Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ
Không một lời cảnh báo, chùm sáng trắng đổ thẳng xuống từ trên trời.
Ánh sáng đó tấn công Hajime vào thời điểm hoàn hảo: khi mà cậu chuẩn bị kết
liễu con rắn magma cuối cùng. Thế là, Hajime bị nuốt trọn vào cơn bão huỷ diệt
mang trong mình nhiệt lượng và xung lượng khổng lồ ấy.
“Ha-Hajimee!!!”
Tiếng hét của Yue vang lên. Đứng cách hơi xa so với Hajime, cả Shia và Tio chỉ
có thể ngây ngốc nhìn Hajime bị chùm sáng nuốt chửng, và rồi chợt lấy lại ý
thức khi tiếng hét thảm thương của Yue vang đến bên tai, điều mà trước đây họ
chưa từng chứng kiến lấy một lần ở cô kể từ khi gặp nhau đến giờ.
Trút thẳng xuống ngay từ phía trên Hajime, chùm sáng cũng ăn luôn cả con rắn
quỷ cuối cùng và đâm vào đại dương nóng rực, thổi tung mọi thứ xung quanh,
trong một thoáng làm lộ ra cả đáy của đại dương ấy. Nó đâm xuyên lòng biển
magma được một lúc, rồi từ từ nhỏ lại trước khi rốt cục cũng biến mất như tan
vào thinh không.
Yue vội vã lao ngay đến chỗ Hajime, người vừa hiện ra từ nơi chùm sáng biến
mất, cậu lơ lửng giữa không khí, người ngợm tả tơi. Với đôi tay bắt chéo để
bảo vệ ngực và mặt, Hajime ngay lập tức mất thăng bằng và bắt đầu rơi xuống
mặt biển magma dậy sóng gây ra bởi chấn động của chùm sáng vừa nãy.
“Ngg! 『 Trôi nổi 』!”
Cho rằng Hajime đã mất ý thức; Yue dùng phép thuật để ngăn không cho cậu rơi
xuống. Nhân cơ hội ấy, cô ôm lấy Hajime và cả hai hạ cánh xuống một chỗ đặt
chân gần đấy.
“Ngg! Hajime! Hajime!”
Gương mặt Yue hiện rõ nỗi lo lắng cực độ trong khi cô mớm cho Hajime uống
thánh thuỷ mà cô vừa lấy ra. Tình trạng của Hajime khá là nguy kịch. Cánh tay
phải của cậu bị bỏng rất nặng đến mức lộ cả xương ra ngoài, còn cánh tay tạo
tác thì bị nung chảy hết một nửa. Băng bịt mắt bị thổi bay và máu chảy không
ngừng từ vết thương sâu hoắm trên má cậu. Ngoài ra, bụng của cậu bị cháy đen
thành than. Ngay cả thế, như một bằng chứng cho sự trưởng thành của mình, nội
tạng của cậu vẫn ổn.
Vào lúc đó, cái lúc mà chùm sáng sắp sửa nuốt lấy Hajime, cậu đã vặn người đối
mặt với nó trong đường tơ kẻ tóc và dùng “Cường Hoá Tập Trung” và “Vận Khí
Lực”[1], phân nhánh của “Kim Cang”. Nhờ thế mà đầu cậu được bảo vệ bởi cánh
tay tạo tác trong khi tim và phổi được tay phải và khẩu donner che chắn. Quần
áo xung quanh phần bụng được làm từ da một loại ma thú đặc biệt, lại thêm sức
phòng thủ tăng cường của “Vận Khí Lực”, với cả bản thân Hajime có sức kháng ma
thuật cao bất thường, nên tính mạng của cậu không bị nguy hiểm, nhưng…
“Ư… tốc độ hồi phục quá chậm!”
Y như những lời lầm bầm bực tức của Yue, sự hồi phục của Thánh Thuỷ không tiến
triển mấy. Khiến cho Yue phải nghiến răng.
Lúc trước, Hajime đã từng bị đốt cháy và ngã gục sau khi nhận đòn ánh sáng từ
con Hydra để bảo vệ Yue trong trận chiến thử thách cuối cùng ở «Đại Mê Cung
Orcus». Thế nên là Yue không muốn nhìn thấy chuyện như vậy một lần nào nữa, cô
đã thề sẽ không bao giờ để Hajime phải chịu tình huống tương tự một lần nào
nữa. Tuy nhiên, cảnh tượng Hajime bị chùm sáng nuốt chửng và ngã xuống bất lực
cứ y như một bản sao của khi ấy. Nó khiến gương mặt vô cảm thường ngày của cô
méo mó đầy hối hận.
Rồi đúng ngay lúc đó,
“Đồ ngốc! Coi chừng ở trên!!”
Tio hét lên cảnh báo, cùng lúc, hằng hà xa số những tia sáng rót xuống. Chúng
đều là những phiên bản nhỏ của chùm sáng khi nãy. Mỗi cái có sức mạnh và quy
mô khoảng một phần mười cái trước đó, nhưng những tia sáng chết chóc ấy hẳn đủ
để tiêu huỷ cơ thể một con người.
Song, Yue lại không nhận ra những tia sáng đang chiếu đến từ bên trên bởi cô
quá chú tâm vào việc cho Hajime uống lọ Thánh Thuỷ thứ hai. Với tình cảnh này,
phép thuật của Yue sẽ không kịp được bởi lẽ tới tận lúc này cô mới ngước nhìn
lên nhờ lời cảnh báo. Trong ba giây, không, một giây nữa… giữa khoảng thời
gian tưởng chừng như trải dài ra, tâm trí Yue gắng sức dựng nên một phép phòng
thủ.
“Ta không cho phép! 『 Khoảng Không Bão Tố 』[2] ”
Tio câu giờ cho Yue thêm vài giây. “Khoảng Không Bão Tố” là một ma pháp phòng
thủ hệ gió. Bức tường không khí nén đón lấy cơn mưa của những tia sáng chết
chóc. Kết giới gió ấy bị uốn cong mạnh vào khoảnh khắc va chạm. Thường thì đòn
tấn công sẽ bị dội lại nhưng trong trường hợp này thì lại chẳng có cơ hội mà
được như vậy. Những chùm sáng mini đập vào màn chắn hết cái này đến cái khác
khiến nó vang lên âm thanh rền rĩ. Thời gian chặn được quả thật chỉ có vài
giây.
Thế nhưng, như vậy là đủ.
“『 Bảo Hộ Thần Thánh 』!”
Phép phòng thủ của Yue kích hoạt. Bình thường thì cô đã dùng “Thảm Hoạ Tuyệt
Đối[3]” rồi, nhưng thời gian để kích hoạt nó không ngắn lại được bao nhiêu dù
cho Yue đã thành thạo hơn về phép này. Đó là bởi thời gian để xây dựng và kích
hoạt phép trọng lực không thể so sánh với những nguyên tố khác. Do đó cô quyết
định dùng “Bảo Hộ Thần Thánh”, phép phòng thủ tốt nhất mà cô có thể triệu gọi
ngay lập tức.
Lá chắn ánh sáng toả hào quang rực rỡ xuất hiện trước cánh tay giơ ra của Yue,
bao bọc lấy cô cùng Hajime đang bất tỉnh trong một hình bán cầu. Trong khi đó,
“Khoảng Không Bão Tố” của Tio cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, sụp đổ
kèm theo âm thanh của không khí bị xé toạc. Cùng lúc, dòng sáng huỷ diệt không
suy giảm đổ xuống lá chắn ánh sáng bên dưới nó.
WOOOOOOOSSSHHHH!!!
Khối áp lực khổng lồ đổ xuống như thác không thể tiêu diệt Hajime và Yue,
nhưng nó cứ tiếp tục tấn công họ. “Bảo Hộ Thần Thánh” của Yue rạn nứt. Nhận
phải uy lực mạnh hơn tưởng tượng, Yue cho rằng cứ tiếp tục như thế này hẳn sẽ
rất tệ, cô bèn chuyển đổi màn chắn toàn diện thành một tấm khiên chỉ che chắn
mỗi phía trên đầu cả hai người thôi. Sức chống đỡ của nó tỷ lệ nghịch với diện
tích mà nó bao bọc.
Vùng xung quanh bị những chùm sáng mini phá huỷ và một phần phiến đá đặt chân
đã chìm xuống biển dung nham, chỉ còn lại mỗi một phần nơi Yue và Hajime đứng.
Mấy chùm sáng cứ ngoan cố nhắm vào Hajime, chúng thậm chí không chiếu xuống ở
gần chỗ Shia và Tio để chặn hai người họ lại. Tuy nhiên, Shia và Tio bị buộc
phải ở y vị trí vì sức mạnh và độ dày đặc bất thường của loạt đạn.
“Hajime-san! Hajime-san!”
“Bình tĩnh đi, Shia! Cô sẽ chết nếu xông ra ngoài tầm bảo vệ của tôi đấy!”
“Nhưng! Hajime-san đang-!”
Tio vội cảnh báo Shia, người đang cố phóng vào cơn mưa ánh sáng với gương mặt
đẫm lệ trong khi cô vừa di chuyển tấm khiên gió xoáy của mình.
Tio cũng lo lắng cho Hajime. Cô hiểu rõ Shia cảm thấy đau đớn thế nào. Tuy
nhiên, họ không được phép bất cẩn nhảy vào những phiên bản nhỏ của đòn tấn
công đã làm Hajime bị thương nặng, thậm chí còn mang hiệu ứng ảnh hưởng tới
tốc độ hồi phục của Thánh Thuỷ. Tóm lấy gáy Shia, Tio cố gắng tránh né những
tia sáng chết chóc.
Sau mười giây hay có thể là một phút tròn... cơn bão ánh sáng tưởng chừng kéo
dài vô tận, đổ xuống vô cùng mãnh liệt, cuối cùng cũng có dấu hiệu kết thúc.
Khung cảnh xung quanh đã tàn tạ hết cả, khói trắng bốc lên đây đó.
Yue và Tio đã dùng cạn ma lực của mình. Thở dốc, họ bổ sung lại bằng cách sử
dụng ma lực trữ trong những viên Tinh Thể Ma Thuật.
Cùng lúc đó, một giọng đàn ông nửa ngạc nhiên nửa khen ngợi vọng xuống từ trên
trời.
“... Thật là một lực lượng không thể xem thường; phục kích ở đây quả là đúng
đắn. Các người đều quá nguy hiểm. Đặc biệt là gã đàn ông đằng kia...”
Các cô gái nhìn lên trần nơi giọng nói phát ra. Tiếp đó, họ tròn mắt ngạc
nhiên. Về phần nguyên do thì, có vài con rồng, đặc biệt là một con khổng lồ
màu trắng khác hẳn những con còn lại, đang bay bên trên, và có một gã tóc đỏ,
da ngâm, tai hơi nhọn, một kẻ thuộc quỷ tộc, cưỡi trên lưng con rồng trắng ấy.
“Ngay cả hơi thở từ rồng trắng của ta cũng không đủ để giết hắn... ngoài ra,
hắn còn sở hữu những vũ khí kỳ lạ nhưng vô cùng mạnh mẽ không có trong bản báo
cáo... cả những con đàn bà này cũng vậy. Thật không thể tin được các người lại
không bị tiêu diệt bởi loạt đạn của tận 50 con rồng tro. Các người rốt cục là
ai? Các người có tới bao nhiêu phép thuật thời đại thần linh hả?”
Gã đàn ông đang lườm cả bọn từ trên trời bằng đôi đồng tử hẹp màu vàng của gã,
tương tự như của Tio. Hắn thốt ra câu hỏi ấy trong khi dè chừng Yue và hai cô
gái đang lườm đáp trả. Hắn cho rằng sức mạnh của các cô gái này đến từ phép
thuật thời đại thần linh trong các đại mê cung.
“Trước khi hỏi người ta thì ngươi nên tự xưng tên mới phải? Bộ tộc quỷ không
có chút lễ giáo nào hay sao?”
Người đáp lại gã tộc quỷ lại chính là người mới nãy hẵng còn bất tỉnh, Hajime.
Gã quỷ nhíu mày. Tuy nhiên, giọng nói của các cô gái vang lên trước khi gã kia
kịp mở miệng.
“Hajime!”
“Hajime-san!”
“Người không sao chứ!? Chủ nhân!?”
Hajime bằng cách nào đó đã xoay sở ngóc được nửa người dậy, nhưng cậu lại ngã
xuống do vết thương quá nặng. Yue vội đỡ lấy cậu trong khi Shia và Tio nhảy từ
tảng đá gần đó đến chỗ Hajime, vẻ mặt hiện rõ nỗi lo lắng.
Hajime cười và bảo với những cô nàng đang lo lắng cho mình rằng cậu không sao,
rồi tự mình đứng dậy. Tuy nhiên, cậu không ở trong tình trạng có thể ngay lập
tức chiến đấu được. Bằng chứng là trán cậu ướt đẫm mồ hôi bởi cơn đau. Dù thế,
Hajime vẫn chuyển ánh mắt từ các cô gái sang gã quỷ tộc đang ở trên trời, rồi
nở một nụ cười không chút sợ sệt.
“... Không cần thiết phải tự giới thiệu bản thân trước những kẻ sắp chầu trời
làm gì.”
“Đây cũng vậy. Ta chỉ hỏi thế bởi đó là một câu hỏi thông thường thôi. Ta
không có chút hứng thú nào đâu, nên đừng để ý. Tiện đây, cánh tay anh bạn
ngươi thế nào rồi?”
Hajime hỏi như thể nhạo báng để câu giờ cho bản thân hồi phục. Gã quỷ tộc lúc
nãy có nói “báo cáo” và “phục kích” khiến Hajime nhớ tới kẻ thuộc tộc quỷ đã
giật dây chuyện ở thị trấn Ul, cái gã mà bị bắn cụt tay rồi co giò bỏ chạy lấy
mạng ấy. Hẳn là thông tin của tên này tới từ đó.
Đôi lông mày hắn giật giật trong một thoáng, người đàn ông thuộc tộc quỷ đáp
lại bằng cái giọng có phần nào thấp hơn trước đó.
“Ta đổi ý rồi. Hãy khắc ghi cái tên này của ta vào xương thịt nhà ngươi. Tên
ta là Freed Baghuar. Một Tông Đồ của thần linh, người sẽ giáng hình phạt thần
thánh xuống đầu bọn dị giáo.”
“Tông Đồ của Thần... Hiểu rồi. Nổ ghê thật. Bộ ngươi được phép tự giới thiệu
bản thân như thế chỉ bởi ngươi có được phép thuật thời đại thần linh ư? Đó
chắc không phải là loại phép điều khiển bọn ma thú, đúng không?... Bởi vì dù
bọn chúng có bắn ra mấy chùm sáng đó thật nhưng có vẻ chúng tự làm thế theo ý
mình. Vậy đó hẳn phải là một phép thuật tạo ra ma thú, không sai chứ? Dĩ
nhiên, những kẻ có thể tạo ra một đội quân vô địch thì có thể tự nhận là Tông
Đồ của Thần, nhỉ.”
“Đúng thế. “Alv-sama”, người đạt được sức mạnh của Thần, đã trực tiếp gọi ta
bằng “đồ đệ”. Thế nên, ta nguyện dâng hiến tất cả để thực hiện ước nguyện của
thầy. Do đó ta sẽ toàn lực phủ nhận ngươi, một thứ tồn tại cản trở ước nguyện
đó.”
Cũng giống như Ishtal của Giáo hội Thánh đạo, gã đàn ông tộc quỷ này, Freed
Baghuar, đang thẳng thừng phủ nhận sự tồn tại của nhóm Hajime. Tuy nhiên,
Hajime đối diện với những lời lẽ đó mà cười gan góc. Dù cho tốc độ hồi phục
chậm, nhưng Hajime đã dùng “Phục Hồi”, một phân nhánh của “Chuyển Hoá Ma Lực”
để biến ma lực của cậu thành sinh lực, và cậu đã ngừng chảy máu. Kể cả cậu
không thể dùng cánh tay trái của mình đi nữa thì vẫn còn cánh tay phải, ngay
cả khi nó đã lộ cả xương ra ngoài. Hajime sốc lại, “Mình vẫn có thể chiến
đấu!”
“Đó là lời của ta mới đúng. Những kẻ ngáng đường ta đều là kẻ thù. Và ta sẽ...
giết hết kẻ thù.”
Sau khi hét lên như thế, Hajime cố chịu cơn đau và nhắm Donner vào Freed rồi
bóp cò. Cậu gồng cánh tay phải đang la hét và cả cơ thể lại do phản chấn, rồi
nhắm sát khí của mình vào kẻ thù. Hơn nữa, cậu còn kích hoạt “Quang Tốc” và
lấy Cross Bit ra để tấn công. Cùng lúc đó, rồng sấm của Yue, hơi thở rồng của
Tio và viên đạn nổ của Shia phóng ra.
Tuy nhiên, khi vài con rồng màu tro dài 3-4 mét lọt vào quỹ đạo của đòn tấn
công, vô số lá chắn màu đen pha sắc đỏ hình tam giác ngay lập tức xuất hiện và
nhận trọn những đòn đánh từ nhóm Hajime.
Lá chắn va chạm với đòn tấn công của nhóm Hajime và thậm chí không chịu được
một vài giây trước khi rạn nứt, nhưng nhiều con rồng tro hơn đến từ đằng sau
và kết nên một lớp lá chắn tương tự, do vậy không thể nào phá qua được. Nhìn
kỹ lại thì có thể thấy mấy con ma thú loại rùa cưỡi trên lưng bọn rồng. Mai
của chúng phát ra màu đen ánh đỏ, vậy nghĩa là bọn rùa mới là kẻ đã kích hoạt
lá chắn.
“Các người cho rằng ta chỉ mang theo mỗi bọn ma thú loại rồng thôi sao? Các
người sẽ không thể dễ dàng phá vỡ sức phòng thủ của chúng đâu, biết không hả.
Giờ thì, ta sẽ cho các ngươi xem, thứ sức mạnh mà ta đã đạt được – sức mạnh
của Thần!”
Freed bắt đầu tập trung và lẩm bẩm niệm chú. Trên cánh tay hắn là một miếng
vải lớn vẽ hình ma pháp trận phức tạp và kỳ dị. Theo như lời hắn nói thì đây
là một loại sức mạnh khác của Thần. Có lẽ gã muốn ám chỉ phép thuật thời đại
thần linh mà gã thu được trong «Hoả Diệm Sơn Guryuu-en» này. Nhận thức rõ sức
mạnh của một phép thuật thời đại thần linh, nhóm Hajime bắt đầu tấn công dữ
dội, không để cho hắn ta hoàn thành câu thần chú.
Tuy nhiên, mỗi khi họ phá vỡ một lớp lá chắn của bọn rồng màu tro thì một cái
mới lại xuất hiện ngay lập tức đằng sau nó, vậy nên đòn tấn công của họ không
thể chạm tới Freed. Thường thì Hajime đã yêu cầu Yue và hai người còn lại yểm
trợ cậu và sẽ lao thẳng vào bằng “Không Bộ”, nhưng cậu vẫn chưa hồi phục hoàn
toàn nên cậu khó có thể đánh bại lũ rồng màu tro kia. Nghĩ thế, Hajime nghiến
răng.
Hajime cất Donner vào và bắn toàn bộ đạn của Orkan, thứ vũ khí có phản chấn
nhỏ, nhưng chúng chỉ thổi bay được vài lớp lá chắn của bọn rồng tro mà thôi,
chỉ nhiêu đó. Cả bọn không thể chạm được một cọng tóc của Freed. Ngay cả Cross
Bit có sức mạnh đáng kể cũng không thể hoàn toàn phá huỷ hết các lớp màn chắn.
Và rồi thời gian đã hết. Freed kết thúc lời niệm.
“『 Mũi khoan ranh giới 』”
“Chậc! Đằng sau! Hajime-san!”
Ngay khi chữ cuối cùng trong tên phép thuật được xướng lên, Freed và con rồng
trắng biến mất. Chính xác hơn là một thứ màng ánh sáng xuất hiện và bọn chúng
nhảy vào trong. Lúc Shia đưa ra lời cảnh báo cũng cùng thời điểm với khi ma
thuật được hoàn thành, nên nhóm Hajime không có thời gian để mà tròn mắt kinh
ngạc, vội quay đầu lại.
Ở đó... ngay trước Hajime là cái hàm mở rộng của con rồng trắng với Freed đang
cưỡi lên trên, nhắm thẳng vào Hajime. Bên trong họng nó là một khối nhiệt cùng
lượng ma lực khổng lồ được nén lại đến cực hạn. Hajime ngay lập tức lấy Orkan
làm lá chắn, ngay khi đó thì chùm sáng bắn ra từ khoảng cách bằng không.
BOoOoOoOOOM
“Ghh!! AaAAAH!!”
Kèm theo một âm thanh rung trời lở đất, khẩu Orkan cậu cầm bị chùm sáng đánh
trúng và Hajime thì bị thổi bay đi. Chấn động dữ dội và tổn thương nhận phải
khiến da thịt cậu gào thét, cậu nghiến răng, thốt ra tiếng rên đau đớn.
“Hajime!”
Muốn tới giúp Hajime vừa bị thổi bay bởi chùm sáng ấy, các cô gái ngay lập tức
cố tấn công con rồng trắng, nhưng bọn rồng màu tro lại liên tục nhả đạn vào họ
như thể chúng biết ý định đó.
Dù cho cậu không nhận phải một đòn trực tiếp từ cú bắn, nhưng xung chấn từ
việc bị thổi bay khiến vết thương của Hajime mở miệng, máu cậu phun ra. Hajime
đang gắng gượng giữ lấy Orkan bằng cánh tay phải bị thương, gồng mình xoay sở
với “Không Bộ”. Rồi, cho rằng cậu sẽ rơi xuống mặt biển sôi sùng sục nếu cứ
tiếp tục thế này, Hajime liền kích hoạt “Đột Phá Giới Hạn”.
Đây là một canh bạc nguy hiểm khi kích hoạt “Đột Phá Giới Hạn” với cơ thể
thương tích như thế này. Thông thường thì cậu sẽ chỉ bị kiệt sức sau khi sử
dụng kỹ năng “Đột Phá Giới Hạn”, nhưng với tình trạng hiện tại, cậu có thể bị
tê liệt luôn không chừng. Dù thế, Hajime cho rằng việc sử dụng nó là điều cần
thiết để vượt qua hoàn cảnh hiện tại.
Cả cơ thể Hajime bọc trong một vầng ánh sáng đỏ, sức mạnh nhanh chóng ngập
tràn cơ thể.
“RAaAAA!!”
Gầm lên, cậu nghiêng Orkan đi để gượng ép tránh chùm sáng. Tuy nhiên cậu vẫn
không thể hoàn toàn tránh được nó, và cậu bị chùm sáng hất văng đi trong khi
thổ ra máu.
Con rồng trắng tiếp tục tấn công với số lượng lớn những viên đạn ánh sáng
tương tự như con Hydra khi trước. Thế nhưng, chùm ánh sáng của con rồng này
khó nhằn hơn nhiều so với của con hydra, cho nên những viên quang đạn kia cũng
không thể xem thường được. Thế chưa phải đã hết, kết hợp với một kẻ sử dụng
phép thuật thời đại thần linh khiến mọi việc trở nên vô cùng tồi tệ.
“Cross Bitt!”
Đối diện với những viên đạn ánh sáng đang bắn tới, Hajime tập trung đến cực
hạn, đi vào trong thế giới giảm tốc và tránh né uyển chuyển như một chiếc lá
vàng rơi trước gió. Tiếp đến, cậu cất Orkan đi khi mà nó đã trở nên vô dụng vì
bị nung chảy, và khai hoả Donner, cùng lúc điều khiển các Cross Bit bay tới
tấn công Freed.
“Dai thật đấy! Né được cả đòn kết liễu trong đường tơ kẻ tóc ư!”
Một lần nữa được che chắn bởi kết giới của con ma thú dạng rùa, Freed nghiến
răng khi hắn ngạc nhiên nhìn sự bền bỉ của một Hajime thương tích đầy mình.
Thế rồi, gã lại bắt đầu niệm chú trong khi con rồng trắng bay đi với tốc độ
cao.
“Ta sẽ không để ngươi làm thế!”
Freed và con rồng trắng chịu được đòn tấn công hiểm hóc từ các Cross Bit trong
khi bắn ra những viên đạn ánh sáng và lùi xa khỏi Hajime để câu giờ niệm xong
thần chú, thế rồi một giọng bí ẩn đột nhiên vang vọng khắp chốn. Cùng lúc đó,
hắn bị tấn công bởi một xung chấn khủng khiếp từ bên sườn.
Bị thổi bay đi, Freed dừng lời niệm xướng và theo bản năng bám vào con rồng
trắng. Rồi hắn nhìn vào kẻ đã hất văng con bạch long dài 10 mét. Freed trố mắt
kinh ngạc.
“Hắc Long!?”
“Có vẻ ngươi đã quên mất vị trí của mình mà đâm ra quá quắc! Ta sẽ không cho
phép ngươi làm hại Chủ Nhân thêm nữa!”
Người đã đánh bay Freed và con bạch long chính là Tio ở dạng rồng. Chấp nhận
nguy cơ tộc quỷ sẽ biết về Long Tộc, Tio phô diễn thân phận của mình. Và dù
cho cô nhỏ hơn một bậc so với con rồng trắng kia, nhưng áp lực mà cô toả ra
thì áp đảo hoàn toàn.
Nguyên do Tio quyết định gia nhập nhóm Hajime trong chuyến hành trình là bởi
cô thấy thích thú với Hajime, và cũng để quan sát những người đến từ thế giới
khác, đồng thời tìm ra hướng đi cho tương lai. Thế nên, cô nàng muốn che giấu
rằng mình đến từ Long Tộc. Đó cũng là luật lệ tộc của cô, nên dĩ nhiên cô sẽ
thực hiện. Dù sao thì, bất kể chủng tộc của cô có mạnh đến nhường nào đi nữa,
họ vẫn không thể đánh bại được số lượng. Tư tưởng đó đã ngấm vào những người
trong tộc từ cuộc khủng bố 500 năm trước.
Tuy nhiên, Hajime, người mà cô tin rằng bất bại và sẽ chẳng thể nào bị thương,
lại chịu phải thương tích nghiêm trọng. Thế nên, khi cô nhìn thấy Hajime ngã
xuống bất lực do chùm sáng bắn xuống từ phía trên, tâm trí Tio bị đả kích bởi
mối lo âu dữ dội.
Cô nghĩ rằng mình đã nhầm lẫn một vài điều. Hajime là con người. Nếu bị thương
trong một khắc bất cẩn, thì cậu vẫn có thể dễ dàng mất mạng. Tio dần nhớ lại
điều này, và cô, người đã quên mất lẽ thường do sống quá lâu, giờ đây ý thức
rõ ràng thứ cảm xúc của bản thân nhờ vào lòng sùng bái mà cô dành cho Hajime.
Cậu ta là đối tượng yêu thích của cô, nhưng không phải như một người Chủ Nhân.
Cô giờ mới hiểu ra rằng Hajime là một “người đàn ông” mà cô, với tư cách một
phụ nữ, không muốn mất đi.
Do đó, cô quyết định “Long Hình Hoá” trước mặt những người khác. Cô sẽ không
thể ưỡn ngực xưng họ là đồng chí nếu cô không sẵn lòng làm chuyện như vậy
trong tình cảnh khủng hoảng này. Trên hết, niềm tự hào của Tio Clarce thuộc
Long Tộc sẽ không cho phép cô đặt luật lệ lên trên mạng sống người quan trọng
với mình, cô cũng tuyệt nhiên không thể làm vậy.
“Nhóc! Hãy nhớ lấy! Đây mới thực sự là 『 Hơi thở của “Rồng” 』!”