Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ
Một màu xanh trải dài ngút tầm mắt.
Bầu trời trong không một gợn mây trải dài đến tận chân trời, và ánh nắng vàng
trải xuống rực rỡ. Tuy nhiên, nó chẳng nóng chút nào, và khí hậu khiến chuyến
đi trở nên dễ dàng. Những làn gió mát thổi qua từng đợt dễ chịu. Chỉ là, do
chẳng có lấy một thứ gì xung quanh bất kể có cố gắng tìm kiếm thế nào đi nữa
chỉ khiến người ta cảm thấy cô đơn một chút.
Để mà nói thì, chẳng thể làm gì để khắc phục cảm giác đó cả. Họ đang ở giữa
biển, sau tất cả mọi chuyện.
Ở xa xăm ngoài biển khơi, là một chiếc tàu lớn đang lắc lư, di chuyển qua các
đợt sóng. Well, chẳng biết rằng có ổn không khi gọi thứ này là một cái tàu
nữa. Dù sao, con người ở thế giới này chẳng thể nhận ra nó thực sự là một con
‘tàu’.
Xét về lí do, thân tàu bao phủ bởi màu đen, hình dáng thuôn gọn bóng lên, mà
không có lấy một khoang chở khách chẳng giống một con tàu thông thường. Thường
thì, ở phần thân sẽ có hai cái cánh nhỏ- y hệt nhau ở hai bên tạo thành hình
gấp chữ V, và một chân vịt- như một chiếc bánh lái được gắn phía sau…. Nhưng
thứ duy nhất thấy được ở đây chỉ là những phần còn lại của chúng. Dường như
chúng đã được xử lí, bởi thiết kế cũ quá dễ để thu hút những con thủy quái-
như cá mập, có thể nhìn thấy chúng.
Có điều, hầu hết mọi người trên thế giới này đều sẽ gọi thứ này là một con
Quái vật chứ chẳng phải tàu. Chiếc tiềm thủy đĩnh này vốn là một chiếc tàu
ngầm. Chẳng cần nói thêm, nó rõ ràng là một Tạo tác của Hajime, giúp mọi người
thoát chết trong gang tấc khi bị nhấn chìn trong Magma tại . Đổi lại, nó đã
hỏng bởi nhận quá nhiều thiệt hại.
Nằm trên chiếc tàu ngầm đang nổi trong khi chao đảo bởi những con sóng, với
hai tay gác sau gáy là Hajime đang có một ánh mắt vô cùng thỏa mãn. Cánh tay
trái nhân tạo của cậu, thứ đã tan chảy bởi đòn tấn công từ tia beam và không
thể cử động tốt đã được sửa lại bằng sách sử dụng những nguyên liệu thừa từ
con tàu ngầm và trở lại hình dáng ban đầu. Tuy nhiên, những phần phụ được cài
đặt vào chẳng thể dùng được nữa.
“… Hajime, anh thế nào rồi?”
Trong khi đang lơ mơ buồn ngủ bởi sự ấm áp từ nắng mặt trời và sự đu đưa nhờ
cơn sóng vỗ, nắp tàu phía sau cậu đột nhiên mở ra. Yue thò đầu mình ra khỏi đó
và hỏi thăm tình trạng của cậu với vẻ lo lắng. Cũng bởi Hajime đã phải nhận
phần lớn sức công kích từ tia beam đó, và hơn thế nó lại còn có độc, nên vết
thương chắc chắn chẳng hề dễ lành.
“Chẳng vấn đề gì đâu. Tất cả những vết thương đều đã khép miệng rồi. Nhưng mà,
anh thấy sẽ cần ít nhất một ngày nữa để hồi phục hẳn… quan trọng hơn, về Yue
thì sao? Em đã hoàn toàn kiệt sức đó, phải không?”
“Nah… em ổn rồi. Shia đã chia sẻ cho em chút máu của cô ấy.”
Từng từ của Hajime chất chứa nỗi lo lắng được Yue hoan hỉ đáp lại khi cô rời
khỏi khoang tàu và đến bên cạnh Hajime, người vẫn đang nằm đó nãy giờ. Thế
rồi, với một chuyển động tuyệt đối vô tư, cô nàng leo lên người Hajime. Cặp
mông mềm mại ấn vào người Hajime và kích thích cậu ta ở một chỗ vô cùng tệ.
“…. Yue-san này, sao em lại leo lên người anh thế?”
“…. Bởi vì Hajime đang ở đây.”
Dù cho câu trả lời đó chỉ là lấy từ một trò đùa của nhà leo núi nào đó (Ông
nào nhớ “Bởi vì Everest đang ở đây” không? Đấy J), có điều ánh mắt Yue lại vô
cùng nghiêm túc. Tiếp đó, cô tung đòn tấn công tiếp theo với lời thì thầm “…
hãy cứ giữ như thế đi”, che đậy sự kích thích kín đáo khi cô di chuyển và cọ
sát cơ thể mình. Cô liếm vào cổ Hajime, cắn anh, và hút lấy chút máu mới trào
ra từ đó.
“… Nn, hầu hết chất độc đã mất rồi. Có lẽ không cần lo lắng về nó nữa.”
Có vẻ, cô ấy liếm máu của Hajime là để xác nhận xem còn liệu còn bao nhiêu
phần độc còn sót lại.
“Chẳng phải anh đã nói chẳng vấn đề gì rồi sao?”
“… Nn. Nhưng mà, em đâu làm gì được ngoài lo lắng. Nơi chúng ta đang tọa lạc
hiện tại cũng là vấn đề… nhưng mà em vui vì Hajime có thể nghỉ ngơi dễ dàng.”
“Quả vậy. Đúng là một sự phát triển vượt bậc đấy chứ. Anh chẳng biết liệu
chúng ta nên gọi đây là may hay rủi….”
Hajime, với nụ cười méo mó, khiến Yue nhăn đôi mày thanh mảnh lại bối rối. Cả
hai nhớ lại việc họ đã bị nuốt chửng bởi magma tại thế nào, rồi cứ thế trôi
giạt cho đến khi họ đến được đây, ở giữa biển khơi rộng lớn. Họ đã cố chịu
đựng cả đống rủi ro đến nỗi đã than vãn suốt quãng đường, nhưng thật vui cũng
như may mắn rằng cả nhóm đã sống sót. Suy nghĩ lạc quan thì chắc là vậy.
Sau khi bị ném vào Magma và rồi trôi dạt ở dưới nước ngầm, nhóm của Hajime đã
hứng chịu ảnh hưởng của dòng nước xiết trong nguyên một ngày. Bởi họ không thể
lúc nào cũng dựa dẫm vào Ma thuật trọng lực của Yue ‘Tai ương tuyệt đối’ để
điều chỉnh vị trí cho cơ thể mình, Hajime bằng cách nào đó đã tạo ra Đá trọng
lực bằng Ma thuật Sáng tạo, kết quả là tạo được ra vài chiếc ghế bay sau cả
quá trình thử nghiệm và sửa đổi trong chiếc tàu ngầm đang rung lắc như gặp
phải một cơn bão. Thế nên, dù cho cái tàu ngầm có tiếp tục làm ra những âm
thanh như thể bị va vào vách đá, mấy chiếc ghế bay cũng giúp họ bằng cách nào
đó tránh được khỏi chấn động- mọi chuyện xảy ra như thế đấy.
Thêm vào đó, với Yue và Shia bám lấy cả hai bên trái và phải, cậu đã dành thời
gian ngủ để ‘làm việc’ dưới ánh sáng mờ nhạt của Lục quang thạch.
‘Ta có thể cứ thế này mà đi thẳng về mặt đất không?’ Hajime bắt đầu tự hỏi
trong khi đổ mồ hôi lạnh. Có điều, chuyến đi dưới lòng đất của họ cứ thế tiếp
tục mà chẳng biết điểm dừng. Cả nhóm của Hajime đã bị đánh gục bởi tác động
lớn nhất khiến họ ám ảnh đến tận bây giờ. Một sức công phá kinh hoàng đánh tan
cả hàng phòng thủ của “Kim cang” và rồi phá hoại con tàu ngầm. Kéo theo hậu
quả sau đó, chiếc tàu ngầm cũng bị thổi bay đi với một tốc độ điên cuồng.
Nhanh chóng kích hoạt lại “Kim cang” sau đó, Hajime tự hỏi chuyện quái gì đã
xảy ra và dùng chiếc camera điều khiển chế từ “Xạ viễn thạch” để xác định xung
quanh. Cùng lúc đó, quang cảnh hiện lên trước mắt cậu vốn chẳng còn là địa
ngục màu đỏ nhấn chìm trong magma nữa, tuy thế magma thì uốn lượn hệt một con
rắn và mạnh mẽ sôi sục lên cơn giận của ‘biển’,
Có vẻ, nhóm của Hajime đã bị thổi bay bởi hiện tượng núi lửa phun trào khi họ
thoát ra và vô tình kích hoạt một núi lửa ngầm. Vụ nổ phá hoại thân tàu, tuy
nhiên may thay nước chẳng tràn vào chút nào, hay có lẽ nên nói là đúng như
mong đợi từ một món đồ do Hajime tạo ra.
Suýt soát thoát chết từ cửa tử, cả nhóm tưởng như đã được thưa giãn và có thể
trở lên mặt đất, song gian khổ vẫn còn chưa dứt.
Khi đã ổn định lại sau khi quay vòng vòng không biết bao lần bởi núi lửa, sau
đó bị ném ra biển, tất cả lập tức điều khiển con tàu ngầm và bắt đầu điều
hướng. Cả phần cánh và bánh lái đều bị vỡ và hỏng trầm trọng, nhưng nó vẫn có
thể điều hướng bằng cách tiếp ma lực cho con tàu. Chẳng có vấn đề gì khác
ngoài việc lượng nhiên liệu tiêu tốn trở nên quá tải so với khi cánh, bánh lái
và chân vịt vẫn còn dùng được.
Vì chắc chắn thứ này sẽ chẳng chịu nổi nếu dính thêm một vụ nổ nữa, cả nhóm
Hajime nhanh chóng rời đi, nhưng một cái bóng khổng lồ đã bám theo con tàu
ngầm kiểu-cá. Đó là một con mực khổng lồ- hệt như người ta kể về nó. Với chiều
dài hơn 30 mét, và hơn 30 cái xúc tu dài uốn lượn, con quái thú đặc trưng khi
nhắc đến biển cả, Kraken.
Con quái thú tàn nhẫn tấn công chiếc tàu ngầm. Bị quấn nghiến lấy bởi xúc tu,
cả chiếc tàu trở thành đồ nhắm cho mấy cái răng sắc nhọn nằm giữa mồm nó. Có
điều, con quái đáng thương đã yên nghỉ dưới đống vũ khí, ngư lôi và ma thuật
của Yue.
Tuy nhiên, nó vẫn chưa kết thúc sau khi họ đập con quái vật- giống Kraken đó.
Sau đó, họ thậm chí bị tấn công bởi cả một đàn cá mập. Loài cá mập này là một
dạng của Quỷ thú, hợp tác với nhau tấn công kẻ thù trong khi bắn ra những vòi
rồng nước.
Cuối cùng, trang bị dự trữ trong tàu ngầm cạn sạch và cả đám chỉ còn có thể
dựa vào Ma thuật của Yue. Đó thực sự là một thời điểm nguy hiểm khi mà Yue
phải dùng đến cả ma lực dự trữ từ Ma lực kết tinh thạch và hút cả máu Shia khi
mà Hajime đã mất quá nhiều máu. Cả nhóm đã xoay sở sao đó để trốn thoát được
trong khi đẩy lùi đám cá mập, thế nhưng bởi đã chiến đấu một thời gian dài
trong trước đó, nên mọi người đều đã cạn sạch năng lượng. Dù cho Shia đã chẳng
thực sự làm gì nhiều, cô cũng gục bởi chứng tụt huyết áp sau khi Yue lấy cả
đống máu của cô, bởi vì, chí ít đó cũng là ‘điều duy nhất’ cô có thể làm.
Để Yue và Shia nghỉ ngơi, Hajime di chuyển tàu ngầm lên mặt biển. Họ đang ở
một nơi mà chỉ có biển xanh và bầu trời trong thăm thẳm đến ngút tầm mắt, nên
cả đám cứ tiến thẳng về phía đại lục. Sau đó, sau nửa ngày điều hướng con tàu,
để nghỉ ngơi và tận hưởng không khí cùng những con sóng, Hajime dừng tàu và
nghỉ ngơi, tắm mình dưới ánh nắng từ bên ngoài cabin.
Tiến triển từ sau khi hạ tới tận giờ thực sự là vô cùng nhanh chóng. Không cần
nói gì khác, có thể nói rằng những người khác ngoại trừ party Hajime không có
chút cơ hội nào sống sót sau tất cả những chuyện đó. Cũng ổn thôi khi Hajime
bất giác muốn thở dài “Cái kiểu bất hạnh gì đây!” như một gã tốt số ích kỉ.
“Shia sao rồi?”
Trong khi đang phóng tầm mắt ra xa, Hajime hỏi Yue, vẫn đang leo trên người
cậu.
“… Con bé còn đang ngủ. Em hút khá nhiều máu… do đó nên em ấy sẽ không thức
dậy trong một lúc lâu đó.”
Lí do cho việc Yue lấy của Shia lượng lớn máu là bởi tỉ suất chuyển đổi máu
sang ma lực thấp hơn hẳn so với khi cô hút máu Hajime- cộng sự đã kí ‘Khế ước
máu’ với mình. Sau khi chọn một cộng sự cho Khế ước, hiệu quả kĩ năng “Huyết
chuyển hóa” lên người khác giảm đi trong khi đối với người đã kí khế ước lại
tăng lên mạnh mẽ.
“Anh hiểu. Chà, cũng tốt hơn nếu cô ấy nghỉ ngơi bây giờ. Dù sao thì, chúng ta
cũng không biết được nơi này là nơi nào và còn bao nhiêu thời gian mới đến
được đại lục. Ta cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, nên tốt hơn là dành thời
gian hồi phục lại thì hơn.”
“… Nn.”
Vùng biển nằm phía Tây của đại lục, nên họ chỉ cần hướng tới phía Đông để trở
về đất liền. Chẳng có vấn dề gì về lương thực bởi nước có thể tạo từ ma thuật
và biển là một kho protein dồi dào với cá. Mấy con cá bình thường chẳng thể
nào chống lại một con tàu ngầm và cả ma thuật, nên dù cho cả đám bị kẹt giữa
biển khơi đi chăng nữa, cũng chẳng phải tình huống hiểm nghèo gì cho cam. Thêm
vào đó, cả nhóm có thể xác định được vị trí hiện tại bằng cách sử dụng hướng
của các ngôi sao vào ban đêm, nhờ đó quyết định được hướng đi về đất liền. Thế
nên, họ nghỉ ngơi khi họ có thể.
Ánh mặt trời ấm áp và gió mát giúp Hajime thư giãn. Nhìn chăm chú vào cậu,
Yue…
“… Yue-san này. Em đang làm gì đấy?
“… Giúp Hajime ‘lớn’ hơn.”
Trước cả khi cậu nhận ra, Yue từ từ xuất ra một làn aura quyến rũ và chậm rãi
di chuyển. Dường như cô muốn kích thích cậu. Có điều dù cho cô chẳng nói thêm
lời nào, khi Hajime nhìn vào đôi mắt mê đắm của Yue, cậu thậm chí còn chẳng
nghĩ tới việc kháng cự.
"Ngh… fufu, Hajime đã trở nên đầy sinh lực rồi này.”
“… Đợi đã, làm việc này ở giữa biển á… Mà, nếu là mình nửa năm trước, chắc
mình còn chẳng bao giờ nghĩ đến việc này.”
Ở một nơi họ cảm thấy an toàn, với niềm vui vì đã sống sót, Hajime và Yue phô
bày cơ thể của mình ra. Trong một lúc, chiếc tàu ngầm rung lên mạnh mẽ bởi một
thứ gì đó không phải những con sóng.
“Có vẻ hai người đang tận hưởng nhỉ…”
Sau khi xả hơi theo nhiều cách khác nhau, họ quay vào cabin và bị lườm bởi
Shia.
“Ng? Shia đã dậy rồi, hở? Tình trạng của em sao rồi?”
“Diễn vai ngây thơ sau tất cả à, nhưng vẫn cảm ơn vì đã lo lắng. Cơn buồn ngủ
của em cũng bị đánh bay đi nhờ ơn ai đó làm cho con tàu rung lên mãnh liệt,
những tiếng rên lớn và cả những âm thanh thỏa mãn nữa. Tình trạng vật lí của
em đã vượt trội biến đổi từ thiếu năng lượng sang trống rỗng và cô đơn mất
rồi. Và, với điều đó, em cũng sẽ được làm chuyện đó phải không, hay là chỉ em
nghĩ vậy.”
“Hiểu rồi, thật tốt quá.”
Hajime thật sự vui khi Shia đã hồi phục, có điều cậu chẳng tỏ ra chút hối lỗi
nào, khiến cho Shia, “Uuu~”, rên rỉ bất mãn với đôi mắt như thể sắp khóc. Biểu
hiện đó khiến cho Hajime nghĩ rằng cậu ta đã bơ cô hơi quá. Trong khi cười
gượng, cậu nói cô tạo khoảng trống và ngồi xuống bên cạnh.
Tỉnh dậy mà không có ai trong cabin và rồi nghe tiếng Hajime và Yue làm tình
từ bên ngoài nắp tàu đang mở, khiến Shia cảm thấy thật sự rất cô đơn, nên giờ
cô ôm lấy Hajime đang ngồi cạnh mình thật chặt. Yue cũng ngồi bên cạnh cô ấy
theo hướng ngược lại với Hajime, và xoa đầu cô để an ủi.
Trong khi cả hai an ủi Shia, Hajime truyền ma lực mình vào để khởi động con
tàu ngầm, hướng về phía đông. Hết lần này đến lần khác, họ tiếp tục bị những
con Quỷ thú tấn công, song đều bị đẩy lùi nhờ ma thuật của Yue, và cứ đi như
thế trong cả một ngày. Vượt biển cả đêm dưới bầu trời đầy sao sáng, Hajime rốt
cuộc cũng bặt gặp dấu hiệu sự sống của nhân loại khi bình minh thắp lên ánh
sáng cho cả thế giới.
Thuận theo vị trí của những ngôi sao họ thấy đêm hôm trước, cả nhóm đã đến
được phía bắc Elisen. Và giờ, sau khi di chuyển về phía trái của bờ biển một
thời gian dài, chắc chắn họ sẽ có thể đến được bến tàu giữa Elisen và >.
Khi mặt trời lên đến đỉnh dầu vào ngày thứ hai, cả nhóm quyết định dừng chiếc
tàu ngầm giành thời gian nghỉ ngơi, và thưởng thức bữa trưa bên trên con tàu
trong khi lắc lư đôi chút bởi con sóng. Thực đơn dĩ nhiên là cá bắt được ở
biển. Sử dụng “Triền lôi” để nướng thức ăn, khiến cậu có chút hồi tưởng lại
quãng thời gian khổ sở dưới vực thẳm. Họ chẳng có được chút dụng cụ nấu ăn hay
gia vị gì bởi Hộp vật phẩm đã đưa cho Tio mất rồi.
Dù thế, những con cá cả ba ăn vui vẻ trong khi lơ đãng nhìn về phía chân trời
vẫn mang một hương vị thật tuyệt vời. Không gian thoải mái và bầu không khí
trong lành đã bù trừ cho thiếu sót gia vị. Với những người dành cuộc đời họ
lênh đênh trên biển, hay mở một gian hàng trong suốt lễ hội, đều dùng cách này
để cân bằng vị giác.
Và trong khi Shia thích thú với con cá vô danh nào đó bị nướng, đôi tai thỏ
của cô duỗi thẳng lên sau đó bắt đầu vẫy không ngừng. Theo đó, “Nn?”. Hajime
cũng nhận ra một sự hiện diện hay gì đó. Nhồi vào miệng mình con cá dài khoảng
60cm, cậu ném ánh mắt sắc bén của mình về phía đó.
Xung quanh con tàu ngầm, zoom!, vài gã kì quặc xuất hiền từ dưới biển và siết
lấy cây đinh ba của họ. Có khoảng 20 người như thế. Tất cả đều có mái tóc xanh
biển và đôi tai trông như mang cá. Có vẻ như họ là một nhóm người từ Hải nhân
tộc. Đôi mắt họ ngập tràn sự cảnh giác và nhìn chằm chằm vào mối nguy mới xuất
hiện.
“Mấy người là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Và mấy người đang cưỡi cái quái
gì thế hả?”
Hajime đang bận nhai cá được nhồi đầy trong miệng mình đến mức má cậu phồng cả
ra hai bên. Cậu chẳng có kế hoạch đối đầu với bọn này, nên cậu muốn trả lời
cho nhanh chóng, có điều con cá mà cậu đang ăn hơi dai và lớn quá mức. Phải
tốn chút thời gian để cậu nuốt được nó.
Hajime làm bộ dạng nghiêm trọng, song tự hỏi làm sao một người có thể bình
tĩnh nhai thịt cá dù cho đang bị đinh ba chĩa vào mặt từ mọi hướng thế này,
khiến người ta cảm thấy cậu chẳng biểu lộ gì khác ngoài sự khinh bỉ.
Gân xanh nổi lên trên thái dương gã đã đưa ra câu hỏi. Dù thế nào, cho dù họ
có đáng ngờ đi nữa, vẫn là hơi quá khi hăm dọa một ai đó sau khi thấy họ trên
biển. Shia cho rằng mình nên phá vỡ tình cảnh bất lợi này bằng cách trả lời
thay cho Hajime.
“Ah, umm, Làm ơn bình tĩnh đi ạ. Bọn tôi là…”
“Câm miệng! Một Thố nhân man rợ như ngươi thì đừng có mở mồm ra!”
Vị thế của Thố nhân tộc quả thật rất thấp dù cho đối với cả những Bán-nhân tộc
đã ra khỏi Đại hải Thụ. Cách mà họ bị kích động mạnh mẽ và họ ngoan cố muốn
Hajime, cái gã đang nhìn họ lạnh lùng từ nắp con tàu kì lạ, trả lời cho câu
hỏi của mình thay mặt cho ba con người đó. Thay đổi mục tiêu ngọn thương của
mình, gã đàn ông đó mạnh mẽ đâm ngọn thương về phía Shia.
Đòn tấn công hiển nhiên không thể nào qua được lớp phòng thủ của Shia với cơ
thể mạnh mẽ của cô ấy, ngọn thương chỉ đơn giản làm xước má cô dù cho cô còn
chẳng thèm tránh. Có vẻ như gã này muốn đả thương Shia như một lời cảnh báo
cho Hajime. Như dự đoán, cả nhóm cảm thấy điều này thật bất thường. Dù sao,
Hải nhân tộc vốn không phải một chủng tộc hung dữ như thế.
Có điều, đó quả là một nước đi tồi tệ bất kể động cơ của họ là gì. Dù thế nào
đi nữa, kể cả khi đó chỉ là một lời cảnh báo, Hajime nhất quyết không để yên
cho kẻ nào cố động vào Shia.
Trong khoảnh khắc, sát khí kinh hoàng và trọng lực trút xuống như thác, dàn
trải trên mặt biển, và khiến những con sóng lay động.
BOOOM!!
Với đôi mắt mở lớn, gã Hải nhân đang nhìn Hajime đột ngột thay đổi thái độ, bị
thổi bay đi từ nơi đứng của mình, kèm theo một tiếng nổ lớn. Anh ta bay đi và
nảy lên vài lần trên mặt biển, cơ thể xoay tít trong không trung, sau đó chìm
xuống sau những con sóng.
Trong khi chết lặng đi, những Hải nhân tộc còn lại chậm rãi di chuyển ánh mắt
từ gã vừa mới bay đi đó đến Hajime, người mà thế nào đó vừa hoàn thành một
việc động trời, giờ đang ngồi nướng cá trong tư thế như thể một kẻ vừa ghi
điểm một cú hoàn hảo đang vung vẩy cây gậy đánh golf.
Những con sóng vỗ đang sủi lên chút bọt khi được phản chiếu bởi ánh sáng mặt
trời. Kể cả đôi mắt của những con cá chết cũng làm sao đó mà được chiếu rọi.
“Wh-. Wh-....”
Những gã Hải nhân tộc trở nên bối rối.
Qua vai mình, trong khi đang ăn cá, Hajime lườm vào gã bên cạnh người vừa mới
biến mất khỏi đội hình. Chẳng cần nói gì thêm, khi đã nhận được sự cảnh báo
kinh hoàng mà hắn chưa cảm thấy bao giờ, gã Hải nhân đâm cây đinh ba của mình
trong khi la hét hoảng sợ bởi cái lườm từ Hajime.
“ZeeAAh!!
Trong suốt cả quãng đời của mình cho tới giờ, đó là đòn tấn công làm hắn cảm
thấy tự hào nhất. Như thể cảm thấy được điềm báo của cái chết, hắn ta lập tức
kích hoạt một đòn tấn công tất sát. Có điều, đòn tất sát đó đâm xuyên cái
miệng cháy xém của con cá chết và rồi dễ dàng bị ngăn lại.
“Eh…? Cái gì? S-sao có thể…”
Trong khi Hajime nhẹ nhàng vung con cá, gã Hải nhân bối rối sau khi chứng kiến
một hình ảnh khó tin, và ngọn thương đó dễ dang bị tước lấy. Cú vung nhẹ đẩy
ngọn thương ra khỏi miệng con cá nướng, đập vào mặt một gã khác gần đó. Liếc
nhìn tên Hải nhân tộc đang rên rỉ khi máu chảy ra từ cái mũi đang đỏ lên của
mình, Hajime vung con cá nướng lên lần nữa.
Gã đàn ông vừa mới bị tước ngọn thương cảm thấy cạn lời bởi một hình ảnh phi
lí khi đôi mắt trắng dã của con cá chết xuất hiện trước mặt hắn với cái miệng
mở to và thế nào đó sáng lên một màu đỏ.
Sau đó.
BAM!!!
“Hmmm?!”
Hắn bị thổi bay đi hêt như tên trước đó.
“Măm măm… ực…. Rồi, giờ thì, tôi thực sự không có muốn đánh nhau với Hải nhân
tộc đâu, nên sao chúng ta không dừng lại và bình tĩnh nói chuyện nhỉ? Có điều,
tôi chỉ là không thể im lặng được khi ai đó cố động vào những cô gái của tôi…
à, nhưng mà mấy người đó chưa có chết đâu vì tôi đã kìm chế rồi, được chứ?”
Với một con cá mềm oặt đã mất đi sự sống trên tay mình, Hajime đề xuất sau khi
đa giải trừ “Áp lực”. Cậu vốn chẳng có ý định đánh nhau với những người cùng
tộc với Myuu. Dù cho những kẻ đó cố giết cậu đi nữa, cậu thực sự chẳng xem họ
là một mối đe dọa nữa. Hoàn toàn bơ đẹp.
Chỉ có điều, những Hải nhân tộc chẳn thể chấp nhận được đề xuất đó. Lòng tự
trọng của họ dường như đã bị tổn thương khi Hajime nhìn xuống họ với biểu cảm
“Mấy người còn chẳng đáng để tôi động tay” dù cho con người đáng ra phải bất
lợi trên biển cả, và rồi lại thổi bay đi những đồng chí của họ dù cho cậu ta
đã khẳng định rằng họ sẽ không chết.
Hơn nữa, bởi họ đã có lệnh cảnh giới cao bất thường với con người, họ sẽ không
tin vào một lời nào của Hajime. Bọn ta sẽ không hạ tháp cảnh giác đâu! Họ giữ
khoảng cách với nhóm Hajime, và sẵn sàng để phóng ra những cây lao móc sau
lưng mình.
“Hiểu rồi. Vẫn không đủ khi chỉ bắt cóc một đứa trẻ, hở? Đó là lí do tại sao
mày đến đây để bắt thêm vài đứa trẻ của bọn tao à?”
“Bọn ta sẽ không để các ngươi niệm phép đâu! Biển cả là lãnh địa của bọn này,
đừng nghĩ rằng các ngươi có thể rời đi mà không bị thương!”
“Bọn tao sẽ bắt mày ói ra nơi mày nhốt cô bé dù cho có phải chặt chân tay mày
đi chăng nữa!”
“Đừng lo. Bọn ta sẽ giữ ngươi sống tới khi áp giải ngươi về đến đế quốc. Không
có pháp luật nào bảo hộ cho ngươi đâu.”
Rõ ràng đó là một tình huống bất thường. Bỏ qua cảnh báo, mối ác cảm kinh ngạc
có thể thấy rõ trong mắt họ. Hajime có thể phần nào hiểu được lí do mà họ giận
dữ từ những lời như “bắt thêm một đứa trẻ khác”. Những người này dường như đã
hiểu nhầm cậu là một trong những kẻ đã bắt cóc Myuu. Cưỡi trên một thiết bị kì
lạ và mang một cô nô lệ xinh đẹp từ Thố nhân tộc trong khi lảng vảng quanh địa
phận Hải nhân tộc… Chẳng phải quá khó hiểu khi mà cậu bị hiểu nhầm như thế.
Tộc Bán nhân là một cộng đồng vô cùng lớn mạnh và có cảnh hưởng to lớn. Chắc
chắn là họ mạnh mẽ nếu chỉ tính riêng về cá nhân, thế nhưng sức mạnh đó còn
nâng lên nhiều lần khi hoạt động dưới cồng đồng. Tộc Haulia rời khỏi Đại hải
Thụ chỉ vì Shia, trong khi những Hùng nhân cố bơ đi quyết định của Hội nghị
các bô lão để trả thù một trong những kẻ làm hại đến người của họ. Thậm chí cả
Hải nhân tộc cũng chẳng khác gì. Bất kì đứa trẻ nào trong số họ đều vô cùng
quan trọng, thậm chí chẳng phải con họ đi nữa.
Trong thầm lặng, Hajime buông ra vài lời than thở, “Dù con bé cư xử với mình
như thể cha nó, Myuu vẫn có những người cha khác ở đây, nhỉ.” Những lời thầm
thì đó được thốt ra với một nụ cười mỉm khi nghĩ đến Myuu đang không ở đây.
Thêm vào đó, Hajime cố nói ra tên của Myuu để giải quyết mối hiểu lầm này.
“À~ anh biết đấy, về đứa trẻ-…”
“Bắt lấy chúng!!”
Tuy nhiên, nhanh hơn những lời cậu nói, những chiến binh Hải nhân tộc phóng ra
những ngọn lao móc trong khoảnh khắc. Dù cho hơn nửa cơ thể họ nhấn chìm dưới
nước, trên cả điều đó, nhưng chiếc lao móc bay đi với vận tốc kinh ngạc và
chắc chắn được nhắm tới vai và chân những người trên tàu, không chủ ý sát
nhân. Theo như tính toán, họ cũng sẽ lấy luôn con tàu ngầm đang làm mình ngứa
mắt nãy giờ.
Nếu đó là một người bình thường, hẳn thế cân bằng sẽ bị phá vỡ và chắc chắn sẽ
bị bắt lấy bởi những cái lao móc mà chẳng thể né tránh hay tính kế gì, hoặc
rơi xuống biển và bị phục kích bởi những Hải nhân tộc dưới đó. Chà, với người
bình thường thôi.
“Thủy bích!”
Với những lời thì thầm của Yue, nước biển bị nén lại và dâng lên, hoàn toàn
ngăn những ngọn lao móc từ mọi hướng. Thêm vào đó, khi những kẻ xung quanh còn
đang mải kinh ngạc vì Ma thuật vô niệm, Yue tạo ra 20 quả cầu điện bay xung
quanh mình.
Cùng lúc với âm thanh của những bức tường thành từ nước sụp đổ, nước biển trở
lại trạng thái bình thường. Những người từ tộc hải nhân nhận ra mấy quả bóng
sét đang trôi nổi và bắn ra lửa điện quanh Yue.
“Kuh!? R-Rút luiiiiiiiiiii!!!”
Một mệnh lệnh vang vọng mặt biển. Những người trong tiểu đội hoảng sợ quay gót
mà bỏ chạy. Có điều, không thể nhanh hơn tốc độ ánh sáng được.
Fwoosh!! Bzz! BZzz! BzZZzz!!
Những quả cầu điện phóng về mọi hướng, nhắm vào các mục tiêu khác nhau, không
để một kẻ nào trốn thoát…. và rồi ‘dịu dàng’ giật điện cho họ đến ngất xỉu.
“ABAABABABAh—“chỉ một tiếng hét bất lực có thể nghe từ tất cả những kẻ đó. Sau
vài giây, 21 gã hải nhân tộc với đôi mắt trắng dã nổi lên trên mặt biển.
“Yue, làm tốt lắm.”
“Nn… Hajime, về điều mà bọn họ đang nói ấy.”
“Ừ, nó chỉ có thể là về Myuu nhỉ.”
“Có nhiều chuyện đã xảy ra kể từ khi chúng ta đến Elisen nhỉ. Đúng như dự đoán
từ Hajime-san… rắc rối xảy ra chẳng phải chỉ khi ở trong thị trấn, mà cả ở bên
ngoài nữa.”
“Dừng lại ở đó đi, Shia. Tôi cũng có chút lo lắng về việc này nữa… Khỉ thật.
Chúng ta có thể giải quyết vấn đề dễ dàng hơn nếu như Myuu ở đây rồi…”
Hajime thở dài trong khi lo lắng về việc đó. Sau đó, cậu đi đến nơi những
người Hải tộc đang ngất xỉu.
Sau khi cậu hoàn thành việc sửa sang con tàu ngầm bằng cách thêm vào một
khoanh để đặt những gã đầu rong biển của hải tộc với đôi mắt trắng dã vào, cả
nhóm tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Yue dĩ nhiên đã hạ bớt sức mạnh trong một trong số những đòn tấn công, chỉ đủ
làm một người lập tức có thể tỉnh dậy. Người đó dẫn cả nhóm tới bến tàu sau
khi họ giải thích mọi thứ cho anh ta.
Đầu tiên, bởi Hajime biết được tên của Myuu và cả những đặc điểm của cô bé, gã
đó đã hét lên “Vậy ngươi là tên thủ phạm thật sự à!” trong khi điên tiết. Tuy
nhiên, Hajime đã bị chọc tức, nên cậu vô cảm tát liên tiếp vào mặt gã đó đến
khi hắn bình tĩnh lại, và rồi người đàn ông bị buộc phải ngoan ngoãn ngồi nghe
câu chuyện.
Thêm vào đó, khi họ nói rằng Myuu đang ở Ancadi và sẽ lập tức trở lại Elisen,
người đàn ông này đề nghị cả nhóm cho phép anh ta đi theo tới Ancadi. Về người
này, anh ta chẳng thể nào chấp nhận câu chuyện của cả nhóm mà không nghi vấn,
nên anh muốn đi cùng ba người trở về Ancadi, ít nhất là để tìm một đầu mối dẫn
đến Myuu.
Bên cạnh người đàn ông trẻ trước họ như một người trung gian, những người đã
tấn công Hajime trước đây đều biết một người có quan hệ trực tiếp với Myuu. Mẹ
của Myuu đã bị thương nặng khi cô bé bị bắt cóc, nên những người đồng tộc trở
nên kích động. Và, bởi cậu có thể cảm thấy ngượng ngùng khi đến gặp Myuu sau
khi đập nhừ tử những đồng tộc của cô bé, Hajime miễn cưỡng chấp nhận lời đề
nghị của người đàn ông trẻ.
Thêm vào đó, sau khi di chuyển vài giờ trên biển.
“Ah, Hajime-san! Ta đã nhìn thấy nó từ đây rồi! Một thị trấn đó! Cuối cùng,
một nơi có con người, đã thực sự nhìn thấy rồi!”
“Nn? Ồ, nó thật sự nằm giữa biển này.”
Shia chỉ vào với đôi mắt lấp lánh và gọi Hajime. Di chuyển tầm mắt mình, một
thành phố lớn nổi trên mặt nước chạm tới tầm nhìn của cậu.
Hajime điều khiển con tàu ngầm chạy tới trước thẳng tới một lượng lớn bến đỗ
bên bờ biển thị trấn. sau khi đánh mắt qua những Hải nhân tộc, những du khách
nhân loại và cả những nhà buôn đang làm mắt chữ O miệng chữ A sau khi thấy
Hajime tiến tới trên một vật thể không xác định, cả nhóm cột chiếc tàu vào bên
một bến đỗ còn trống.
Những Hải nhân tộc tiến tới trước ba người, chứng kiến hơn mười gã bất tỉnh
đồng tộc được đưa ra khỏi cabin con tàu, và dấy lên chút rối loạn. Tuy nhiên,
Hajime cho rằng sẽ ổn thôi khi cậu đã giải thích tất cả với người lính trẻ
tuổi kia rồi, nên trong lúc này, cậu và người đó phải đỡ những người còn
choáng váng ra bến tàu trước đã.
Sau khi hoàn tát, những binh lính trang bị đầy đủ Hải tộc và cả lính lác loài
người đã đứng đầy xung quanh. Người lính trẻ bước về phía trước để giải thích
tình huống và bắt đầu nói như thể rất nghiêm trọng. Hajime muốn nhanh chống
trở lại Ancadi và gặp lại nhóm Kaori nên khi ánh mắt cậu bắt gặp gã lính trẻ,
cậu trở nên tức tối và thì thầm “Cứ quyết định xem ai sẽ đi với chúng tôi
nhanh lên!”
Hajime muốn mọi thứ kết thúc trong yên bình, có điều đời chẳng êm đẹp như cậu
nghĩ. Đẩy người đàn ông trẻ còn đang bối rối sang bên, những binh lính tiến
nhanh tới trước cả nhóm. Đội của Hajime bị bao vây mà không có lấy một chỗ nào
thoát thân trên chiếc cầu neo nhỏ.
“Vâng lời một chút. Bọn ta sẽ quản thúc mi tới khi có thể làm sáng tỏ sự
thực.”
“Oi oi, bộ mấy người không nghe cho thông mọi chuyện đấy à?”
“Dĩ nhiên. Và tốt hơn nhiều nếu bọn ta là người đi xác minh nó. Ngươi không
cần phải đi.
Từng lời được đưa ra mà không cho cậu bất kì cơ hội nào từ chối. Hajime càng
lúc càng cáu hơn, song cậu giữ kẽ bản thân bởi đây là quê nhà của con gái
mình.
“Nghe đây. Đồng đội bọn tôi đang đợi ở đó. Có điều, dù cho bọn này muốn đi
quách tới Ancadi cho rồi, chẳng phải tôi vẫn tử tế đến đây gửi trả những kẻ đã
hiểu lầm và tấn công chúng tôi sao?”
“Không nói tới việc đây có phải hiểu lầm hay không… Thậm chí nếu đứa trẻ bị
bắt cóc đang ở Ancadi, mi vẫn là kẻ đáng ngờ vì đi loanh quanh trong lãnh địa
Elisen trong cái phương tiện kì quái đó. Ai biết được ngươi có bỏ chạy hay
không trong khi chúng ta đang hướng tới Ancadi chứ, phải không?”
“Có vấn đề quái gì với cái tình trạng này đấy? Nếu bọn ta muốn chạy chẳng phải
cứ vứt quách mấy tên này chết trên biển và bỏ đi ngay sau đó sao?”
“Nó cũng là một vấn đề. Tuy nhiên, không thay đổi được chuyện mi đi vào lãnh
địa bọn ta mà không có sự cho phép. Hơn thế nữa, ngươi tấn công những người
lính tuần tra phát hiện ra mình, không thể nào bọn ta để ngươi đi dễ dàng
được.”
“Đó là lỗi của họ khi không nghe bọn ta nói và tấn công trước bởi bị kích
động. Hơn thế nữa, các người nghĩ có thể thực sự bắt được bọn ta dễ dàng à? ….
Cứ thử mà xem.”
Ánh mắt Hajime trở nên nguy hiểm. Người đàn ông trông như đứng đầu nhóm chiến
binh trước cậu phải cau mặt lại vì luồng năng lượng dày đặc toát ra từ Hajime.
Trên ngực vị đội trưởng là một huy hiệu từ Đế quốc Herrilicht, chắc rằng hắn
ta là người chỉ huy của trung đoàn này dưới cái cớ Sự bảo hộ của Đế quốc. Xung
quanh đó là những người Hải nhân tộc, dường như vốn chỉ là đội bảo an, song
cũng không ai quay lưng bỏ chạy, cho dù đã bị đẩy lùi bởi khí tức của Hajime.
Với Hajime, nơi đây là quê nhà Myuu và cậu không mong muốn có bất kì vấn đề gì
ở Elisen bởi cậu dự định lấy nơi đây làm nơi trú chân để đi thăm dò, bởi nơi
nó tọa lạc vẫn chưa rõ. Sự thật là Myuu ở Ancadi, và cậu hiểu rằng sự nghi ngờ
có thể làm sáng tỏ. Tuy nhiên, sự thù địch của Hajime đối với bất công trên
thế giới có thể coi như phản xạ có điều kiện. Bởi thế, còn lâu cậu mới dễ dàng
chấp nhận sắp đặt như thế này.
Đó thực sự là một tình huống căng thẳng.
Trong khi gia tăng sức ép, Hajime tự nhủ không được gây chiến ở quê nhà của
Myuu, và trong lúc cậu đang định bỏ cuộc….
“Nn? Vừa nãy…”
Với đôi tai thỏ ve vẩy, Shia bắt đầu nhìn quanh trên trời. Hajime không dời
mắt khỏi gã chỉ huy và hỏi “Gì thế?”, tuy nhiên, trước khi Shia có thể trả lời
cậu, Hajime cũng cảm nhận được một sự xuất hiện nhỏ bé cùng âm thanh.
“--!”
“Ah? Cái quái?”
“—pa--!”
“Oi, đừng nói là!?”
“—Papaa~!”
Hajime vội vã nhìn lên, và bằng cách nào đó, một hình bóng nhỏ rơi xuống từ
bầu trời trong vắt.
Với hai tay giang ra, cái bóng đang rơi tự do không cần dù và mỉm cười thật
tươi đó chính là…
“Myuu--!?”
Chuẩn rồi, đó chính là Myuu. Myuu, người đang nhảy dù không cần đến dù. Nhìn
cho thật kĩ, thì phía sau đó chính là dạng Hắc long của Tio, người đang vội vã
bổ nhào xuống, và cưỡi trên lưng không ai khác là Kaori đang hoảng sợ hết mực.
Ngay lập tức khi nhận ra bóng hình Myuu, Hajime khởi động “Khí động lực” và
“Không bộ.” Cậu lập tức nhảy lên từ vị trí của mình, lờ đi những kẻ bị thổi
bay đi bởi chấn động hay những tên lính đang la ó bởi bị ngã xuống nước.
Hajime đã phải nhảy lên tới hơn trăm mét nhờ vào “Khí động lực”, để đạt đến
đường rơi của Myuu, sau đó khởi động “quang tốc”. Trong chế độ mà cả thế giới
là một cuốn băng chậm, cậu đảm bảo Myuu đã an toàn trong vòng tay mình, và rồi
rơi xuống với một chút điều chỉnh và xoay vòng, hoàn toàn triệt tiêu các lực
cản.
Với Myuu trong vòng tay, Hajime sử dụng “Khí động lực” để dừng lại và nhảy lên
tới khi chạm lấy mặt đất. Trong tâm trí cậu, mồ hôi lạnh đổ ra như thác nước.
“Papa-!”
Không màng chút nào đến những gì Hajime đang nghĩ, Myuu ấn mặt em ấy vào má
Hajime với nụ cười lớn. Có lẽ, đó là do Tio nói với em rằng Hajime đang ở ngay
bên dưới họ.
Vì vậy, dù cho cậu chẳng biết là vô tình hay hữu ý, em ấy rơi thẳng xuống chỗ
Hajime. Xét vào việc em ấy cười tươi rói trong suốt lúc rơi xuống, dường như
em tin rằng Hajime có thể hoàn hảo bắt lấy em mà không phạm sai lầm nào.
Kể cả như thế, vẫn cần một dũng khí bất thường để nhảy tự do từ độ cao đó với
một nụ cười tươi ngây thơ như thế. Kiềm chế bản thân đi! Hajime la mắng đứa
trẻ bốn tuổi trong suy nghĩ. Cậu cau mày tự hỏi xem có nên la mắng cô bé
không, thế nhưng khi họ đã chạm đất, Hajime xoa đầu em ấy.