Một Lần Nữa, Tại Thị Trấn Brook (2)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Cuối cùng thì, với Shia ở bên trái và Yue ở bên phải cậu, cả ba người chìm vào
giấc ngủ. Sau ngày hôm nay, Shia, người được cho phép ở cùng phòng, sẽ nhảy
cẩng lên vui sướng, và bị kích động rồi cứ liên tục cố tấn công Hajime mỗi
đêm, chỉ để bị cậu trừng phạt nghiêm khắc.

Tiện thể nói thêm, lúc Shia hét lên khi tay cô ấy bị xiết, Souna nghe thấy âm
thanh đó thì càng tăng thêm sự hiểu lầm, nỗi tò mò và ảo tưởng của mình. Sau
này cô trở thành một cô gái nhà trọ sở hữu kỹ năng đột nhập đẳng cấp… … nhưng
đó lại là một câu chuyện khác.

KARAN, KARAN

Cùng với tiếng chuông vang lên, cánh cửa hội quán phiêu lưu giả chi nhánh
Brook mở ra. Ba bóng hình bước vào, họ chính là Hajime, Yue và Shia, những
người đã trở nên nổi danh chỉ sau vài ngày. Bên trong quán cà phê của hội
quán, vài phiều lưu giả đang tự do dành thời gian của mình ở đó như thường lệ,
nhưng cũng có vài người giơ tay chào nhóm Hajime khi họ nhận thấy nhóm của
cậu. Với cánh đàn ông thì, họ vẫn nhìn vào Yue và Shia như thường lệ, rồi quay
cái ánh mắt đầy vẻ ghen tỵ về phía Hajime, nhưng cũng không có ác ý gì.

Họ đã ở lại thị trấn Brook một tuần rồi, trong thời gian đó có vài kẻ chưa học
được bài học và lại gây náo động bằng cách thách thức cậu đấu tay đôi để giành
Yue hay Shia. Lúc trước, họ đã không thể thuyết phục Yue, người được biết đến
với cái danh "Crotch Smasher", bởi vì họ bị cô doạ cho sợ, và như thế họ cố
bắt Hajime và chôn cậu ở ngoài hào. [3]

Dĩ nhiên, Hajime sẽ không làm mấy thứ phiền phức như thế. Và sau cùng, "Hãy
đấu với tôi!", khi mà câu nói mới tới "Hãy đấu," thì cậu đã bóp cò súng. Thứ
bắn ra là một viên đạn cao su không gây chết người có khả năng nổ tung khi nó
bắn trúng đầu kẻ thách đấu đáng thương, và làm hắn ta santo ba vòng, sau đó
thì cạp đất.

Bởi vì như thế, trong thị trấn, Yue the "Crotch Smasher" và người yêu của cô,
người có thể tiêu diệt kẻ thù của mình trong chớp mắt thậm chí trước cả khi
trận giao đấu bắt đầu, Hajime the "Duel Smasher" kết hợp với nhau trở thành
những nhân vật nổi tiếng. Mặc dù họ không đăng ký tên party ở hội quán, nhưng
cái tên "Smasher Lovers" đã lan xa, và Hajime khi phát hiện ra cái biệt danh
đó của họ chỉ có thể nhìn thẫn thờ ra xa một lúc bởi vì cái ký ức mới mẻ này.

Tiện thể nói luôn rằng Shia, người cảm thấy sự tồn tại của mình trở nên mờ
nhạt hơn chỉ có thể ngậm ngùi lau đi nước mắt.

"Oya, hôm nay ba người đi cùng nhau sao?"

Hajime và nhóm của cậu đi đến quầy, như thường lệ, bác gái… … Catherine đang ở
đó, và bà ấy là người vừa mới chào họ. Giọng của Catherine tràn đầy ngạc nhiên
bởi vì trong một tuần này thì người đến hội quán thường là hoặc Hajime đi một
mình hoặc Shia và Yue đi thành cặp.

"Aa. Chúng tôi sẽ rời thị trấn vào ngày mai, và bởi vì có nợ ơn bà nên chúng
tôi tới chào một tiếng. Hơn nữa, chúng tôi đã nghĩ sẽ chấp nhận nhiệm vụ nào
đó liên quan tới đích đến của chúng tôi."

Thứ Hajime bảo là nợ ơn, là việc Hajime đã mượn miễn phí một căn phòng của hội
quán. Bởi vì cậu cuối cùng cũng đã đạt được phép Trọng Lực, nên cậu muốn thí
nghiệm: kết hợp nó với ma thuật Sáng Tạo, dó là tại sao cậu cần một căn phòng
rộng. Catherine có vẻ như đã nghe về chuyện đó và đề xuất cho cậu sử dụng miễn
phí một phòng.

Cũng phải nói thêm rằng Yue và Shia đã luyện tập sử dụng phép thuật trọng lực
ở ngoại ô thị trấn.

"Tôi hiểu rồi. Vậy là mọi người dự định rời đi. Thế sẽ làm tôi cô đơn lắm. Dù
sao thì từ lúc mọi người đến đây đã làm thị trấn trở nên sôi động mà~"

"Tha cho tôi đi. Có một kẻ biến thái ở nhà trọ, một tên biến thái ở tiệm quần
áo, và cả những tên biến thái bị động dục khi Yue và Shia đi dạo trong thị
trấn cộng với mấy đứa bám đuôi biến thái cứ gọi họ là "Onee-sama", còn có cả
mấy tên ngốc cứ thách đấu với tôi suốt... ... hoàn toàn không có tên nào đứng
đắn cả. Trong số mấy người mà tôi đã gặp thì 70% là biến thái còn 20% toàn lũ
ngốc... ... có chuyện quái gì với cái thị trấn này vậy chứ."

Tất cả lời phàn nàn Hajime nói ra trong khi cau có đều là sự thật. Không kể
tới Souna, mỗi lần Hajime gặp Crystabel, chuỵ ta cứ luôn liếm môi nhìn chằm
chằm vào cậu như thú ăn thịt vậy, cậu đã quên mất số lần mình phải sởn gai ốc
rồi.

Hơn nữa, có ba đảng phái lớn đã được thành lập bên trong thị trấn Brook này,
và mỗi ngày qua họ cứ cố cạnh tranh với nhau. Một là quân đoàn "Chúng tôi muốn
bị Yue-chan giẫm đạp", hai là quân đoàn "Chúng tôi muốn làm nô lệ của Shia-
chan", và cuối cùng là quân đoàn "Chúng tôi muốn làm em gái onee-sama". Đó,
đúng theo từng chữ, chính là mục tiêu mà họ hướng đến, và có vẻ như họ đang
tranh đấu với nhau xem bên nào chiếm số đông hơn.

Hajime và nhóm của cậu chỉ có thể ho sặc sụa khi nghe thế bởi vì những cái tên
đó là ý kiến của số đông. Lâu lâu lại có mấy người bên trong thị trấn nằm úp
giữa đường trước mặt Yue và cầu xin "Xin em hãy giẫm lên chúng tôi!". Nó làm
cô ấy phải rợn gáy. Và không biết cái lối suy nghĩ của họ cực đoan cỡ nào để
mà làm giống thế với Shia. Đáng lẽ ra thì tộc Á Nhân phải bị phân biệt đối xử,
nên cái cách mà họ muốn trở thành nô lệ của cô đúng thực là vô cùng khôi hài,
nhưng cô gái lại ngay lập tức từ chối vì nếu nghĩ kĩ thì chuyện này cũng chẳng
vui vẻ gì. Nhóm cuối cùng thì chỉ toàn con gái, có lẽ bởi vì họ xem cậu như
vật trở ngại cho Yue và Shia, nên họ chủ yếu là cố gắng khử Hajime. Có lần nọ,
"Thực thể nguy hiểm và ăn bám Onee-sama kia! Ta sẽ triệt hạ bi của ngươiiiii —
!!", một cô gái hét lên như thế trong khi tay cầm con dao đâm về phía cậu.

Bởi vì dù sao thì cũng sẽ rất rắc rối nếu giết một cô gái trong thị trấn nên
Hajime chỉ trói cô gái trần truồng theo kiểu giống như mai rùa (vì cậu cũng
chẳng biết nó là gì nữa)[4], rồi treo cô ta lên toà nhà cao nhất, và rời đi
sau khi dán một mảnh giấy cảnh báo, "Lần sao tôi sẽ giết cô đấy". Do dòng chữ
lạnh lùng cậu để lại trên tờ giấy mà hành vi cực đoan của các cô gái đã trở
nên lén lút hơn, và đó là một chuyện tốt.

Hajime nhớ lại những sự việc đó chỉ có thể nhíu mày, trong khi Catherine cũng
cười cay đắng.

"Rồi, rồi, nhưng phần sôi động thì là thật mà."
"Phải, đúng thực là vậy."
"Vậy, cậu định tới đâu?"
"Fhu-ren"

Mặc dù họ nói chuyện trong điệu bộ đó, Catherine vẫn đang làm việc cần mẫn.
Ngay lập tức, bà ấy bắt đầu tìm kiếm xem có nhiệm vụ nào liên quan tới Fhu-ren
hay không.

Fhu-ren là một thành phố thương mại trung lập. Đích đến của Hajime và nhóm cậu
là "Đại Mạc Guryuen", nơi toạ lạc một trong bảy Đại Mê Cung: "Núi Lốc Xoáy
Guryu-en". Do đó, họ phải đi về phía tây lục địa,và giữa đường là "Thành phố
thương mại trung lập Fhu-ren", nên họ muốn sẵn tiện ghé qua thành phố thương
mại số một lục địa. Cũng phải kể thêm rằng sau "Núi Lốc Xoáy Guryu-en", đích
đến kế tiếp của họ là xa hơn nữa về phía đông Đại Mạc, Đại Mê Cung chìm dưới
đáy biển sâu: "Di Tích Đáy Biển Meljine"

"U~n, ôi giời. Tôi tìm thấy thứ có vẻ tốt đây. Một yêu cầu hộ tống đoàn thương
buôn. Vẫn còn trống một chỗ… … Thế nào hả? Cậu có định nhận nó không?"

Hajime xác nhận nội dung của nhiệm vụ cậu nhận từ Catherine. Dĩ nhiên, nội
dung là yêu cầu hộ tống một đoàn thương buôn. Nó là một đoàn buôn quy mô vừa,
và có vẻ nó yêu cầu 15 người hộ tống. Bởi vì Yue và Shia không phải phiêu lưu
giả, nên thế là hoàn hảo cho Hajime.

"Đem người đồng hành của tôi theo có được không?"

"Aa, không vấn đề. Mặc dù chắc sẽ có phàn nàn nếu là nhiều người quá, nhưng
cũng có những người được thuê để mang hành lý, và cũng có những phiêu lưu giả
đem theo nô lệ của họ. Ngoài ra, Yue-chan và Shia-chan cũng là những nhân vật
có tầm ảnh hưởng. Được thêm hai phiêu lưu giả xuất sắc đi kèm trong khi chỉ
thuê có một người. Chẳng có lý do gì để từ chối cả."

"Tôi hiểu rồi, nn~, chúng ta nên làm gì đây?"

Hajime hơi do dự, quay lại nhìn vào Yue và Shia để hỏi ý kiến hai người. Thật
lòng mà nói, cậu đã nghĩ sẽ chấp nhận nhiệm vụ nào đó có liên quan đến vận
chuyển hàng hoá. Nếu thế thì cậu và hai cô gái có thể dùng xe ma thuật để đến
Fhu-ren nhanh hơn nhiều so với khi sử dụng xe ngựa. Sẽ rất phiền phức nếu cứ
phải theo tốc độ của người khác trong một nhiệm vụ hộ tống.

"… … Không cần thiết phải vội vàng."

"Đúng vậy~, thỉnh thoảng đi với những phiêu lưu giả khác cũng tốt. Chúng ta
chắc có thể học vài bí quyết từ những phiêu lưu giả kỳ cựu, đúng không?"

"… … Cũng đúng. Vì chúng ta không vội vàng gì, thỉnh thoảng như vậy cũng tốt…"

Nghe ý kiến của họ, Hajime "Fumu" và nói với Catherine cậu chấp nhận yêu cầu.
Đúng như Yue nói, để chinh phục Bảy Đại Mê Cung tốn rất nhiều thời gian. Không
thể nói trước họ sẽ mắc phải sai lầm gì nếu cứ vội vàng. Do đó mà bí quyết đặc
biệt của phiêu lưu giả có thể sẽ hữu dụng trong tương lai, cũng như Shia đã
nói.

"Của cậu đây. Tôi sẽ thông báo cho khách hàng, nên trước hết thì hãy đến cổng
trước thị trấn vào ngày mai."

"Rõ rồi."

Sau khi xác thực Hajime đã nhận mẫu đơn, Catherine quay sang Yue và Shia đang
ở đằng sau cậu.

"Hai người nhớ giữ gìn sức khoẻ, okay? Nếu tên nhóc này làm hai người khóc thì
cứ trở lại đây. Tôi sẽ dạy cậu ta một trận."

"… … Nn, chúng tôi mang ơn bà. Xin cảm ơn."

"Đúng vậy, Catherine-san. Cảm ơn rất nhiều vì đã trông nom chúng tôi!"

Những lời hảo tâm của Catherine làm Yue và Shia mỉm cười. Shia thì đặc biệt
hạnh phúc. Cô ấy dường như đã quên mất mình là một Á Nhân, kể từ khi cô đến
thị trấn này. Dĩ hiên là cũng có người này kẻ nọ. Không phải tất cả họ đều
thân thiện với Yue, nhưng với Catherine đứng đầu, theo đó là Souna, Crystabel,
và vài người khác giống như fan của cô ấy, những người không hề phân biệt đối
xử với Shia, ngay cả khi cô là một Á Nhân. Không biết chăng đó có phải là do
vị trí thị trấn này, hay bản tính con người nơi đây là vậy, cũng có thể là do
nhịp sống ở đây, nhưng với Shia, đây là một nơi ấm áp, gần giống như quê nhà
của cô ở Thụ Hải.

"Cậu cũng vậy, đừng để mấy cô gái tốt đẹp này phải khóc, được chứ hả? Tôi sẽ
trừng phạt cậu nếu cậu không trân trọng họ, rõ chưa?"

"… … Geez, bà đúng là rỗi việc. Cho dù bà không nhắc thì tôi cũng làm thôi."

Hajime đáp lại những lời của Catherine với nụ cười nhăn nhó. Catherine đưa ra
một lá thư về phía Hajime. Với điệu bộ ngờ vực, Hajime nhận lấy lá thư.

"Đây là?"

"Dù sao cậu cũng mang theo rất nhiều rắc rối mà. Đây coi như là lời xin lỗi
cho tất cả những phiền phức mà người dân ở thị trấn này gây cho cậu. Khi cậu
tới một hội quán ở thị trấn khác và gặp rắc rối, hãy đưa lá thư này cho người
chịu trách nhiệm ở đó. Nó có lẽ sẽ hữu ích đấy."

Catherine nháy mắt một cái điệu nghệ, và mặt Hajime vô thức giựt giựt. "Một lá
thư mà có sức ảnh hưởng vậy à, bà là cái quái gì thế hả?", mối nghi ngờ của
cậu lộ rõ ra mặt.

"Ôi giời, có cần thiết phải điều tra tôi không? Dù sao thì, một quý bà là
người nắm giữ những bí mật mà."

"… … Haa, hiểu rồi. Tôi sẽ vui vẻ chấp nhận vậy."

"Ngoan ngoãn thế là tốt! Dù cho có lẽ rất nhiều thứ sẽ xảy ra, đừng để bị chết
đấy."

Catherine là một nhân viên hội quán ở một thị trấn xa xôi, và nắm giữ rất
nhiều điều bí hiểm. Bà gửi một nụ cười quyến rũ chứa đựng sức cuốn hút cho
Hajime và nhóm của cậu.

Sau đó, Hajime và đồng bạn ghé qua chỗ Crystabel. Mặc dù Hajime từ chối đi
theo, nhưng cậu chỉ có thể miễn cưỡng tới bởi vì Yue và Shia nài nỉ… … nhưng,
khoảnh khắc mà thứ đó nghe việc họ muốn rời thị trấn, Crystabel trở thành một
con quái vật khổng lồ, và cố gắng tấn công Hajime[5], vì đó chính là cơ hội
cuối cùng của chuỵ ta (Crystabel). Hajime, người vô cùng sợ hãi, đã dùng sóng
huỷ diệt[6] để chôn vùi nó. Mặc dù Yue và Shia đã liều mạng ngăn được tai nạn
chấn thương... ... nhưng chi tiết sẽ bị bỏ qua.

Khi cô bé nghe được tối đó là đêm cuối cùng của họ, Souna rốt cục đã xoay xở
và xâm nhập vào phòng tắm với một thái độ trang nghiêm. Hành động đó kèm theo
với việc cô bé xông vào phòng của họ, rồi thì cha mẹ cô, những người hoàn toàn
bị cô làm cho tức giận, đã trói cô bé lại với kiểu trói mai rùa chính hiệu
suốt đêm dài. Sự kiện cô bé bị treo trước cửa nhà trọ cũng sẽ bị bỏ qua. Lý do
tại sao cha mẹ cô lại biết kiểu trói mai rùa cũng sẽ bị bỏ qua luôn thể.

Sáng sớm hôm sau.

Với những ký ức vui vẻ về người dân thị trấn Brook, Hajime cùng nhóm của mình
đến trước cổng trấn, di chuyển về phía người dẫn đầu đoàn thương buôn và những
phiêu lưu giả khác đã chấp nhận yêu cầu hộ tống. Hình như họ là những người
đến cuối cùng. Khi cái người giống người dẫn đầu và 14 phiêu lưu giả nhìn vào
Hajime và hai cô gái đang tiến đến, họ cùng lúc náo động.

"Này này, đừng bảo tôi ba người còn lại là "Sma-Love" đấy!?"

"Đúng vậy! Mặc dù nó làm tôi vừa vui lại vừa sợ!"

"Nhìn tay tôi này. Chúng không ngừng run từ lúc nãy, thấy không."

"Chờ đã, không phải là tại cậu uống say sao?"

Có những người hạnh phúc với sự xuất hiện của Yue và Shia, vài kẻ thì lấy hai
tay che háng với đôi mắt ngấn nước, và một người với đôi bàn tay run rẫy bị
tsukkomi[7] bởi bạn đồng hành của anh ta, vô số phản ứng khác nhau. Hajime
tiến tới họ với biểu hiện rất không vui, rồi người trông giống người dẫn đầu
cất tiếng gọi cậu.

"Các bạn là những người hộ tống cuối cùng à?" "Aa, đây là đơn."

Hajime đưa lá đơn lấy từ trong túi ngực ra. Sau khi xác nhận nó, người đàn ông
dẫn đầu gật một cái ưng thuận và bắt đầu giới thiệu bản thân.

"Tên tôi là Mottou Junker. Tôi là người lãnh đạo của đoàn buôn này. Mặc dù
hạng của cậu vẫn là xanh, nhưng tôi đã nghe kể các bạn là những phiêu lưu giả
xuất sắc từ Catherine-san. Tôi mong đợi nhận sự hộ tống của các bạn."

"… … Motto (nhiều hơn) Yunker[8]?... … Làm người lãnh đạo của đoàn buôn hẳn là
vất vả lắm nhỉ… … "

Đó là cái tên gợi cậu nhớ đến một loại thuốc bổ nọ ở Nhật Bản, và đôi mắt
Hajime tràn đầy sự cảm thông. Mottou, người không thể hiểu tại sao Hajime lại
nhìn mình bằng ánh mắt đó, chỉ nghiêng đầu đáp bằng, "Chà, nó khó thật nhưng
tôi đã quen rồi.", như thể anh ta đang gượng cười...


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #167