Một Lần Nữa, Tại Thị Trấn Brook


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

"Fufuh, mấy kẻ khờ kia, cho tôi xem hôm nay mấy người nhớp nháp như thế nào
nào!"

Mặt trăng khuyết, đôi lúc bị che đi bởi những đám mây, soi sáng đêm tối. Ngay
lúc này đây, bề mặt toả sáng nhô ra từ trên những vầng mây được gió đưa đi.
Ánh sáng đó bắt đầu soi rọi một toà nhà nọ dưới mặt đất. Chính xác hơn, một
sợi dây thừng bắt xuống từ trên nóc ngôi nhà đó, và thứ được rọi sáng là một
cô gái đang phô diễn kỹ năng leo dây tuyệt vời, giống như một lực lượng đặc
nhiệm nào đó vậy.

Surusuru, khi cô ta hạ xuống góc một cửa sổ một phòng nọ ở tầng ba, cô lộn
ngược người. Trong tư thế trồng chuối, khuôn mặt cô dòm lén vào phần trên cửa
sổ.

"Vì lợi ích của ngày hôm nay, mình đã nhờ Crystabel-san dạy cả kỹ thuật leo
trèo! Chưa bao giờ nghĩ phải sử dụng nó ở nơi này, kukuku. Giờ thì, mấy người
đang chơi trò bất thường gì đây, tôi chắc chắn phải xác nhận xem!"

"Haa haa", tiếng thở hổn hển đến từ cô gái đang phấn khích khi cô ta tập trung
dòm vào bên trong căn phòng trước mặt mình. Ẩn giấu bản thân, cô gái này không
ai khác chính là Souna-chan; cô gái ở nhà trọ "Masaka" của thị trấn Brook. Toả
sáng và năng động, có thể nói chuyện mà không do dự, và làm việc chăm chỉ khắp
mọi nơi. Mặc dù cô không thể được gọi là xinh đẹp, nhưng cô gái này đơn giản
là dễ thương giống như một đoá hoa nở trên cánh đồng. Có một số lượng đáng kể
cánh mày râu nhắm vào cô ở thị trấn này.

Cô gái đó hiện đang sử dụng tất cả kỹ thuật mình biết để cố hết sức "nhìn
trộm" những vị khách nọ. Nếu vẻ mặt này của cô mà bị mấy kẻ đã đổ cô nhìn thấy
thì sẽ khiến họ ngay lập tức vỡ mộng……. Như thể cô ấy là một ông chú lớn tuổi
biến thái vậy.

"Kuh, dù sao thì tối quá. Mình chẳng thấy gì cả. Giá như lên cao một chút nữa
thì…"

"Như thế này à?"

"Đúng vậy, nếu từ góc độ này…… Mà dù vậy thì không phải là có hơi quá yên lặng
sao? Tôi đã mình hẳn sẽ nghe được nhiều tiếng rên cơ…"

"Không phải là có thể dùng phép thuật để can thiệp âm thanh ư?"

"Hah!? Đúng là có chiêu đó! Kuu, thật xảo trá! Nhưng tôi sẽ không từ bỏ đâu!
Dù cho chỉ là tính ngờ nghệt[1] của bọn họ thì tôi cũng phải nhìn cho bằng
đủ…"

Để nói lại lần nữa, ở đây là bên ngoài cửa sổ tầng ba. Ngay cả khi Souna là kẻ
cực ngốc thì cô cũng không tin mình lại nghe giọng nói ở gần đây. Souna ngay
lập tức mồ hôi đổ như thác, và gigigi, quay lại với một chuyển động kỳ quặc
giống như cỗ máy quên thêm dầu. Ở đó là...

Hajime đứng trên không trung như một bức tượng Niou[2], với nụ cười lạnh giá
nở trên gương mặt đó.

"K-không phải như ngài nghĩ đâu, ngài biết đấy? Thưa quý khách. Đây là, là,
umm, phải rồi! Chỉ là sửa sang nhà trọ thôi mà!"

"Hou~, ở giữa đêm ư?"

"Đ-đúng vậy~. Nhìn xem, nếu tôi không làm việc đó vào giữa đêm, như ban ngày
chẳng hạn, công việc sửa chữa sẽ bị nhìn thấy mất. Vì là một nhà trọ, nên sẽ
có vài lời đàm tếu, đúng không?"

"Tôi hiểu rồi, không phải danh tiếng rất quan trọng sao?"

"Đu-đúng vậy! Danh tiếng rất quan trọng ạ!"

"Tiện thể, hình như có tên nhìn trộm trong nhà trọ này. Cô có biết gì về
chuyện đó không?"

"Đ-đó quả là tình huống nghiêm trọng! D-dám nhìn trộm cơ đấy, ch-chuyện đó
không thể tha thứ được, đúng không?"

"Aa, đúng như cô nói. Không phải nhìn trộm là không thể tha thứ sao?"

"E, ee, tôi nghĩ việc đó không thể tha thứ…"

Hajime và Souna nhìn vào mặt nhau và cùng cười, "Hahaha", "Fufufu". Tuy nhiên,
cặp mắt của Hajime thì không cười tí nào, và dù cho Souna đang cười, cô vẫn
khẽ run rẫy trong khi mồ hôi đổ không ngừng.

"Đi chết đi."

"Hii—, tôi xin l~ỗi."

Hajime bất ngờ trở lại vẻ mặt nghiêm túc và vồ lấy mặt Souna. Merimeri, âm
thanh đến từ những ngón tay của Hajime. Souna, người chỉ có thể vùng vẫy giữa
không trung, thốt ra một tiếng hét và tuyệt vọng cầu xin tha thứ. Souna là một
cô gái bình thường. Đó là tại sao Hajime điều chỉnh sức mạnh của mình ở mức độ
sẽ không làm quá so với một sự trừng phạt. Nếu đây là lần phạm tội đầu tiên
của cô gái này thì Hajime sẽ khoan dung hơn. Nhưng cái ngày sau khi cậu trở
lại từ Đại Mê Cung Raisen, và mỗi đêm từ lúc họ thuê phòng nhà trọ, cô ta cứ
liên tục cố gắng nhìn trộm bằng vô số phương pháp khác nhau. Đó là tại sao
lòng khoan dung của cậu đã mờ nhạt mất. Tiện thể. lý do tại sao họ vẫn đang ở
nhà trọ này là tại vì đồ ăn rất ngon.

Hajime chỉ có thể thốt ra tiếng thở dài và ôm Souna, người hiện tại chỉ có thể
co giật, trong tay. Souna cuối cùng cũng có thể buông ra hơi thở nhẹ nhõm khi
khuôn mặt cô đã được giải thoát. Nhưng, khi cô nhìn xuống…… đứng nơi đó là ác
quỷ. Mặc dù nụ cười đang nở trên mặt họ, nhưng họ là những bậc phụ huynh của
cô mà trông như ác quỷ với đôi mắt không cười, giống như Hajime ấy.

"Hii!!"

Họ nhận ra Souna đã nhìn thấy mình. Cô đang từ từ hạ xuống trong khi cha mẹ cô
giơ tay lên đón nhận cô. Giống như lời mời tới địa ngục.

"Lần này chỉ có thể được tha thứ sau một trăm cái tát đít thôi." "Iyaaaa—!"

Trước những lời của Hajime, Souna nhớ lại sự trừng phạt cô nhận được cho tới
giờ, và thét lên. Hắn là, bữa sáng ngày hôm sau, cậu sẽ thấy Souna chà chà cái
mông sưng tấy với đôi mắt đẫm lệ. Mỗi đêm và mỗi sáng, Hajime chỉ có thể thở
dài trước mấy cảnh như vậy.

Trao trả Souna cho cha mẹ cô ấy, Hajime quay trở về phòng và đổ gục xuống
giường.

"……Cảm ơn vì đã vất vả." "Mừng anh đã về."

Những người đang chào đón cậu dĩ nhiên là Yue và Shia. Căn phòng được chiếu
sáng bởi ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, và có thể nhìn thấy hình bóng thoáng
qua của cặp đôi. Cô gái đang ngồi ở chiếc giường đối diện là Yue và cả Shia
đang ngồi trong tư thế không biết xấu hổ. Chỉ mặt mỗi quần áo xuềnh xoàng, bề
ngoài của họ có phần khêu gợi. Kèm theo gương mặt xinh đẹp của họ nữa, nếu họ
mà được phác hoạ trong một bức tranh, đó hẳn sẽ thành kiệt tác ngay cả dưới
tay một nghệ sĩ hạng hai.

"Ou. Dù là vậy, đứa trẻ đó bị cái thứ quái gì thế chứ…… thậm chí còn trèo
xuống từ mái nhà, không bình thường chút nào, phải không? Quả như dự đoán, dù
cho thức ăn có ngon thế nào thì chúng ta cũng nên tìm một nhà trọ khác thôi."

Hajime nói với giọng sững sờ. Đứng dậy, Shia cười và ngồi cạnh giường Hajime.
Yue cũng đứng lên và tới cạnh giường Hajime, rồi cô đặt đầu gối mình bên dưới
đầu Hajime. Kết quả là, chúng trở thành cái gối.

"Chắc chắn là mối quan hệ của chúng ta đã đốt cháy ngọn lửa thiếu nữ bên trong
tâm trí của cô bé Souna-chan đó. Cũng khó trách cô ấy lại tò mò về chúng ta.
Không phải như thế cũng dễ thương sao."

"……Nhưng, việc con bé đó càng ngày càng điêu luyện hơn…… nó làm anh lo lắng."

"Hôm qua, cô ta dùng một cái ống thở tự tạo để ẩn mình bên dưới bồn tắm…… Khi
anh thấy đôi mắt nhìn chằm chằm phát sáng của cô ta, nó làm anh sởn gáy."

"U~n, đúng là như thế rất tệ đối với con gái một nhà trọ……. Hiện tại chỉ là
với chúng ta thôi nhưng…"

Trong khi họ đang tán chuyện về cách hành xử lập dị của Souna, Shia lặng lẽ
kéo mình lại gần Hajime. Cô vươn tay ra một cách tự nhiên, rồi hướng tay
Hajime về phía ngực mình. Mặt Shia đỏ chót, và cô căng thẳng trước những gì có
thể xảy ra trong tình huống này.

Hajime nhẹ nhàng nắm trả lại tay Shia. Kyuh, cậu nắm chặt hơn khiến cho cơ thể
Shia co giật phản ứng lại. Bởi vì cô ấy đang hạnh phúc, cô cũng đặt thêm lực
vào cái nắm tay ấy. Hajime tiếp tục dồn sức nhiều hơn nữa vào cái nắm tay.

Kyuh… PIKUNh, Gyuh… BIKUNh, GIRIh… BIKUBIKU, MISHIh… GAKUBURU

"Wa-! Haijme-san! Nó gãy đó! Tay em sẽ gãy đó!"

MEKyah!

"Hii—! Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi mà! Em chỉ hơi phấn khích một chút thôi!
Nên là làm ơn thả ra đi mà! Nó sẽ gãy đó! Nếu anh làm quá nữa nó sẽ gãy thật
đó!"

"Mục đích của cô là gì khi bỗng dưng lại tạo không khí lãng mạn thế hả? Mà
ngay từ đầu phòng cô ở kế bên cơ mà. Vậy tại sao cô lại ở đây?"

Với đôi tay mình đang bị xiết chặt bởi Hajime, Shia bằng cách nào đó cố kéo nó
ra trong khi run rẩy, nhưng cô không thể làm được bởi vì cái nắm chặt như bàn
kẹp vậy.

"Đ-đó là, em chỉ đang tự hỏi~ liệu chúng mình có thể ngủ chung giường không
thôi ☆, đại loại như thế. Hơn nữa, quan hệ của chúng ta đã ở mức hôn nhau rồi.
Chỉ như thế thôi cũng được rồi."

"Làm như được ấy. Tôi đã nói đó chỉ là hành động cứu người mà thôi."

"Ờ thì, từ trực giác của em, Hajime-san đã bắt đầu trở nên dere rồi! So với
lúc ban đầu thì anh đã dịu dàng hơn rất nhiều! Bởi thế cho nên, thì…….Guhehe
"MEKHOBAKIh" Đừừừng mà —! Nó sắp gãy kìa —!"

Không thể chịu được việc nghe cái kế hoạch khiếm nhã của Shia, Hajime vô thức
dồn thêm lực vào cái xiết tay. Shia với cái tay đã được thả ra, run rẩy ở mép
giường trong khi cuộn người ôm lấy cái tay để chịu đựng cơn đau. Phớt lờ Shia,
Hajime quay sang Yue. Yue ngay lập tức nhìn thẳng vào Hajime.

"Thay vào đó, Yue. Gần đây không phải em quá nhân từ sao? Em đã thay đổi suy
nghĩ rồi à?"

Yue nghiêng đầu nghĩ ngợi về câu hỏi của Hajime. Đúng như Hajime nói, từ lúc
trở về từ Đại Mê Cung Raisen, thái độ của Yue đối với Shia đã trở nên khoan
dung hơn. Trước đó, khi Shia cố gắng bám dính lấy Hajime cô sẽ ngay lập tức
thổi bay cô ta đi mà không cần bàn cãi gì hết, nhưng gần đây cô lại không
không nói gì về mấy trò đụng chạm của Shia. Mà nói vậy thôi chứ nếu là thứ gì
đó quá thể... ... ví dụ như khi Shia cố hôn cậu, cô ấy sẽ lập tức không vui...

"… … Shia đã cố hết sức mà. Cô ấy sẽ tiếp tục làm thế từ giờ trở đi. Bởi vì cô
ấy thích Hajime và cả em."

"Nn? Chậc, việc đó thật…"

"… … Em cũng… … không ghét cô ấy."

"Dù thế nào thì hai người thật sự rất thân thiết với nhau. Chỉ nhìn thôi anh
cũng nhận ra được. Nn~"

Điểm chính là Hajime đoán được từ những lời ít ỏi của Yue, rằng Yue hài lòng
với Shia, nhưng không tới mức xem cô ấy như một người quan trọng.

Sự thật là thế. Bên trong Đại Mê Cung Raisen thì sự phân huỷ ma lực thậm chí
còn mạnh hơn ở khe vực, nên Yue không thể phô diễn hết toàn bộ sức mạnh của
mình. Hajime cũng như vậy. Họ có thể đoán được mình sẽ trải qua khó khăn thế
nào nếu chỉ có hai người bọn họ. Dĩ nhiên, mỗi mình Hajime cũng sẽ đủ khả năng
để hoàn thành nó, nhưng đổi lại, xác suất mà cậu phải dùng tới một hay hai lọ
Nước Thánh rất là cao. Để có thể chinh phục được nó mà không dùng tới lọ nào
chỉ có thể là nhờ công của Shia.

Chỉ mới không lâu trước đây, Shia là một tồn tại hoàn toàn xa lạ với chiến
đấu. Thay vì không quen thuộc, đúng hơn là cô ghét nó. Cô gái này chắc hẳn đã
rất sợ hãi và lo lắng, nhưng cô ấy vẫn đi theo Hajime và Yue mà không hề than
vãn. Họ bước vào cái Đại Mê Cung như địa ngục, và trong khi nghiến răng chịu
đựng, cô ấy cuối cùng đã có thể hạ gục nó với một kết quả huy hoàng.

Cô ấy toàn ý làm chuyện đó vì lợi ích tình yêu của mình dành cho Hajime, và
tình bạn đối với Yue. Bởi vì cô ấy muốn được ở cạnh họ, Shia đã thay đổi bản
thân và tiến về phía trước với tất cả sức mạnh của mình.

Yue dĩ nhiên cảm thấy ghen tỵ và mong muốn được độc chiếm cậu. Do đó, những
cảm xúc của Shia đối với Hajime không dễ gì được chấp nhận. Đó là tại sao mà
lúc đầu, mặc dù khó khăn… … đối với Shia, người có thể đứng thẳng dậy ngay cả
sau khi bị đối xử tệ bạc, thì tình bạn giữa họ đã đơm nở sau nhiều lần như
thế, theo sau đó nó còn được minh chứng bởi cách mà họ chinh phục Đại Mê
Cung... ... chính việc đó là căn cứ rõ ràng nhất cho tình bạn giữa họ.

Nghĩ lại, Yue không hề có ký ức nào về người mà cô có thể gọi là bạn. Trước
khi cô bị phong ấn, cô luôn bận bịu với việc học tập chính trị. Không có ai có
thể trở thành bạn ngang hàng với cô. Nói cách khác, cô ấy chỉ có một mình. Do
vậy mà đối với Shia, người đã nói "Chúng ta là đồng chí~!", một cách thẳng
thừng, không hề hai mặt, ngoại trừ phần liên quan tới Hajime, thì ngay từ đầu
cô đã không thể ghét cô ấy được.

Bởi vì vậy, gần đây liên quan tới Hajime, "Chà, nếu đó là Shia thì chỉ một
chút thôi…", cô ấy đã thể hiện sự rộng lượng của mình.

"… … Ngay cả vậy."
"Nn?"

Yue nhìn thẳng vào Hajime trong khi tiếp tục nói. Đôi mắt cô say đắm, tràn đầy
sự chân thành, tin tưởng, và kiên quyết. Cộng thêm nụ cười rực rỡ của Yue toả
sáng bên trên, cô ấy quá dễ thương, quá quyến rũ, và làm Hajime bất giác phải
nín thở. Như thể bản thân cô ấy sở hữu một lực hấp dẫn kỳ lạ làm Hajime không
thể di chuyển đôi mắt mình đi và chỉ có thể nhìn thán phục vào cô ấy. Hajime
một lần nữa đáp trả ánh nhìn vào Yue.

"… … Trái tim Hajime đã là của em rồi."

"… …"

Dù cho ai khác có yêu Haijime, dù cho ai khác có đeo bám anh, thì người số
một, người quan trọng nhất vẫn là… … em. Một lời tuyên bố như vậy. Lời tuyên
chiến của Yue. Một lời tuyên chiến đối với những người họ đã, và sẽ gặp từ giờ
trở đi.

Hajime không nói nên lời. Cậu bị hút vào trong ánh sáng từ đôi mắt cô ấy, Yue
một lần nữa như thể quấn quýt vào cậu, bắt lấy ánh mắt của Hajime. Theo đó,
bàn tay Hajime chạm vào má Yue, trong khi Yue đặt tay lên má cậu. Ánh trăng
phản chiếu hình bóng của họ trên các bức tường, bóng của họ từ từ tiến gần
hơn. Rồi, vào khoảnh khắc chúng sắp sửa gặp nhau...

"Gusuh, umm, hai người có thể làm ơn đừng quên đi sự tồn tại của tôi có được
không? Cảm thấy trống rỗng và cô đơn lắm… … gusuh."

Shia ngồi ôm gối trong một góc của chiếc giường; đang khóc và quệt nước mắt,
cô nhìn Hajime và Yue chìm vào thế giới của hai người.

Đó đúng thực là một dáng điệu đáng thương, Hajime cảm thấy hơi tệ, và Yue đang
bảo cô ấy tới gần hơn. "Yue-zaa~n", trong khi hét lên như thế, Shia vùi vào
ngực Yue và nức nở. Yue nhẹ nhàng xoa đầu Shia, và bởi vì như thế cảm thấy
thoải mái nên cô ấy nhắm mắt lại, rồi cứ như thế bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Hajime nhìn thấy điệu bộ họ như vậy chỉ có thể gượng cười và nói,

"Thay vì là bạn, không phải em giống một người mẹ hơn sao?"

"… … Em thích đứa trẻ của Hajime hơn."

"… …"

"… … Anh không thể dịu dàng với Shia hơn sao?"

"… … Về chuyện đó, anh sẽ cố hết sức."

"Nn… … Em yêu anh."

"… …Ou"


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #166