Đại Mê Cung Raisen (3)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Nói thế không phải không có lý do. Hajime đang suy nghĩ tới những trận chiến
dữ dội xảy ra trong Đại Mê Cung Orcus, và chắc mẩm rằng những mê cung khác
cũng phải kiểu như thế, do đó mà sự vô tư lự của cái bảng này làm cậu hụt
hẫng. Yue cũng hiểu rõ sự khắc nghiệt của một Đại Mê Cung, và đó là tại sao
biểu hiện của cô như nói rằng cô vẫn nghĩ nó là trò chơi khăm của ai đó.

“Nhưng, chẳng thấy chỗ giống như cổng vào ở đâu cả, phải không? Bên trong là
ngõ cụt rồi…”

Không nhận ra Yue và Hajime đang nghĩ gì, Shia nghĩ, không biết cổng vào ở đâu
nhỉ? Và nhìn ngó xung quanh, rồi cô ‘peshipeshi’, nhấn vào phần lõm của bức
tường.

“Oi, Shia. Đừng…”

GAKONn!

“Fukya!?”

“Đừng di chuyển bất cẩn” là những lời Hajime chưa kịp nói xong khi mà phần bức
tường Shia chạm vào, đột nhiên xoay ‘GURUNn’, và Shia biến mất vào bên kia bức
tường. Nó giống như cửa cơ quan trong nhà ninja vậy.

【…….】

Sự đáng tin của tấm bảng tăng một cách đáng ngạc nhiên với việc phát hiện ra
cổng vào của Đại Mê Cung. Sau cùng thì Đại Mê Cung Raisen đích thị là ở đây.
Mặc dù họ có một đống phàn nàn kiểu như, “Cái Đại Mê Cung kiểu này có thực sự
ổn không vậy?” và “Trả không khí căng thẳng từ Mê Cung Orcus lại đi”, mấy thứ
đại loại như thế sau khi nhìn thấy cái lời mời kiểu khu giải trí kia. Hajime
và Yue thấy Shia biến mất không một lời đằng sau cánh cửa xoay, một lần nữa,
nhìn nhau rồi thốt ra tiếng thở dài, và hai người đặt tay lên cánh cửa xoay
giống như Shia.

Cửa được kích hoạt, Hajime và Yue được gửi sang bên kia giống như Shia vừa
nãy. Bên trong tối đen như mực, và cánh cửa thì ‘gururi’, xoay trở về vị trí
ban đầu của nó. Và, đúng lúc đó,

Hyu Hyu Hyu!

Âm thanh của thứ gì đó bay tới chỗ họ vang lên, trong khi hai người thì chẳng
nhìn thấy gì trong bóng tối. Hajime ngay lập tức dùng “thấu thị dạ hành” và
phát hiện ra danh tính của chúng. Đó là những mũi tên. Vô số mũi tên sơn đen
để không phản chiếu ánh sáng, và chúng bay tới để loại bỏ bất kỳ kẻ xâm nhập
nào bước chân vào.

Hajime, với khẩu Donner trên tay phải, dùng tay trái để đánh rơi những mũi tên
sơn đen bay đến. ‘Kan Kan Kan’, âm thanh kim loại va nhau vang lên, không bỏ
sót thậm chí một mũi tên nào.

Khi đếm thì thấy có tổng cộng 20 mũi tên. Những mũi tên sơn đen làm từ kim
loại và không phản chiếu chút ánh sáng nào nằm rơi vãi dưới nền đất, khi mũi
tên cuối cùng bị đánh bật, im lặng trở lại.

Cùng lúc đó, những bức tường xung quanh bắt đầu phát sáng. Khu vực Hajime và
nhóm của cậu đang ở là một căn phòng hình lập phương cạnh 10 mét, và thẳng
đằng trước, một hành lang đi sâu vào bên trong hiện ra. Ngoài ra, có một bảng
chữ đá bên trong phòng với những dòng chữ được khắc lên giống như tấm bảng ở
bên ngoài.

“Bạn sợ rồi phải không? Này, nó làm bạn sợ đúng không? Vậy thì bạn chỉ là một
đứa con nít thôi, Niya Niya.”

“Hay là, bạn bị thương rồi sao? Hay ai đó ngỏm rồi?......bufu—”

【……】

Hajime và Yue không thể nghĩ gì khác ngoài một điều. Đó là “Phiền quá đi ~”.
Hơn thế, cái phần “Niya Niya” và “bufu—” được khắc lên in đậm như thể đang
chọc tức họ vậy, khiến họ thậm chí còn phát cáu hơn nữa. Đặc biệt là nếu ai đó
trong nhóm của họ thực sự chết, thì người sống sót đảm bảo sẽ nguyền rủa trời
đất luôn.

Hajime và Yue phát bực tới mức mạch máu nổi lên trên đầu. Rồi, bất chợt, Yue
lẩm bẩm điều cô vừa nhớ ra.

“……Shia?”

“Ah.”

Nghe lời lẩm bẩm của Yue, Hajime cuối cùng cũng nhớ lại, rồi hai người nhìn
lại đằng sau chỗ cánh cửa xoay trong hoảng sợ. Bởi vì cánh cửa chỉ xoay một
lần tại một thời điểm mà thôi, cô ấy không có ở đây có nghĩa khả năng cao là
cô ấy đã ra ngoài cùng lúc với Hajime và Yue vào trong. Nó làm cậu cảm thấy có
chút bất mãn bởi vì dù một khoảng thời gian dài đã trôi qua mà cô ta vẫn chưa
quay vào, nên Hajime ngay lập tức kích hoạt cánh cửa xoay.

Shia đang……ở đó như dự đoán. Cơ thể của cô bị dán lên cánh cửa xoay.

“Uu, híc, Hajime-san…… đừng có nhìn mà, nhưng, em xin anh gỡ mấy cái đó ra đi.
Hic, tháo nó ra mà không nhìn ấy~”

Đó đúng là một bộ dạng đáng thương. Shia, mặc dù không thể thấy những mũi tên
bay đến, nhưng cô ấy hẳn đã dùng bản năng dò tìm của mình mà bằng cách nào đó
xoay sở tránh được chúng từ âm thanh vọng đến. Tuy nhiên có vẻ như đó là ngay
phút chót, với quần áo bị xuyên qua chỗ này chỗ nọ, cô làm thành một chữ tượng
hình tương tự như cái ghi trên mấy lối thoát hiểm. Đôi tai thỏ của cô cong lại
thành hình giống như sấm sét để tránh mấy mũi tên, bởi vì cô biết bản thân vừa
làm chuyện không tưởng, thậm chí tới lúc này cơ thể cô vẫn còn giật giật. Trên
hết, Shia không hét lên sợ chết. Lý do là…… hai chân cô đã ướt sũng.

“Giờ tôi mới nhớ, cô định đi hái hoa mà nhỉ…… ờ thì, nói sao đây. Cô đã làm
điều cần làm rồi đó…”

“Sai rồi! Uu~, sao ngươi không làm cho xong chuyện đó đi chứ, cái con thỏ ngốc
này ~!!”[2]

Đó là một bộ dạng mà với tư cách một người phụ nữa bạn sẽ chẳng bao giờ muốn
trưng ra đâu, điều đó thậm chí còn đúng hơn với Shia, người đang khóc bởi vì
cô đã trưng ra bộ dạng đó trước người con trai mình yêu. Đôi tai thỏ của cô
hoàn toàn rũ xuống. Trước hết thì, ngay cả khi đó là cơ hội trăm năm có một để
gặp gỡ tình yêu đi nữa, Hajime nghĩ nó đã quá trễ rồi. Đó là tại sao, không
thèm ngoảnh đi, cậu nhìn chằm chằm vào cô trong thích thú. Và, điều đó bào mòn
trái tim Shia còn nhiều hơn nữa.

“……Đừng cử động.”

Có lẽ bởi vì cùng là con gái mà vẻ vô cảm của Yue chất chứa cảm thông và cô
giải thoát Shia khỏi tình trạng đóng đinh.

“……Tôi sẽ làm gì đó với nó. Cô vẫn chỉ là người học việc thôi.”

“Tôi xấu hổ lắm~. Hức”

“Hajime, đồ thay.”

“Đây.”

Đồ để thay của Shia được mang ra từ “Hộp Châu Báu”, sau đó cô ấy thay đồ thật
nhanh trong khi đỏ mặt.

Cuối cùng, sự chuẩn bị của Shia kết thúc, “Tới lúc chinh phục Mê Cung rồi!”,
là tiếng hô hăng hái mà cô ấy thốt ra, chỉ để phát hiện ra tấm bảng trước mặt.

Cô ấy cuối gầm mặt xuống và mái tóc che đi biểu hiện của cô. Shia im lặng một
lúc, rồi cô từ từ lấy Doryukken ra, và đập tấm biển với toàn bộ sức mạnh.
‘Gogya’, âm thanh vang lên kèm theo sự phá huỷ của tấm bảng.

Có lẽ bởi vì không thể chịu đựng thêm được nữa, cô ấy vung Doryukken cật lực
rất rất nhiều lần như thể đang tấn công kẻ tử thù giết cha giết mẹ mình vậy.

Và rồi, ở chỗ tấm bảng vỡ, là những ký tự được khắc lên nền đất, nó nói…

“Xin lỗi ~ nhe? Tấm bản này sẽ tự động phục hồi sau chốc nữa thôi~ Pu-
kusukusu!!”

“Mukii— —!!”

Shia thật sự tức điên và bắt đầu vung Doryukken mạnh hơn. Căn phòng nhỏ bị
chấn động như thể một trận động đất nhỏ đang xảy ra, âm thanh va đập cực mạnh
vang lên rất nhiều lần.

Nhìn Shia với ánh mắt ngờ vực, Hajime thẳng thắn lẩm bẩm.

“Miledi Raisen, thay vì là một thành viên của “Những người giải phóng”, bà ta,
không nghi ngờ gì nữa, là kẻ thù của nhân loại.”

“……Em hoàn toàn đồng ý chuyện đó.”

Có vẻ như, Đại Mê Cung Raisen sẽ là một nơi khó khăn theo một cách hoàn toàn
khác với Đại Mê Cung Orcus.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #144