Làm Tốt Lắm


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Tro bụi bay mù mịt lan tỏa ra khắp khu vực lân cận. Trên mặt đất, từng đường,
từng đường nứt rẽ chằng chịt lan ra như thi nhau chạy đua khắp nơi. Từ phía
trên miệng hang động vĩ đại đang sôi sục, một phiến đã bị thổi bay xuống. Trên
đó, một người đá đang bị dán chặt thân mình vào cùng với một thanh cọc cắm
ngay tại khoang ngực.

Trên đầu của Miledi Golem, Shia giờ đang hét to lên “Zehaa Zehaa”, mặc dù được
Doryukken giúp nhưng hơi thở của cô vẫn đầy nặng nhọc. Hajime nheo mắt lại
nhìn Shia đầy khâm phục trong khi Yue nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

“Cô làm tốt lắm Shia, nhất là lúc cuối cùng, đầy cá tính và mạnh mẽ. Có lẽ bản
thân tôi sẽ nghĩ về cô tốt hơn chút đấy…chắc vậy nhỉ?”

“…Nnnn…cô đã rất cố gắng đấy”

“Ehehe, cảm ơn hai người nhiều lắm. Nhưng mà Hajime-san, dù anh có nói “Tôi đã
phải lòng em” cũng không sao đâu mà”

“Ngay từ đầu điều đó là hoàn toàn không thể”

Ngay cả khi kiệt sức rã rời, nhưng lời khen ngợi của Hajime và Yue khiến Shia
phấn chấn hẳn lên, mặt cô hiện lên từng đượt phiến hồng. Thực ra thì trong
khoảng thời gian gần lại đây Shia đã không nghĩ thêm được chút nào về trận
chiến cả. Cô đã luôn muốn được sát cánh kề vai bên hai con người kỳ quặc này,
nàng Haulia cũng đã luôn muốn ở bên cạnh họ nữa. Sâu trong thâm tâm Shia, điều
ước đó đã khắc ghi và mãi không bao giờ phai nhạt. Và với lời ước hẹn với bản
thân mình, Shia đã đối mặt với một trong Thất đại Mê Cung với tất cả những gì
mình có, và cũng chính điều đó dẫn dắt Shia đến với sau cùng.

Với Hajime thì, khoảnh khắc mà Shia tung ra đòn đánh quyết định cũng đã nằm
trong dự định của cậu rồi. Vì năng lượng tích trữ trong khí cụ “Pile Bunker”
đã không còn đủ để khoan vào sâu hơn, tuy vẫn còn vài cách khác để thử đánh
sâu vào, nhưng Hajime vẫn muốn người kết liễu là Shia. Cho dù Tộc Haulia quá
hiên lành và rất tệ trong chiến đấu, nhưng Hajime chưa bao giờ nghe Shia thốt
ra câu “Tôi muốn về nhà” trong lúc chiến đấu bao giờ cả. Nhưng có một điều
chắc chắn cô nàng đã cảm thấy rất lo lắng và sợ hãi khi phải tiến sâu vào
trong một Đại mê cung như thế này. Có lẽ chính phần cá tính này là lý do khiến
Hajime có cái suy nghĩ như vậy cũng nên.

Nhưng kết quả thực sự tuyệt vời, Shia phát động đòn tấn công cuối cùng tốt đến
nỗi Hajime phải khen ngợi. Ước nguyện của nàng thỏ chính là trở nên mạnh mẽ
hơn để có thể đuổi theo cậu, mà dù có vậy thì cảm giác của Hajime cũng chẳng
có thay đổi tẹo nào. Nhưng nhờ vào sự kiến trì bền bỉ của mình, Shia đã khiến
chàng trai cô cảm nắng cảm giác được mối liên kết giữa hai người. Đó cũng
chính là lý do tại sao Hajime giờ lại nhìn cô với ánh mắt đầy thân thiện.

“Ểeee, tự---tự dưng Hajime nhìn mình với ánh mắt như vậy…… liệu đây…đây là mơ
phải không?”

“Không…thật tình, chẳng hiểu nổi đầu cô bình thường nó suy nghĩ cái gì nữa…”

Vì cái cách mà Hajime nhìn vào Shia quá bất thường đến đáng kinh ngạc, nàng
thỏ Haulia ngây thơ đã phải tự véo má mình xem có thật là như vậy không nữa.
Hiển nhiên là cái động tác quái gở này là việc này làm Hajime cau mày khó
chịu, nhưng mà nếu suy nghĩ lại tình cảnh mà Shia bị đối xử bao lâu nay thì
biểu cảm của cô nàng lần này cũng không có vẻ là lạ nhỉ. (Trans: Lâu nay hành
hạ Shia của ta rồi mà còn đòi…Tội quá…đã bảo rồi, Shia mới là best girl)

Yue nhẹ nhàng tiến lại gần Shia giờ vẫn đang ngơ ngác. Nàng Vampire nhỏ kéo áo
thỏ bé bự xuống vừa tầm để có thể xoa đầu được, bàn tay nhỏ đặt lên chỉnh sửa
lại mái tóc rối bời một cách nhẹ nhàng và từ từ.

“Ưuuu, Yue-san?”

“……Vì…vì…Hajime không xoa đầu cô…chắc là tiếc lắm…cho nên tôi sẽ thay thế anh
ấy. (SFX: Xoa xoa) Cô làm tốt lắm”

“Yu---Yue-sa~n, Uwaaaaaa, tôi không biết nữa, nhưng những giọt nước mắt này cứ
không ngừng rơi, Uwaaa.”

“……Ngoan lắm, ngoan lắm”

Shia lúc đầu hơi không hiểu lắm Yue đang định làm gì, nhưng khi cô hiểu ra
được lời khen ngợi đó, nàng thỏ đã khóc nức nở rồi giang lấy hai tay ôm Yue
vào lòng ngay lập tức. Quá rõ để nhận ra rằng Shia đã gắng gượng đến mức nào
để bắt bản thân mình chấp nhận cuộc hành trình này, một chuyến phiêu lưu đầu
tiên trong đời cô lại là chống lại cả Thất Đại Mê Cung. Từ đâu đó sâu trong
thâm tâm, Shia đã chấp nhận mình sẽ là một phần của nhóm ba người này cho nên
đến cuối cùng khi được khen ngợi và thừa nhận, Shia đã không thể ngăn được
từng giọt nước mắt đã lưu giữ lâu nay trong lòng cô.

Dù nói thế nào thì, Hajime cũng sẽ chẳng làm cái việc này đâu, Yue nói hoàn
toàn không sai chút nào. Shia thuộc loại sẽ luôn bị cuốn theo cảm xúc, thế nên
nếu người xoa đầu cô lúc này mà là câu thì đảm bảo Shia sẽ nhầm lẫn trái tim
lạnh lùng của Hajime đã mở lối cho cô cũng nên. Với thời điểm này thì dù cách
Hajime đối xử với Shia có trở nên tốt hơn thì cũng không thể nào bằng như Yue
được. Hiện giờ đó là “cảm xúc đặt biệt” mà Hajime chỉ cảm nhận được khi ở với
Yue thôi. Mà có hay không đi nữa thì Hajime cũng sẽ mặc kệ nếu chuyện này có
làm Yue buồn đi chăng nữa.

Mà sao thì, giờ nàng thỏ tội nghiệp cũng đang thổn thức không ngừng trong lòng
Yue đấy thôi, dù sao đâu phải lúc nào cũng có thể làm nũng được cơ mà…

Yue đang ngày càng quá dễ dãi với Shia, cứ đà này thì con thỏ đần này sẽ trở
nên hỏng mất, Hajime đứng coi cảnh girlxgirl với một cảm xúc khó tả đang dâng
trào lên trong cậu. Bất chợt một giọng nói khác vang lên đánh động cả ba
người.

“”Ummm~, xin lỗi đã phá hỏng bầu không khi của mọi người, nhưng giờ thì mọi
chuyện đang trở nên dần tệ hơn với tôi rồi cho nên xin chút thời gian được
không?””

Một giọng nói cực kỳ thân thiện, Hajime lẫn hai người còn lại đều bất chợt kêu
lên “”Hal”” rồi nhìn lại người đá dưới chân, cả ba người giờ hoàn toàn quên
mất sự hiện diện của Miledi Golem đang chở họ đi này luôn rồi. Ánh sáng trong
đôi mắt vô thần của người đá đã trở lại.

Ngay lập tức Hajime lẫn Yue và Shia nhảy bật lùi lại giữ khoảng cách. Không
thế không phòng ngừa một người đá đã mất đi cốt lõi bên trong, họ chỉ đành giữ
vững lập trường về cảnh giác chứ không còn cách nào chắc chắn hơn.

“Khoan…khoan đã nào mọi người, thử thách đã hoàn toàn được phá vỡ, cả ba đã
chiến thắng, còn một chút năng lượng bên trong các mãnh vỡ vùng cốt lõi nên
tôi muốn được trò chuyện một lát…chỉ tốn một ít thời gian thôi mà”

Như thể chứng minh những gì mình đang nói, cơ thể đá đã và đang bất động hoàn
toàn, cả ánh sáng trong đôi mắt đó cũng bắt đầu nhạt nhòa đi, hệt như cảnh
tượng một sự sống có thể tan biến vào bất cứ lúc nào. Vậy ra điều cô nói khi
năng lượng còn một chút là đây.

Hajime cũng đành thả lỏng cơ thể, cậu đáp lại.

“Vậy, giờ thì sao nào? Vẫn chưa chết cơ à? Cô quả thật chẳng biết nhìn tình
huống chút nào cả dù cho là sau khi chết…Quả thật tương lai của “”Giải Phóng
Quân”” thật sự đáng tiếc nên có lẽ tôi sẽ giúp cô vượt qua”

“Khoan~, dừng chút~, sao nghe có mùi quấy rồi ở đấy thế. Thật là khó chịu”

“Rồi sao? Tôi sẽ không nghe bất cứ điều gì về “mấy đứa khốn chết tiệt này” hay
đại loại đâu, cô cũng biết rồi đấy”.

Theo như cách mà Hajime nói thì, Miledi Golem cũng hiểu được kha khá rằng cái
không khí quái dị hiện tại là do cô mà ra cả, cô đành cười cho qua chuyện.

“Hiển nhiên là tôi sẽ không nói điều đó đâu. Sau cùng thì chúng cũng không cần
thiết . Chỉ là về cái này…thật ra thì nói nó là lời nhắn nhủ thì đúng hơn. Dù
rằng trong các đại mê cung cậu từng chinh phục…đều không có loại ma thuật sót
lại từ thời đại của thần mà cậu cần… nhưng…hãy cứ cố gắng tìm kiếm và thu thập
chúng…bởi vì…điều ước của cậu…cần điều đ...”

Năng lượng trực khu trung tâm của Miledi có lẽ đã gần cạn kiệt, lời nói của cô
ngày càng đứt quãng và không rõ ràng. Hajime lập tức trả lời.

“Tất cả các ma pháp cơ đấy…vậy thì cho chúng tôi biết vị trí của những Đại Mê
Cung khác. Bản đồ vị trí của chúng đã thất lạc rất lâu rồi, tôi thật sự không
biết chút thông tin gì cả.”

“Ra vậy…hiểu rồi…là do không tìm ra được...cửa vào của các mê cung…cũng đã rất
lâu rồi…vị…vị trí…vị trí của mấy chỗ đó…”

Giọng nói ngày càng nhạt nhòa đi dù vậy vẫn không che giấu được chất giọng của
bà ngày càng giống như đang được vun đắp thêm cảm xúc, Yue và Shia cũng thể
hiện một khuôn mặt trang trọng. Sau cả một quãng thời gian dài cống hiến vì sứ
mệnh thay cho ước muốn cá nhân của mình, hành động dâng hiến cả linh hồn đã
khiến người khác phải khuất phục với ánh mắt mang đầy kính trọng.

Miledy bắt đầu bàn về vị trí của các đại mê cung khác, nhưng địa điểm cô nói
đến lại khiến cả ba bất ngờ.

“Tất cả chỉ có vậy…chúc…may mắn”

“…Có chuyện gì với chất giọng thô lỗ lẫn khó chịu trước đây vậy? Giờ cô đã
hoàn toàn trở nên dịu dàng rồi đấy.”

Miledy bây giờ gần như hoàn toàn không thể tìm thấy được điểm chung với nhân
cách trước đây nữa rồi, giọng điệu thô lỗ lẫn đầy ngôn từ độc địa giờ bị biến
đổi hoàn toàn sang một chất giọng khác, tràn đầy sự chân thành lẫn trang
nghiêm. Hệt như Hajime nói vậy. Trước lúc chiến đấu bà ta cũng giống như vậy
lúc nghe về mục tiêu của Hajime. Đây mới thật là nhân cách của Miledy?, có lẽ
đến tận điểm cuối của cuộc đời mình bà đã nghĩ không cần che dấu nó lại nữa
rồi.

“Ahaha…tôi xin lỗi nhé…mấy đứa khốn nạn chết tiệt đó…thật sự là những người
được chọn khó chịu…bọn họ chỉ toàn nói mấy chuyện kiểu như vậy cho nên…thật sự
thì…chỉ một chút thôi nhưng…tôi cũng muốn thử một lần trong đời được như vậy…”

“Này, nói bà đấy, tôi đã nói là mình sẽ không tiêu diệt GOD đâu thế nên đừng
có nói kiểu giống như tôi sẽ đi đánh nhau với mấy tên đó không bằng”

Đáp lại lời than phiền của Hajime là một câu trả lời đầy sự chắc chắn đế khó
tả lẫn xen lẫn nghiêm túc.

“…cậu chắc chắn sẽ làm điều đó…chỉ cần vẫn luôn là chính mình thì…chắc
chắn…cậu sẽ chống lại các vị thần mà thôi”.

“…Tôi vẫn không hiểu bà muốn nhắc đến điều gì, nhưng nếu họ ngáng đường tôi đi
thì đành vậy thôi”.

Người đá Miledy cười khoái trá khi nhìn thấy được biểu hiện lúng túng trên
khuôn mặt của chàng trai trẻ.

“Fufu…tốt lắm…nếu cậu vẫn cứ như vậy thì…lựa chọn của cậu…sẽ…là…điều tốt
nhất…cho thế giới này…”.

Sau đó cơ thể của Miledy như được quấn trong tấm bọc ánh sáng rồi tỏa sắc đỏ
rực rồi tán ra. Như đàn đom đóm trong màn đêm, thứ ánh sáng bao quanh bà tách
thành từng mảnh nhỏ bay lên thẳng tận bầu trời xanh thẳm. Giống như linh hồn
của một người đến lúc phải ra đi, chúng quả thật vẫn luôn là điều cực kỳ cực
kỳ khó diễn tả.

Trong khung cảnh đóm Yue tiến lại gần rồi bắt đầu nhìn chằm chắm vào những đốm
sáng đang bay lên.

“Đây là?”

Lời thì thầm của Miledy lúc ra đi như tự hỏi, Yue nhẹ thàng thì thầm đáp lại
như là một món quà tuyệt vời cho một “Giải Phóng Quân” như bà lúc tan biến
trên thế giới.

“…cảm ơn vì tất cả, cô đã hoàn thành sứ mệnh của mình”

“……”

Những lỡi lẽ cảm kích cho những người đã phải luôn cô độc tại một nơi tối thăm
thẳm như thế này cho Miledy trước lúc biến mất lại trở thành một món quà không
thể hơn được nữa, ít nhất nó được nói ra từ một người vẫn còn sống. Tuổi trẻ
thường gắn liền với những câu từ bốc đồng nhưng không khác như dự đoán, chúng
lại đến từ một cô nàng nhỏ bé như Yue (Trans: ít tuổi ghê cơ).

Chỉ những câu từ đó thôi cũng đủ khiến một “Giải Phóng Quân” như Miledy phải
ngạc nhiên, dù không nói gì nhưng chỉ nhìn khuôn mặt cô cũng đủ cảm nhận được.
Sau một lúc lâu, Miledy nhẹ nhàng nói thầm trong nhẹ nhàng.

“…Cảm ơn”

“…Nnn”
Dù có vậy thì, ngay đằng sau Yue và Miledy, Hajime đang cau có làu bầu “ Được
rồi đấy. Làm ơn tan biến nhanh dùm” còn Shia thì “Ai mới là người không biết
để ý tình hình cơ chứ, làm ơn yên lặng được không, nói anh đó” nói xong cô
nhanh chóng bịt miệng cậu lại. May là hai người phía trước vẫn còn đang chìm
đắm trong cảm xúc nên không nghe thấy được nên tâm tình của cả hai vẫn trầm
lặng.

“…Vậy thì…kể từ giờ phút này…cả ba đã tự do…hãy cứ làm…những gì…mình muốn…”

Hệt như Orcus nói với nhóm Hajime, và giờ, một trong “Giải Phóng Quân” Miledy
tan biết thành từng tia sáng rồi biến mất trong khoảng trời vô tận.

Tĩnh lặng dần dần bao bọc lấy cả khung cảnh, Yue và Shia cứ ngoái nhìn theo
từng đợt ánh sáng vút lên, trong lúc đó Shia cất tiếng.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #161