói rằng Myuu đã trở lại phải không? Thế thì,
tôi phải gặp nó. Tôi cần phải chào mừng khi con gái tôi trở về!”

Trông có vẻ người phụ nữ đó đang cố rời khỏi nhà, nhưng bị ngăn lại bởi những
người đàn ông và phụ nữ xung quanh. Dường như vài người quen đã nói với mẹ của
Myuu về sự trở về của con bé.

Với những tiếng hét mạnh mẽ của người phụ nữ tên Lemia, vẻ mặt Myuu sáng lên
và cười tươi như hoa. Sau đó, với giọng lớn nhất có thể, con bé gọi to người
phụ nữ trông độ đôi mươi vừa mới ngã xuống trước thềm cửa, trong khi chạy.

"Mamaa~~~!!"

“—!? Myuu!? Myuu!”

Chạy với tất cả sức lực và với một nụ cười toe toét, Myuu nhảy vào ngực của
người phụ nữ- mẹ của em, Lemia, người đang cố giữ vững chân mình trước thềm
cửa.

Trông dáng người của Lemia đang cố ghì chặt lấy con gái cô, rõ ràng cô không
muốn rời xa con gái mình lần nữa, khiến mọi người xung quanh đều nhìn vào cả
hai với ánh mắt ấm áp.

Lemia lặp đi, lặp lại không biết bao lần câu “Mẹ xin lỗi” với Myuu. Đó cũng
chẳng phải lỗi của cô khi đã lỡ không để ý tới Myuu một khắc hay bất lực vì
không thể tìm kiếm em hoặc đủ thứ lí do khác.

Nước mắt của Lemia rơi xuống, vừa là vì mừng cho Myuu đã trở về an toàn, cũng
là do cảm giác bất lực vì không thể bảo vệ con bé. Nhìn vào Lemia với ánh mắt
lo âu, Myuu nhè nhẹ xoa đầu mẹ mình.

“Ổn rồi mà, Mama. Myuu đã về rồi. Không cần phải lo lắng nữa rồi.”

“Myuu...”

Chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được an ủi bởi đứa con gái mới có bốn tuổi, đôi
mắt đẫm lệ của Lemia vô thức mở to và nhìn vào Myuu.

Myuu cũng nhìn thẳng vào mắt Lemia, và em thấy được sự lo lắng ẩn chứa sâu
trong đôi mắt ấy. Myuu là con gái của mama và chưa hề ở một mình cho tới khi
em bị bắt cóc, hơn nữa em đã trải qua cả một quãng thời gian đau đớn một mình,
em vẫn lo lắng cho mẹ hơn là bản thân trong buổi đoàn tụ này.

Ngạc nhiên bởi điều đó, Lemia kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Myuu trong vô thức
khiến em nở nụ cười, và lúc đó em ôm chặt lấy Lemia. Lemia không hề có vết
thương nào tồi tệ ở cả cơ thể lẫn trái tim mình, nhưng cô cũng đã bị hành hạ
bởi cơn mất ngủ mỗi tối, luôn lo lắng về Myuu, nhưng có vẻ con gái cô đã trở
về và trưởng thành hơn cả trước đây.

Sự thật đó làm Lemia vô tình cười méo mó. Gánh nặng trên vai được gỡ bỏ và
những giọt nước mắt ngừng chảy, Lemia nhìn vào con gái mình với ánh mắt chỉ
còn được lấp đầy bởi tình yêu thương.

Myuu và Lemia lại một lần nữa ôm nhau thật chặt, nhưng ngay lúc đó, Myuu cất
lên một tiếng la lớn:

“Mama! Chân của mẹ! Chuyện gì đã xảy ra?! Mẹ đã bị thương sao? Có đau lắm
không vậy ạ!?”

Cuối cùng thì, Myuu đã để ý thấy tình trạng tồi tệ của chân Lemia qua vai của
cô. Cả hai chân của cô hé ra từ mép chiếc váy dài đều quấn kín bởi băng, trông
chúng vô cùng khổ sở.

Đó là những gì Saluz đã nói từ trước, và nhóm Hajime cũng đã nghe một lần từ
một chàng trai trẻ khi họ tới Elisen. Điều làm cho cả tộc Hải nhân xôn xao
không chỉ bởi Myuu bị bắt cóc, mà còn cả vết thương nặng của mẹ con bé, thứ
làm cho cô thậm chí không thể đi nổi.

Khi Myuu được báo cáo là bị bắt cóc, những người tộc Hải nhân sẽ không cho
rằng đó là một cuộc bắt cóc trừ khi có một nhân chứng. Họ tuyên bố như vậy nên
có vẻ vì thế mà Lemiia đã thực sự chạm trán bọn bắt cóc.

Lemia tìm ra một gã đáng ngờ đang xóa dấu chân mình bên bờ biển khi cô đang
tìm kiếm Myuu bởi em đã mất tích. Bởi cô có một linh cảm xấu, cô áp sát gã và
hỏi xem hắn có biết con gái cô đâu không.... Lúc đó, biểu cảm của gã đột ngột
trở thành “Ôi đệt” và bắt đầu cầu kinh.

Tin chắc gã có liên quan đến việc Myuu mất tích, Lemia đã cố gắng tìm mọi cách
để mang Myuu trở lại, với manh mối là những vết chân trải dài bờ biển.

Tuy nhiên, một trong những gã đáng ngờ đó chống trả bằng cách bắn ra một viên
hỏa đạn. May thay, cô tránh được nó xé đôi cơ thể mình ra nhưng chân cô thì
trúng trực diện, và Lemia bị thổi bay xuống biển bởi chấn động, sau đó bất ý
thức do cơn đau và cả do choáng. Khi cô thức dậy, cô đang được chăm sóc bởi
đoàn dân quân bởi cô đã bất tỉnh.

Tính mạng thì được cứu, nhưng mặc dù thời gian trôi qua bao lâu, Lemia vẫn
không thể cảm nhận được chân mình nữa, có vẻ chân cô đã không còn có thể đi bộ
hay bơi được. Dù thế, Lemia vẫn cố tìm kiếm con gái mình, nhưng cô chẳng thể
làm gì với đôi chân như thế. Cuối cùng, cô chẳng làm được gì cả và đành phó
mặc mọi thứ cho đoàn dân quân và binh sĩ vương quốc.

Lemia đang ở trạng thái mà cô thậm chí không thể đứng vững được.

Lemia cố cười để không làm Myuu lo lắng thêm nữa, nên cô nói với Myuu rằng “Ổn
thôi mà”. Tuy vậy, nhanh hơn cả mẹ, Myuu đã hỏi sự giúp đỡ từ ‘Papa’, người em
ấy tin tưởng nhất thế giới này.

“Papaa! Làm ơn giúp Mama với! Chân của Mama đang đau lắm!”

“Eh!? M-Myuu? Chuyện này...”

“Papa!! Nhanh nàooo!”

“Ara? Arara? Con nói Papa ư? Myuu à, ai là Papa cơ chứ?”

Bối rối, cả đống dấu hỏi bật lên phía trên đầu Lemia. Những người xung quanh
cũng bắt đầu xì xào. Những lời thì thầm vớ vấn bắt đầu bay ra từ đây và nó
kiểu như:

“Lemia... đã tái hôn ư? Không... KHÔNG THỂ NÀO!”

“Cuối cùng, tuổi xuân của Lemia-chan đã trở lại rồi nhỉ. Chúc mừng nhé!”

“Đó là nói đùa thôi, phải không? Ai đó, hãy nói với tôi chỉ là đùa thôi đi...
Lemia-san của tôi...”

“Papa... Myuu nói Papa!? Không phải là tôi chứ?”

“Đồ ngu, là tôi.”

“Tôi cá rằng Papa đó là một người tên là Ri*l, đúng thế, chắc chắn là như thế
rồi!” (~cho ai không để ý, tên thằng dịch chương này và cả vol 10 là Riel :v~
)

“Oi, giờ là lúc cho hội nghị khẩn cấp đó. Tất cả thành viên của “Hội những
người chỉ ngắm nhìn Lemia-san và Myuu-chan từ xa” tới đây mau! Một cơn bão
đang đổ bộ!”

Có vẻ như, Lemia và Myuu, hai mẹ con nhà họ thực sự nổi tiếng ở đây. Lemia thì
vẫn còn trẻ, chỉ ở độ đôi mươi. Dù cho cô đã gầy đi nhiều, cô vẫn có một vẻ
ngoài khá giống với Myuu. Thật dễ dàng để tưởng tượng xem sẽ tuyệt thế nào nếu
có thể giữ lấy một người đẹp như thế ở bên, và đó cũng là lí do mà cô nổi
tiếng.

Giữa cơn hỗn loạn ngày càng lớn dần, Hajime khó khăn thể hiện biểu cảm rằng
“Tôi chẳng muốn tới đó chút nào.” Song cậu cho rằng mọi người sẽ hiểu thôi một
khi cậu giải thích lí do Myuu gọi cậu là Papa, rằng cậu chỉ là một ‘người thay
thế’ cho Papa thực sự của em ấy, rằng cậu không có ý định cưới Lemia, nhưng sự
hiểu lầm đã lớn tới mức không thể xóa bỏ nữa rồi.

Tuy vậy, Hajime cho rằng đó là một vận may. Sau tất cả, Hajime và đội của cậu
không thể tiếp tục chuyến hành trình nếu không để Myuu lại với mẹ em ấy. Mọi
thứ sẽ kết thúc một khi nhóm của cậu chinh phục 『Đại phế tích đáy biển
Meljeene 』. Hajime cho rằng Myuu đã quá gần gũi với nhóm của cậu bởi em ấy đã
bị tách khỏi cuộc sống quê nhà và bị chia cắt khỏi mẹ mình, nên một khi em
được đoàn tụ với mẹ thì mong muốn được ở chung với nhóm Hajime sẽ giảm dần qua
thời gian, và em sẽ không còn quá buồn như trước nữa. Những người xung quanh
có vẻ khá lo lắng cho hai mẹ con họ, nên những người đó sẽ giúp đỡ những lúc
cần thiết.

“Papaaa! Nhanhhh nào! Làm ơn giúp Mama với!”

Ánh nhìn của Myuu kiên quyết gắn chặt vào Hajime, nên Lemia và những người
xung quanh cũng đã nhận ra Hajime đang tới gần. Hajime bỏ cuộc và đi tới bên
hai mẹ con.

“Papa, Mama bị...”

“Ổn mà Myuu... Ta sẽ hồi phục cho cô ấy. Nên đừng có làm cái ánh nhìn như sắp
khóc đến nơi đó nữa mà.”

“Vâng...”

Hajime xoa đầu Myuu vẫn đang nhìn cậu với biểu cảm như chực khóc, rồi cậu
chuyển ánh nhìn sang Lemia. Lemia vẫn đang nhìn Hajime, chết lặng. Trong khi
nghĩ rằng chẳng thể giúp gì cho cô nếu cứ thế này, Hajime quyết định bế cô vào
trong nhà để thực hiện hồi phục bởi sự xuất hiện của ‘Papa’ đã làm ở đây trở
nên ồn ào hơn rồi.

“Xin lỗi nhưng, làm ơn thứ lỗi cho tôi một chút nhé?”

“Eh? – !? Arara?”

Hajime nhấc bổng Lemia lên trong tư thế bế công chúa, trông cậu dường như
chẳng hề để tâm tới trọng lượng của cô ấy chút nào. Sau đó, cậu mang cô vào
nhà trong khi được dẫn đường bởi Myuu. Khi cậu bế Lemia lên, hàng đống những
tiếng gào thét bất mãn vang lên sau lưng họ, nhưng cậu bơ đẹp chúng. Lemia thì
chỉ có thể chớp mắt đầy bối rối khi cô được nhấc lên và bế đi bởi Hajime.

Khi vào tới nhà, Hajime trông thấy một chiếc Sofa trong phòng khách, nên cậu
chậm rãi đặt Lemia xuống đó. Và rồi, trong khi nhìn Lemia vẫn đang ngạc nhiên
trên ghế, Hajime gọi Kaori.

“Kaori, có thể xem xét tình trạng cô ấy không?”

“Để mình xem... Lemia-san, em sẽ chạm vào chân chị. Hãy nói nếu nó đau nhé.”

“V-vâng? Umm, tình cảnh này là thế nào vậy?”

Khi Lemia thấy rằng đứa con gái bị bắt cóc của mình thực sự đã trở lại, một
người đàn ông mà con gái cô yêu quý và gọi là Papa đột ngột xuất hiện. Hơn thế
nữa, những cô gái dễ thương và cả một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ tụ
tập lại trong nhà cô. Cái tình thế này làm cho đôi lông mày thanh mảnh của
Lemia cau lại, bất an.

Trong khi mọi thứ tiếp diễn, việc xem xét của Kaori kết thúc, và cô nói với
Lemia rằng những dây thần kinh chân bị thương của cô được hồi phục bởi Ma
thuật Hồi phục.

“Tuy vậy, sẽ mất ít lâu đó. Bởi những dây thần kinh bị tổn thương nằm ở những
vị trí khá nhạy cảm, nên em sẽ cần hơn ba ngày để chắc rằng sẽ không có phản
ứng phụ nào xuất hiện. Và, em nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu hồi phục cho chúng từng
chút một. Dù cho có bất tiện một chút, xin hãy chịu đựng tới khi em hoàn toàn
chữa trị xong cho chị nhé.”

“Ara ara, maa maa... Tôi còn tưởng mình sẽ không bao giờ có thể đi lại nữa...
Tôi có thể trả ơn cô thế nào đây...”

“Fufu, đừng lo lắng mà. Chị là mẹ của Myuu-chan, thế này có gì đâu.”

“Umm, nói tới đó thì, mọi người có quan hệ thế nào với Myuu... hơn thế, umm...
tại sao Myuu lại gọi người này là ‘Papa’...”

Trong khi Kaori tức thì xem xét chân của Lemia, nhóm Hajime quyết định giải
thích cho Lemia chi tiết mọi việc. Như làm thế nào họ gặp được Myuu ở Fhuren,
gây ra hỗn loạn, và làm sao Hajime lại trở thành ‘Papa’. Lắng nghe hết tất cả
trong khi được chăm sóc bởi Kaori, Lemia cúi sâu đầu mình xuống và nói lời cảm
ơn trong nước mắt:

“Thật sự, làm thế nào để tôi báo đáp mọi người được đây.... Thật biết ơn anh
vì đã mang con gái trở lại với tôi. Tôi chắc chắn sẽ báo đáp cho anh bằng cả
cuộc đời mình. Nếu có gì đó tôi có thể làm cho anh, bất cứ điều gì...”

Dù cho những cô gái và Hajime đều nói với Lemia rằng đừng nghĩ nhiều về điều
đó, Lemia vẫn không chấp nhận việc không báo đáp ân nhân đã cứu sống con gái
mình. Trong lúc đó, việc chữa trị cho hôm nay của Kaori đã kết thúc. Khi họ
nói với Lemia rằng đang cần một quán trọ, Lemia cho rằng đó là một cơ hội và
nói với Hajime cứ ở lại nhà cô ấy.

“Ít nhất, làm ơn hãy để cho tôi lo việc này. Dù sao thì, ngôi nhà này cũng
lớn, nên vẫn đủ phòng cho tất cả mọi người mà. Làm ơn đừng từ chối và hãy cứ ở
đây trong khi mọi người còn ở Elisen. Bên cạnh đó thì, Myuu cũng sẽ rất vui vì
điều đó, đúng không Myuu? Con sẽ hạnh phúc nếu Hajime-san và mọi người ở lại
nhà chúng ta, đúng chứ?”

“? Papa sẽ đi đâu khác sao ạ?”

Nghe thấy những lời mẹ nói, Myuu vẫn đang nghỉ ngơi và gối đầu mình trên đùi
Lemia đột ngột bật dậy, hỏi lại và chết lặng. Có vẻ, con bé nghĩ rằng sẽ là
hiển nhiên khi Hajime ở lại nhà mình khi đã đến đây. Biểu hiện của em cho thấy
rằng em chẳng hiểu mẹ mình đang hỏi gì nữa.

“Tôi đang nghĩ về việc đặt ra một khoảng cách nhất định một khi đã trả con bé
về với cô...”

“Ara ara, ufufu. Không tốt chút nào nếu Papa lại đi đặt ra khoảng cách với con
gái mình đâu, anh biết không?” (Đừng hỏi gì cả, cố tình đấy :v )

“Không, tôi đã giải thích trước đó rồi mà? Chúng tôi chỉ...”

“Tôi biết rằng anh sẽ sớm tiếp tục chuyến hành trình của mình sớm hay muộn.
Tuy vậy, làm ơn hãy cứ làm ‘Papa’ của con bé tới khi ngày đó tới, được không?
Nếu làm con bé hiểu được, nó sẽ không phải một lời tạm biệt quá đột ngột...
đúng chứ?”

“.... Vâng, nếu cô đã nói thế...”

“Ufufu, cũng ổn thôi nếu anh trở thành ‘Papa’ thực sự luôn đó, biết không vậy?
Sau cùng thì, em đã nói rằng ‘sẽ báo đáp anh bằng cả cuộc đời’ mà...”

Nói như thế, ‘Ufufu~”, Lemia cười với một tay khẽ chạm lên khóe môi. Nó giống
như một nụ cười đẹp và điềm tĩnh của một người luôn khiến những người xung
quanh cảm thấy yên bình... nhưng một trận bão tuyết băng giá bắt đầu nổ ra từ
những cô gái quanh Hajime.

“Làm ơn đừng đùa như thế... bầu không khí đang trở nên lạnh lẽo rồi đấy ạ.”

“Ara ara, không tốt sao? Tuy vậy thì, đã hơn năm năm kể từ khi chồng tôi mất,
và... Myuu cũng muốn một người ‘Papa’, phải không nào?”

“Fue? Papa chẳng phải là Papa sao?”

“Ufufu, con bé nói thế đó, còn Papa thì sao nào?”

Cơn bão tuyết địa ngục trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Dù cậu chẳng biết
Lemia có thực nhận ra bầu không khí băng giá này không, nhưng cái aura yên
bình xung quanh khiến những lời cô nói ra chẳng giống đùa mà cũng chẳng giống
thật. “Thật can đảm lắm mới dám nói thế đó, người phụ nữ kia!” là những gì mà
ánh mắt Yue cùng những cô gái đang truyền tải, và chúng dễ dàng bị gạt phắt
bởi Lemia với nụ cười duyên dáng, “Ara ara, ufufu.” Cô có lẽ là một người mạnh
mẽ đáng kinh ngạc. (Trans: Boss has appeared :v )

Cuối cùng thì, cả nhóm quyết định ở lại nhà Lemia. Khi bắt đầu chia phòng,
Lemia mỉm cười, “Không phải tốt hơn là người chồng và vợ nên ở cùng nhau sao?”
và được đáp lại bởi sự im lặng nặng nề của Yue và những cô gái. Sau đó, Myuu
reo lên, “Myuu sẽ ngủ chung với Papa và Mama,” và biến cả nơi đó trở thành địa
ngục, nhưng ít nhất mọi thứ đã ổn hơn bây giờ.

Cả nhóm sẽ thách đấu Đại mê cung tiếp theo vào ngày mai, nên họ cần bổ sung và
sửa chữa những nhu yếu phẩm còn thiếu và những món đồ hỏng trong khi cũng cần
luyện tập Ma thuật thời đại Thần linh mới thu được. Tuy vậy, trong khi nghĩ về
việc mình sẽ không thể cứ thế mà bỏ qua khoảng thời gian ít ỏi còn lại với
Myuu, Hajime nằm xuống giường.

Ba ngày sau

Sự gần gũi kì lạ giữa Lemia và người mới (Hajime) khiến cho những cặp mắt ghen
tị tới mức nổi tơ máu của cánh đàn ông Hải nhân tộc luôn dính chặt lấy Hajime.
Những bà thím hàng xóm thì lại bắt đầu xì xào và thêu dệt nên đủ thứ chuyện về
Hajime và Lemia. Thêm vào đó, sự bực bội của Yue và những cô gái đang dần trở
nên nghiêm trọng hơn khi họ bắt đầu không coi đó là trò đùa nữa. Yue vào ban
đêm cũng mãnh liệt hơn thông thường. Sau cùng, Haijme và cả nhóm đã hoàn tất
việc chuẩn bị để chinh phục『Đại phế tích dưới đáy biến Meljeene 』.

Khi khoảnh khắc chia tay cuối cùng cũng tới, Myuu thể hiện ra một biểu cảm cô
đơn. Em ấy mạnh mẽ kéo chiếc áo choàng đen của Hajime, nhưng cậu bằng cách nào
đó đã tách em ra trên bờ biển và khởi động chiếc tàu ngầm đã được sửa. Vẫy tay
mình yếu ớt, Myuu kiên định hét lên: “Papa, đi đường an toàn nhé!”. Cùng với
đó, với thái độ chẳng thể phân biệt được đang đùa hay nghiêm túc, Lemia cũng
vẫy tay mình với nụ cười: “Đi đường an toàn nhé, C-H-Ồ-N-G-Y-Ê-U~”

Từ một góc nhìn khác, đây là cuộc chia tay cảm động với hình ảnh người vợ và
con gái đang tiễn người chồng đi làm xa. Vô số ánh nhìn hằn học tới từ Yue và
những cô gái phía sau cậu cùng với những cư dân Hải tộc găm vào Hajime. Điều
đó làm Hajime thoáng chút do dự, không biết có nên trở lại nơi này sau khi
thách đấu Đại mê cung hay không....


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #224