Công Việc Của Phiêu Lưu Giả (1)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Sử dụng xe ngựa thì khoảng cách giữa thị trấn Brook và thành phố thương mại
trung lập: Fhu-ren, là sáu ngày đường.

Họ di chuyển trước khi mặt trời mọc và chuẩn bị cắm trại trước khi mặt trời
lặn. Việc này đã lặp lại ba ngày nay, Hajime và nhóm của cậu còn cách Fhu-ren
ba ngày đường nữa. Chỉ còn nửa quãng đường nữa thôi. Cho tới giờ vẫn chưa có
biến cố nào xảy ra trong suốt hành trình của họ. Mặc dù nhóm Hajime chịu trách
nhiệm ở tuyến sau, nó thật sự vẫn rất yên ắng.

Ngay cả hôm nay, cũng không có gì đặc biệt xảy ra khi họ chuẩn bị cắm trại. Về
phần ăn uống thì các phiêu lưu giả tự chuẩn bị phần mình. Họ phải ăn trong khi
luôn cảnh giác xung quanh, đó là tại sao mà với tư cách những người hộ tống họ
không được phép chểnh mảng khi ngồi ăn chung với nhau. Và có vẻ như ăn một
mình cũng thành luật bất thành văn. Thêm nữa, khi đang thực hiện nhiệm vụ, các
phiêu lưu giả chỉ ăn uống mấy thứ khô khan đơn giản. Theo một cách nào đó thì
chuẩn bị những bữa ăn ngon lành sẽ chỉ gia tăng số hành lý họ phải mang theo,
và sẽ làm họ sao lãng trong những tình huống khẩn cấp. Bởi thế cho nên, theo
lẽ là sau khi đến một thị trấn thì họ sẽ ăn uống xa hoa cho tới khi đầy bụng,
như một phần thưởng cho bản thân.

Câu chuyện trên là nhóm Hajime nghe được từ những phiêu lưu giả khi họ đang
trong bữa ăn vào ngày thứ hai. Hajime và nhóm của cậu đã chuẩn bị bánh mì nóng
ăn cùng món giả hầm bắt mắt.

"Gah--, ngon! Thực sự rất ngon~, quả là Shia-chan có khác! Mou, anh không quan
tâm chuyện em là tộc Á Nhân nữa rồi, vậy em làm vợ anh nhé?"

"Gluck gluck, gulp, puhah, tên khốn, đừng có bép xép! Shia-chan là vợ của
tao!"

"Hah, cái thứ lợn bẩn thỉu nhà ngươi cố nói gì thế hả? Biết thân biết phận đê.
Tiện thể Shia-chan, một bữa ăn với anh sau khi đến thị trấn thì sao hả? Dĩ
nhiên anh sẽ đãi."

"V-vậy, tao sẽ chọn Yue-chan! Yue-chan, ăn với anh một bữa nhé!"

"Muỗng của Yue-chan… … Haa, haa."

Những tên phiêu lưu giả vẫn tiếp tục ăn món giả hầm do Shia làm, rồi luôn
miệng khen ngon. Vào ngày đầu tiên, những tên này đang ăn thịt sấy khô với mấy
thứ trông như đồ dành cho cắm trại thì, nhóm của Hajime bắt đầu nấu ăn ở kế
bên, sử dụng nguyên liệu và dụng cụ lấy từ "Hộp Châu Báu", như thường lệ. Các
phiêu lưu giả bị thu hút bởi mùi thơm trôi giạt. Nhìn xung quanh, họ thấy nhóm
của Hajime đang cầm đồ nóng hổi vừa thổi vừa ăn ở cạnh. Rốt cục nó trở thành
tình huống mà những phiêu lưu giả khác nhìn họ chằm chằm với đôi mắt hình viên
đạn và cái mồm chảy dãi. Shia cảm thấy họ thực sự rất đáng thương đã đề nghị
chia phần, dẫn đến tình huống hiện tại.

Ngay từ đầu, thậm chí trước mặt lũ chó đói này, Hajime vẫn tiếp tục ăn một
cách bình tĩnh. Dĩ nhiên, cậu hoàn toàn không định chia sẻ gì cả. Tuy nhiên,
vì Shia lãnh trách nhiệm chuẩn bị bữa ăn khi họ cắm trại, nên cậu phải dựa vào
cô ấy để có những bữa ăn ngon. Không phải là Hajime và Yue không thể nấu bất
cứ thứ gì, nhưng mà mùi vị sẽ rất tẻ nhạt. Hajime chỉ có thể làm mấy món phổ
thông trong khi Yue thì chưa từng có kinh nghiệm nấu ăn do trước đây là một
quý tộc. Do đó, không dễ gì mà Hajime lại đi từ chối đề nghị chia sẻ của Shia,
người duy nhất có thể nấu những bữa ăn ngon.

Kể từ đó, mặc dù những tên phiêu lưu giả tụ tập lại trong bữa ăn như bầy sói
ban đầu cảm thấy rất biết ơn, nhưng rồi họ bắt đầu phấn khích quá độ và cố đùa
giỡn dụ dỗ Shia và Yue.

Trước những tên phiêu lưu giả đang om sòm như thế, Hajime chỉ lặng lẽ dùng
"Trấn Áp". Mặc dù cơ thể họ đáng lẽ ra đã ấm lên nhờ món giả hầm, nhưng những
tên phiêu lưu giả ngay lập tức cảm thấy rùng mình và chỉ có thể đứng hình với
khuôn mặt tái mét. Hajime nuốt miếng thịt trong miệng và nhìn vào món giả hầm
rồi lẩm bẩm. Mặc dù vậy giọng cậu vẫn được nghe thấy rõ ràng bởi tất cả mọi
người.

"Vậy? No bụng rồi nhỉ, tên nào muốn bị ném đi đâu?"

"""""Em xin lỗi vì đã quá kích động ạ."""""

Những phiêu lưu giả xin lỗi trong khi lạy lục với sự đồng bộ tuyệt vời. Mặc dù
mấy tên này đều là những phiêu lưu giả cấp trên và kỳ cựu so với Hajime nhưng
họ chẳng có phẩm giá gì cả. Dù cho Hajime đã dùng "Áp Bức" đi nữa, thì cũng
không phải là họ sẽ chống lại Hajime, bởi lẽ họ biết chuyện đã xảy ra ở thị
trấn Brook.

"Mou, Hajime-san. Trong bữa ăn thì ồn ào một chút có sao đâu. H-hơn nữa, không
cần biết họ nói gì thì em cũng là của Hajime-san mà, anh biết đó."

"Tôi chẳng bao giờ quan tâm chuyện đó."

"Hau!?"

Mặc dù Shia cố xin Hajime trong khi cảm thấy xấu hổ, Hajime thì lại ngắc lời
cô chỉ với một câu.

"… … Hajime."

"Nn?... … Gì vậy, Yue?"

Bởi ánh mắt trách móc của Yue, Hajime chùn bước một chút. Yue chỉ ngón tay trỏ
và nói, "… … xấu tính!". Nói ngắn gọn, nó là về lời hứa đối xử tốt hơn với
Shia lúc trước. Hajime, người không hề chứa đựng tình yêu với Shia ngay cả lúc
này, mặc dù cũng đủ để đối xử với cô ấy như người thân... ... đối với Yue thì
có vẻ là ngoại lệ.

"Hajime-san! Nếu anh cứ giữ thái độ đó, em sẽ không đưa anh miếng thịt xiên
"ngon lành" này đâu!"

Cùng với đó, gần đây Shia không còn dễ dàng chán nản như trước nữa. Cô thậm
chí không xi nhê trước lời bình luận đậm chất tsun của Hajime. Ngay cả khi cô
nhận một cú sốc, cô ấy cũng ngay lập tức phục hồi và lại tiếp tục tiếp cận
Hajime một cách mạnh mẽ và tích cực.

"… … Tôi đã nói rồi, làm sao cô biết cái-… … không, không có gì cả. Tôi hiểu
rồi, nên nhanh đưa miếng thịt đó đây."

"Fufu, anh muốn ăn nó à? V-vậy thì, a~n"

"… …"

Trong khi đỏ mặt, Shia đưa miếng thịt xiên ngon lành tới trước miệng Hajime.
Cậu có vẻ thực sự muốn ăn nó. Đó là tại sao Hajime liếc nhìn sang Yue. Yue đã
đứng vững bên cạnh cậu với miếng thịt xiên trong tay. Có lẽ, cô ấy cũng bắt
chước theo vụ "A~n" của Shia.

Trong khi cảm thấy những ánh mắt của mấy tên phiêu lưu giả khác, Hajime thở
dài rồi mở miệng về phía Shia. Gương mặt Shia nhuốm màu hạnh phúc.

"A~n."
"… …"

Hajime cắn rồi nhai miếng thịt được đưa tới trong im lặng. Biểu hiện của Shia
là niềm vui sướng thuần khiết trong khi nhìn vào Hajime. Rồi, lần này lại tới
một miếng thịt xiên khác được đưa tới từ bên kia.

"… … A~n."
"… …"

Cậu lại cắn một miếng. Lặng lẽ nhai nó. Rồi một lần nữa, cậu cắn một miếng khi
Shia "A~n" từ phía bên kia. Rồi cậu cắn miếng nữa khi Yue nói "A~n".

Không kể những yếu tố chủ quan, thì những người đàn ông nhìn thấy cảnh này đều
đồng lòng nhất trí một cách tuyệt vời. Trong tâm trí họ là, "Chúng tôi van cậu
đấy, làm ơn nổ banh xác đi!!". Họ chỉ có thể dùng lời lẽ khiêm nhường trong
lòng bởi lẽ họ biết rõ bản thân chẳng thể làm gì trước sức mạnh của Hajime.

Hai ngày đã qua kể từ khi đó. Khoảng cách chỉ còn một ngày đường nữa thôi,
cuối cùng thì cũng có thứ thiếu tế nhị cản đường tấn công họ.

Shia là người đầu tiên phát hiện nó. Đôi tai thỏ của cô, piko piko, chuyển
động trong khi chỉ về hướng khu rừng bên cạnh đường cái, vẻ mặt vô tư lự của
cô ấy bỗng nghiêm lại và cô cảnh báo những người khác.

"Kẻ thù đang đến! Số lượng trên 100! Chúng sẽ đến từ hướng khu rừng!"

Khi họ nghe lời cảnh báo của cô, vẻ căng thẳng giữa những người phiêu lưu giả
tăng ngay lập tức. con đường mà họ hiện đang đi vốn không hề được biết là có
nguy hiểm từ khu rừng liền kề. Dù sao thì, nó là con đường duy nhất trong lục
địa dẫn tới thành phố thương mại trung lập mà. Con đường này an toàn, là những
gì đã được đảm bảo. Đó là tại sao, mặc dù có những câu chuyện về việc đụng độ
bọn ma thú, nhưng chúng nhiều lắm cũng chỉ 20 đổ lại. Ngay cả khi có rất nhiều
thì 40 cũng là tối đa rồi.

"Chết tiệt, em nói hơn 100 ư? Gần đây tôi không hề nghe chuyện ai đó bị tấn
công, hay chúng tích trữ lực lượng cho lần này? Khốn thật, mặc dù tôi đã điều
tra về những tai nạn dọc con đường này!"

Chỉ huy nhóm hộ tống, Galitima, đang chửi rủa với biểu hiện cay đắng. Những
người hộ tống của đoàn buôn tổng số là 15. Nếu tính luôn Yue và Shia thì thành
17 người. Với số lượng như thế, sẽ rất khó để hoàn toàn bảo vệ đoàn buôn. Chỉ
đơn giản vì họ bị áp đảo số lượng.

Tiện thể, việc họ tính luôn Shia vào tiềm lượng chiến đấu mặc dù biết đặc tính
hiền hòa của tộc Người Thỏ là vì có một lần khi Shia nổi điên do những hành vi
thái quá của quân đoàn "Chúng tôi muốn làm nô lệ của Shia-chan". Cô ấy đã thổi
bay một lúc vài tên biến thái, việc đó trở nên nổi tiếng trong giới phiêu lưu
giả và khiến họ run sợ.

Khoảnh khắc Galitima bắt đầu nghĩ về chuyện để phần lớn vệ sĩ ở lại và ít nhất
giúp đoàn buôn trốn thoát, một giọng đề xuất vang lên ngắt ngang suy nghĩ của
anh ta.

"Nếu anh đang lúng túng thế, vậy chúng tôi giết hết chúng được không?"
"Eh?"

Giọng điệu hời hợt, như thể cậu chỉ định đi mua sắm ít đồ. Đề xuất khó tin này
đến từ không ai khác ngoài Hajime. Galitima không thể hiểu được ý của Hajime,
bất giác đáp lại với giọng ngây ngốc.

"Tôi nói đấy, chúng tôi tiêu diệt chúng được không?"

"Ơ-ờ thì, chắc chắn rồi, bởi sẽ rất khó để hoàn toàn bảo vệ đoàn buôn nếu
chuyện này tiếp diễn… … umm, cậu làm được không? Mặc dù không có con ma thú
nào mạnh xung quanh đây, nhưng số lượng của chúng…"

"Số lượng nhiêu đó không vấn đề gì. Sẽ xong nhanh thôi. Với Yue, vậy đấy."

Hajime nói thế và ngay lập tức đặt tay lên vai Yue, người đã di chuyển đến bên
cạnh. Yue trông hăm hở lạ, và như thể nó sẽ chỉ là một công việc rất đỗi nhẹ
nhàng, cô đáp lại "Nn…"

Galitima do dự một chút. Ít nhất thì anh ta cũng từng nghe lời đồn rằng Yue là
người sử dụng phép thuật hiếm. Về lẽ thì, ngay cả khi cô ấy không thể hoàn
toàn tiêu diệt chúng, từ thái độ của nhóm Hajime họ hẳn có thể triệt hạ một
lượng đáng kể kẻ thù. Đó là tại sao, thay vì để đoàn buôn thoát về phía trước
bằng cách sử dụng nhiều tiềm lực chiến đấu của họ, anh ta chín chắn nghĩ về
một chiến thuật khác.

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giao phó đòn đầu tiên cho Yue. Ngay cả khi em không thể
hoàn toàn tiêu diệt chúng, cũng không vấn đề miễn là số lượng của chúng giảm
đáng kể. Sau đó, chúng ta chỉ cần làm số lượng của chúng giảm hơn nữa bằng
phép thuật của chúng ta, và trực tiếp đánh hạ những con còn sót lại. Mọi
người, hiểu rồi chứ!?"

""""Đã rõ!""""

Những phiêu lưu giả khác đáp lại quyết định của Galitima với giọng tràn đầy
hăng hái. Hình như họ có vẻ không thể tin Yue có khả năng một mình hốt hết cả
bọn. Hajime thầm nghĩ, "Không cần thiết phải lo lắng nhiều như thế~", nhưng vì
thông thường chẳng có pháp sư nào có thể tiêu diệt hơn một trăm con ma thú,
cậu cảm thấy khó mà trách được phán đoán của họ khi cậu nhún vai.

Những phiêu lưu giả xếp thành hàng chắn trước đoàn buôn. Mặc dù căng thẳng
giăng đầy bầu không khí, nét mặt của họ lại rất cương quyết. Không còn không
khí vui đùa nào sót lại như trong lúc ăn nữa. Dọc đường, mặt dù họ đã nghe rất
nhiều chuyện từ những phiêu lưu giả kỳ cựu, chỉ tới khi thấy dáng vẻ hiện tại
của mấy người này, thực sự, họ mới có thể gật đầu và công nhận những người đó
là kỳ cựu. Những người trong đoàn buôn thì sợ hãi khi họ nghe rằng số lượng
lớn ma thú đang đến, giờ đây những khuôn mặt đang hé nhìn ra từ bóng tối của
những cỗ xe ngựa.

Hajime và nhóm của mình đang ở trên nóc xe ngựa của đoàn buôn.

"Yue, ngay lúc này, bắt đầu niệm chú đi. Nếu không sẽ rất phiền phức đấy."

"… … Niệm chú… … niệm… …?"

"… … Em không biết cái nào à?"

"… … Đừng lo, không vấn đề gì."

"Chà, cái diễn biến này… … Không có gì."

"Đụng độ trong 10 giây nữa~"

Bởi vì sẽ rất phiền phức nếu những người khác hỏi về chuyện đó, Hajime bảo Yue
sử dụng thần chú, nhưng Yue vốn dĩ không cần phải niệm chú chỉ có thể nổi một
dấu hỏi chấm trên đầu. Mặc dù vậy, vẫn sẽ ổn miễn là cô ấy khiến họ cho rằng
cô đang niệm bằng cách lẩm bẩm, dù là không có vấn đề gì lớn, nhưng câu trả
lời của cô khiến Hajime lo ngại.

Trong khi cậu nghĩ vậy, báo cáo của Shia vang lên. Yue, suh, giơ cánh tay phải
của mình về phía khu rừng, rồi lời niệm xướng của cô bắt đầu vang lên.

"Hỡi người đã mang tới ánh sáng đỏ thẫm cho bóng tối vĩnh hằng, nghiền nát
ngục tù già cỗi, người đã đối mặt ngang hàng, sử dụng sức mạnh của mảnh vỡ
mạnh nhất, cùng nhau, trở thành ánh sáng nuốt trọn thiên đường, "Sấm Long""[1]

Với kết thúc của lời niệm xướng, Yue kích hoạt ma thuật. Ngay lúc đó, một con
rồng làm từ sấm sét xuất hiện trong đám mây đen giống như lời niệm của cô.
Hình dạng của nó gợi nhớ tới con rắn, giống như một con rồng phương đông vậy.

"C-cái gì thế…"


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #169