Miledi Raisen I (4)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Âm thanh của một sợi cáp mỏng buộc vào cái mỏ neo được cài đặt sẵn trong cánh
tay cậu bật ra, bắn đâm xuyên thẳng qua trần phòng. Thế rồi, nhờ có mỏ neo đã
đâm thành công cố định trên trần mà giờ nhóm của cậu đang treo lơ lửng trên
không trung cùng với sợi cáp nối kết họ. Khi đã xác nhận rằng cái mỏ neo không
rơi xuống được, họ liền rũ bỏ cảm giác nặng nề đi.

Tiếp đó, họ liền cảm thấy hối hận khi đưa mắt nhìn xuống dưới chân mỗi người.

Kasakasakasa, washawashawasha, kiikii, kasakasakasa.

Những âm thanh kinh dị đó xuất phát từ vô số con bò cạp đang bò lổm nga lổm
ngổm, quằn quại bò trườn lên lẫn nhau. Mỗi con có chiều dài ước đoán khoảng
10cm. Mặc dù không hề đem tới cảm giác giống những con bò cạp thực thụ, chúng
lại gây nên một trải nghiệm tâm lý kinh tởm trong lòng ba cô cậu đang chơi vơi
giữa không trung. Nếu như họ không kịp thời dừng lại cú đà rơi tự do lúc nãy
bằng cái mỏ neo, ắt hẳn giờ cả ba người đã rơi tõm xuống “biển” bò cạp rồi;
nghĩ về điều đó khiến ai cũng nổi da gà cả lên.

“””……”””

Bộ ba dần chìm vào sự im lặng. Không muốn nhìn xuống bên dưới nữa, họ liền
hướng mắt lại lên trên trần phòng. Và rồi, họ chú ý đến những tia sáng lấp
lánh phía trên trần – vốn đang chạm trổ trên những ký tư được khắc trên đó. Đã
quá trễ để nhận ra rằng họ vô tình đọc lên những dòng chữ ấy.

“Bọn nhóc này không có độc gây chết người đâu.”

“Nhưng, các bạn sẽ bị tê liệt đấy.”

“Cứ tự nhiên thoả thích mà nằm lên trên lũ trẻ này nhe, pugya~~!!” (Trans :
LOL)

Có thể do vị chủ nhân của mê cung đã cố tình sắp xếp những quặng phốt pho này
mà những dòng chữ được ánh lên trong không gian mờ tối. Bất kỳ ai đã rơi xuống
đây, chắc chắn họ, đang bị lũ bò cạp bò lổm ngổm xung quanh người, sẽ tìm cách
di chuyển trong cơn tuyệt vọng, hướng đích đến của họ lên trên trời cao (trần
nhà). Và rồi sau đó, họ sẽ khám phá ra chúng. Những dòng chữ troll người một
cách kinh dị.

“””……”””

Một lần nữa, nhóm của Hajime lại chìm vào im lặng; nhưng lần này là vì chuyện
khác. “Lơ chúng đi, lơ chúng đi”. Họ tự nói thầm trong chính tâm trí họ để cố
gắng thoát khỏi những dòng chữ ám ảnh kia, và bằng cách nào đó họ đã có thể
nhìn thấy khu vực xung quanh.

“……Hajime, đằng kia.”

“Nn?”

Có lẽ Yue đã nhận ra được thứ gì đó, cô hướng ngón tay mình xuống một vị trí
xác định bên dưới cả ba người. Từ chỗ đó hiện ra một đường hầm trống trải.

“Một đường hầm … giờ chúng ta nên làm gì đây ? Leo lại lên trên vị trí ban đầu
hay đi thẳng xuống dưới đó ?”

“E-em sẽ theo quyết định của Hajime-san. Dù sao em cũng chẳng là gì ngoài gánh
nặng mà thôi…”

“Không cần đâu, hình phạt sẽ đến từ chính mê cung này nên cô cũng đừng để ý
đến điều đó làm gì.”

“Anh nói thế chỉ càng làm tui thêm lo lắng hơn thôi ! Không phải sẽ tốt hơn
nếu anh chỉ việc nói “Đừng để ý đến điều đó” thôi sao~”.

“Trơ trẽn. Đã thế hình phạt sẽ được nâng lên gấp đôi.”

“C-Cá, Yue-san cũng tham gia cùng anh ấy ư !? Ư ư, giờ thì dù có chinh phục
được mê cung này thì tương lai cũng chẳng sáng sủa gì cả.”

Hajime và Yue đã tha thứ cho cô thỏ đáng yêu đang than thở với số phận trêu
ngươi của mình.

“Hàà, không quan trọng, phải mà giờ chúng ta có thể dùng được “Viễn cảnh tương
lai” của cô thì tốt biết mấy…~”

“Ư ư, việc đó vẫn còn khó lắm. Dù tui đã cố gắng luyện tập với nó rồi …”

“Viễn Cảnh Tương Lai” là phép thuật đặc biệt của Shia. Nó có thể bắt được một
khoảnh khắc của tương lai dưới một số giả định đưa ra. Tuy nhiên, loại phép
thuật này chỉ có thể dùng được duy nhất một lần trong ngày; rất khó để tập
luyện và thuần thục được nó vì loại phép thuật này tiêu tốn rất nhiều ma lực
để sử dụng. Dù cho Shia chuyên về dòng phép cường hoá cơ thể, nếu như ma lực
của cô bị rút dần đi như thế này thì cô thỏ sẽ chỉ được coi là một con thỏ
thất bại. Mặc dù lượng ma lực tiêu thụ đã được giảm thiểu nhờ vào việc tập
luyện hằng ngày … cô Thỏ vẫn còn một chặng đường rất dài để làm chủ được loại
ma thuật độc nhất này.

“Chà, nếu không dùng được giờ thì chúng ta cũng đành chịu thôi. Thay vì quay
về giờ thì tôi cảm thấy rằng chúng ta nên đi khám phá tiếp, nên giờ chúng ta
sẽ đến chỗ đường hầm vậy.”

“……Nn.”

“Vâng ạ.” . Hajime bắn ra một mỏ neo khác rồi bắt đầu di chuyển như Tarzan cho
tới khi họ đến được chỗ đường hầm.

Hajime và nhóm của cậu tiếp tục thẳng tiến vào dãy hành lang đã được quặng
phốt pho thắp sáng trong khi cảnh giác về bất kỳ những cái bẫy khó chịu nào đó
có thể sẽ lại xuất hiện một lần nữa.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #148