Miledi Raisen Ii (3)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Hajime lập tức phóng ra những con dao từ cánh tay trái cơ khí của cậu, rồi sau
đó bật sử dụng cái neo từ cánh tay đó, trong khi tay phải thì bắt lấy Yue để
tránh cho cô không bị rơi xuống.

Cùng thời điểm đó, quả bóng kim loại trong khi vẫn phun ra thứ chất lỏng đáng
sợ lăn trên không trung, và rơi xuống bể dung dịch phía dưới ngay trước mắt cả
bọn. Nó chìm dần trong khi để lại âm thanh “blub blub,” và rồi một làn khói
bay lên. (Trans: ôi mẹ ơi, kim loại còn chảy không biết người thì ra sao đây)

“”Phong Bích””[3]

Yue dùng ma thuật để ngăn cản dung dịch bào mòn bị văng lên do hậu quả rơi của
quả bóng. Cả ba vẫn thận trọng kiểm tra xung quanh trong một lát, và không còn
gì xảy ra nữa. Hajime cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Sob, hic, tại sao chỉ mình tôi… chỉ một mình tôi… ư ư, sob”

Từ phía cô ấy, tiếng khóc của Shia vang lên thổn thức. Nếu cẩn thận quan sát,
bạn sẽ nhìn thấy cô đang bị những con dao phóng xuyên bộ đồ của cô, cắm chặt
cô vào bức tường.

“? Sao tự dưng lại khóc vậy?”

“… …Bất ổn định về cảm xúc?”

“Nếu anh nhìn tình cảnh của em hiện giờ thì hiểu ngay còn gì. Tại sao chỉ mỗi
Yue-san là được ôm nhẹ nhàng, trong khi em thì lại phải chịu cảnh này cơ chứ.
Hajime-sa~n, làm ơn đi, liệu anh có thể thể hiện một chút dịu dàng với em được
không vậy?”

“Ờ thì, tôi đã cứu cô rồi còn gì ?”

“Không phải thế. Em muốn được cứu trong tư thế nữ tính hơn cơ… anh hiểu mà
đúng không ? Thứ em muốn là sự bảo vệ trong khi được ôm giống như Yue-san
kìa!”

“… …Shia”

“Hức, chuyện gì vậy, Yue-san?”

“… …Nhìn vào thực tại đi”

“Ý chị là sao!?”

“ Như cô thấy đấy, Shia. Cô chỉ là bạn đồng hành của chúng tôi mà thôi, nên đó
là cách tôi đối xử với cô... … Trong khi Yue là người tôi yêu hơn cả, hiển
nhiên cơ thể tôi sẽ tự hành động theo phản xạ thôi, được chứ ?”

“Ư ư~”

Sau lời phàn nàn chính đáng và những lời biện minh hợp lý được thốt nên, trong
khi chịu đóng đinh, “pura~n”, những giọt nước mắt ứ đọng trên mi mắt Shia và
cô bắt đầu rên rỉ thổn thức. Trong khi đó, sau khi nghe câu “người mà tôi
yêu”, đôi gò má của Yue ửng đỏ lên, và trong lúc vẫn còn được Hajime bế cô
liền dụi chúng vào lòng ngực của Hajime.

"Chắ-c chắn, em sẽ khiến anh đổ vì em, và bảo vệ em trong khi ôm chặt lấy em
!"

"Có tinh thần quá nhỉ~"

"... ...Cô rất có nghị lực... ...tôi sẽ để tâm đến điều đó."

Ngay cả khi bên dưới là một bể dung dịch ăn mòn, cả đám thì lại đang bám chơi
vơi trên vách đá, nhóm Hajime vẫn còn đủ sức để phô diễn một vở hài kịch lãng
mạn. Hẳn phải nói họ đúng là có dư sự bình tĩnh hơn cả mong đợi.

Sử dụng cái neo của cậu, nhóm Hajime di chuyển đung đưa như một con lắc, và
cuối cùng cũng chạm được mặt đất sau khi nhảy qua khỏi cái bể chứa đầy dung
dịch nguy hiểm kia.

Đó là một căn phòng có dạng khối hộp chữ nhật. Trải dọc hai bên bức tường là
những bức tượng giáp chiến hiệp sĩ được xếp đều cao gần 2 mét, được trang bị
các thanh trường kiếm và những chiếc khiên. Cuối căn phòng xuất hiện một cầu
thang treo, trước lối đó là một điện thờ và có một cánh cửa toát lên vẻ trang
nghiêm. Trong căn điện thờ tồn tại một viên pha lê có hình dáng giống một viên
kim cương màu vàng.

Sau khi quan sát xung quanh Hajime lộ vẻ mặt hơi cau có khó chịu.

"Đó có vẻ là một cánh cửa. Liệu đó có phải sở thích của bà già Miledi không ?
Nếu mà thật như thế thì anh cũng mừng... …do anh tưởng tượng hay là mấy bộ
giáp hiệp sĩ kia thực sự đang toát ra không khí không lành nhỉ?"

"... …ổn thôi, mọi chuyện sẽ như tiên liệu mà."

"Liệu chúng có tấn công chúng ta không vậy? Nếu chuyện đó xảy ra thì sẽ không
ổn chút nào đâu đó ?"

Cả ba tiến về phía trung tâm căn phòng trong khi đang tiếp tục câu chuyện, và
đúng như đã tiên liệu.

Cái âm thanh quen thuộc ấy lại vang lên.

GAKON!

Nhóm Hajime ngay lập tức dừng lại. Họ nghĩ trong đầu, "Biết ngay mà~", trong
khi quan sát xung quanh, và từ kẽ mắt trên phần mũ giáp, "GINn," chúng sáng
lên. Sau đó là tiếng, 'gashagasha,' của kim loại cọ vào nhau khi những tên kỵ
sĩ di chuyển khỏi vị trí của chúng. Chúng có số lượng khoảng 50 tên.

Đám kỵ sĩ hạ thấp trọng tâm mình trong khi giương khiên lên, tay còn lại giữ
thanh trường kiếm tạo một tư thế đâm tới. Thế rồi, chúng hoàn thành việc vây
bọc vòng tròn xung quanh họ.

"Haha, đúng y chang sự tính. Mặc dù thủ tiêu trước khi chúng kịp di chuyển
chắc sẽ tốt hơn. Mà, giờ có nói thì chắc cũng thừa thãi nhỉ……Yue, Shia, chúng
ta lên chứ ?”

"Nnn"

"Chă-Chẳng phải là số lượng chúng đông quá mức cần thiết sao ? Nhưng em sẽ cố
gắng hết sức..."

Hajime rút hai khẩu Donner và Schlag. Tuy để đấu với số lượng lớn thế này thì
khẩu liên thanh Metherai sẽ là lựa chọn tối ưu, nhưng cậu không dám chắc liệu
còn bao nhiêu cái bẫy trong căn phòng này cả. Việc xả đạn lung tung mà không
tính toán trước có thể vô tình kích hoạt tất cả bọn chúng. Do vậy, cậu quyết
định dùng hai khẩu railgun. (Trans: để railgun cho nó chất, mặc dù ko xài dc
Triền Lôi thì cũng chỉ là hai cây súng lục bình thường mà thôi)

Yue tán thành với Hajime với chất giọng tràn đầy tinh thần chiến đấu. Cô hiểu
rõ nhất rằng trong Mê cung này, cô có hoả lực thấp nhất trong cả bọn. Nhưng cô
ấy cũng không vì thế mà trở thành gánh nặng. Là bạn đồng hành (bạn đời :3) của
Hajime, cô sẽ không thua trước mấy cái thứ này. Và hơn cả thế nữa, khi mà giờ
phải cạnh tranh khốc liệt với tình địch, cô tuyệt đối không thể để lộ điểm yếu
của mình ra được.

Về phần Shia, cô hạ thấp phần hông xuống một chút. Trong nhóm này cô ấy là cá
nhân có sức ảnh hưởng yếu nhất, nhưng không phải vì sức mạnh của cô. Shia biết
kinh nghiệm thực chiến của bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót. Đầu tiên là trận
chiến của cô với những con Ma Thú ở khe suối diễn ra trong vòng năm ngày. Nếu
tính cả đợt huấn luyện địa ngục của Yue nữa, thì kinh nghiệm chiến đấu của
Shia cũng chỉ vỏn vẹn hai tuần. Và bởi vì xuất thân của cô là từ bộ tộc Haulia
nổi tiếng với sự lối sống hòa nhã, khiến cô khó làm quen với lối sống kiên
định nơi chiến trường. Dù sao, việc cô tỏ ra can đảm cũng chỉ để giữ chặt
Doryukken khi đối đầu với kẻ địch thôi.

“Shia.”

“V-vâng! C-có chuyện gì sao, Hajime-san”

Shia đáp lại với một giọng run rẩy khi nghe Hajime gọi tên cô. Giọng cậu nhẹ
nhàng hơn hẳn thường ngày… hoặc có lẽ, chỉ là tưởng tượng của Shia mà thôi.

“Cô rất mạnh. Chúng tôi khẳng định điều đó. Cô sẽ không thua đám golem này
đâu. Do đó, đừng bao giờ nghĩ bản thân yếu đuối. Nếu thật sự có nguy hiểm, tôi
sẽ đến giúp ngay, chắc chắn đấy”

“… …Nn, giải quyết rắc rối của đệ tử cũng là việc của sư phụ.”

Khi nghe được những lời đó của Hajime và Yue, đôi mắt của Shia chợt đẫm lệ. Cô
đơn giản là rất vui. Bởi lúc nào cũng bị đối xử rất nghiêm khắc, Shia từng
nghĩ bản thân chỉ là một gánh nặng, và nó khiến cô cảm thấy thật lạc lõng…
nhưng đó chỉ là nỗi lo lắng không cần thiết mà thôi. Một người tập sự thì chỉ
nên làm công việc mà tập sự có thể làm, và làm tốt hết sức trong công việc đó.
Shia vận khí để cường hoá sức mạnh cơ thể, sau đó cô dậm mạnh xuống nền đất.

“Phư phư, Hajime-san lúc này đã dịu dàng hơn một chút rồi đấy. Giờ em bỗng
thấy tràn đầy động lực ghê cơ ! Yue-san, cái ngày mà tôi vượt qua cô không còn
xa đâu.”

““… …Đừng có tưởng bở.””

Mặc dù cả Hajime và Yue đều ngạc nhiên bác bỏ lại, song cô thỏ Shia đang căng
thẳng kia đã không nghe thấy điều đó. Cô ấy đối diện thẳng mặt đám kỵ sĩ, và
trừng mắt nhìn chúng.

“Ta Tới ! Đây !”

“Này, chả phải tôi đã nói từ trước rồi sao, thế quái nào mà cô mà lôi ra mớ
suy luận đó… …ah, cô ta phắn mất rồi.”

“… …Daa~”

“… … Tôi sẽ không chối bỏ điều đó. Chắc chắn sẽ không bác bỏ điều đó.”

Với một đội quân kỵ sĩ golem lên tới năm mươi tên, Hajime mang vẻ mặt mệt mỏi
thậm chí khi trận chiến còn chưa bắt đầu. Như hiểu rõ tình cảnh của Hajime lúc
này… …đám kỵ sĩ cùng lúc lao vào tấn công những kẻ xâm nhập.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #151