Tám Mươi Năm Sau.


Người đăng: chubeodangyeu@

Trần Bảo ngồi trên mỏm đá quan sát dân cư trong thôn đang cười nói hồn nhiên,
những giọt mồ hôi vất vả điểm sáng gương mặt ngây thơ, nhiệt tình và hạnh phúc
của họ. Hắn khẽ mỉm cười.

Hôm nay hắn ba mươi sáu tuổi, nếu tính cả đời trước thì là vậy.

Đời trước làm một con NEET, hắn không có quá nhiều hùng tâm tráng chí, đầu
thai kiếp này cha mẹ đều còn, có một anh trai đảm đương sốc vác, hai đứa em
gái đáng yêu cả ngày đu theo hắn.

Thật sự rất bình yên, hắn từng nghĩ nếu sống lại một đời thì ta sẽ thế này sẽ
thế kia, nhưng qua mười năm hắn từ bỏ, thực sự thì tâm linh hắn rất yếu đuối,
không chịu được khổ cực, vậy nên không luyện võ. Sợ đau, nên không dám đi vào
rừng sau tranh đấu với dã thú, thậm chí hoang thú, yêu ma, sẽ chết đấy.

Có lẽ đời này hắn chỉ cần an tâm làm nông, lớn thêm chút thì cưới một cô gái
hiền dịu trong thôn, sinh vài đứa nhóc đáng yêu, độ qua một đời.

Nắm tay Trần Bảo hơi siết lại.

Tất cả chỉ là giả tạo, chỉ là hư huyễn, chỉ là ảo ảnh như bọt nước bất kỳ lúc
nào cũng có thể vỡ tan.

Cùng ngày hắn ra đời thì con trai trưởng thôn - Lạc Long Quân, cũng ra đời,
nhân tộc đang sống chui nhũi như chuột trong cống, yêu ma quỷ thú đang giương
mồm lộ ra tấm miệng ghê tởm của bọn chúng.

Vận mệnh đã xoay chuyển, hắn nếu không tu luyện, nếu không dũng cảm, nếu không
rặn ra cái gọi là ý chí chiến đấu thì ngắn một năm, dài mười năm sẽ trở thành
một đống thịt thúi trong bụng lũ ma quỷ kia. Do sợ chết, do quý trọng sinh
mệnh nên hắn phải liều mạng.

Trần Bảo thả người khỏi mỏm đá cao hơn ba mét xuống. Nhặt lên cây giáo đá sần
sùi được hắn để bên dưới sau đó sải bước ra của thôn cất tiếng gọi.

“Lạc, ngươi vẫn chưa xong sao?”

Gần cửa thôn là một sân tập võ khá lớn, một thiếu niên hơi cao lớn hơn chúng
bạn cùng tuổi đang chống đẩy, nâng đá, mồ hôi trượt trên những đường cơ bắp ẩn
hiện mà lứa tuổi không nên có, khuông mặt sáng bừng đáng yêu, non nớt bên
trong mang theo một chút sắc bén.

Nghe Trần Bảo gọi hắn từ dưới đất bật lên cực kỳ nhanh nhẹn, thân hình uyển
chuyển như báo săn. Nhấc lên cặp rìu đá khá lớn hùng hục chạy đến vỗ vai Trần
Bảo.

“Hôm nay chúng ta đi săn ở đâu?”

“Suối thượng nguồn.” Trần Bảo đáp ngắn gọn sau đó lạnh nhạt vác giáo tiến vào
rừng.

Lạc Long Quân khuôn mặt đáng yêu hơi ũ rũ, Trần Bảo tính cách quái dị, không
tiếp xúc nhiều với đám đồng lứa trong thôn. Từ khi có thể đi vững, hắn luôn
theo sau người lớn tiến vào trong núi mạo hiểm, nhiều lần đều phải tắm máu trở
về, cha hắn luôn khen Trần Bảo không dứt để hắn cũng có chút ghen tỵ.

Tuy nói vậy nhưng Long Quân vẫn tương đối quý Trần Bảo bởi hắn được Trần Bảo
dạy cho đi săn, dạy cho phương thức chiến đấu, bạn chơi cùng lứa thì hắn thân
với Trần Bảo nhất.

Hai người men theo các lùm cây bên suối ngược lên thượng nguồn cẩn thận. Gai
góc cào lên da chỉ lại vài đạo ngấn nhẹ. Phía trước càng lúc càng trở nên sâm
trầm, thậm chí đã bắt đầu bay ra nhàn nhạt mùi máu tươi, mùi máu tươi của nhân
loại.

Họ đã vào lãnh địa của tộc Hắc Lang. Trong khuôn viên trăm dặm này là lãnh địa
của Lang tộc, Hắc Lang về sức chiến đấu xem như trung thượng nên được xếp ở
đây chống cự với các thôn của nhân tộc trốn chui nhũi trong rừng.

Trần Bảo hai tay nắm giáo đá hơi run nhẹ, dù đã bao lần theo người trưởng
thành đi săn, chứng kiến cái chết của những người khác, nhưng mùi máu nơi đây
vẫn khiến hắn thở không nổi, đầu óc hơi choáng nôn.

Quan sát hoàn cảnh chung quanh cùng quy luật tuần tra của bầy sói, Trần Bảo
đào một mương đất vừa đủ người nằm sau đó để Long Quân lấp đất và lá cây lên
người, đặt phía trên một đống thịt thú rừng học săn được trên đường đến đây.

Qua một chốc, vang lên tiếng sột soạt của tiếng chân đạp trên lá mục. một thân
ảnh hắc ám từ từ đi ra khỏi bóng râm. Nó là một con Hắc Lang có kích cỡ như
con nghé lớn, toàn thân đen nhánh chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ tươi bạo ngược. Nó
thong thả đến gần miếng thịt hơi ngửi, sau đó há mồm.

Sột soạt.

Hắc Lang giật mình hơi ngẩng đầu.

Vừa lúc này đất cát bắn lên, thân ảnh nhỏ nhắn lấm lem bùn đất lá vụn cực
nhanh nhoáng lên dùng giáo đá đâm mạnh vào người con Hắc Lang. Trần Bảo không
cần biết mình đâm vào đâu chỉ cần biết bản thân có thể gây sát thương lớn nhất
có thể bởi thật sự không có thời gian cho hắn lựa chọn vị trí đâm.

Cùng lúc đó Long Quân từ gần đó lao ra, hay con rìu đá vung lên xé đôi miệng
con sói khiến nó không thể gào lên. Vốn có thể chẻ đôi đầu Hắc Lang nhưng sọ
nó quá cứng khiến rìu thế dừng lại.

Hung tính nổ ra, tuyệt cảnh khiến con Hắc Lang điên cuồng vung ra móng vuốt to
lớn sắc bén tạo thành từng đạo phong nhận bắn tung tóe về hường Long Quân
trong khi Trần Bảo bắt đầu dùng giáo đâm vào các bộ vị hiểm yếu của nó.

Trần Bảo cắn chặt răng xoay người về hướng Long Quân nắm chân của hắn kéo lấy
Long Quân nện về dưới đất, phong nhận lướt qua thổi bay một mảng cỏ lớn, khắc
vào thân cây phía sau.

Long Quân tránh khỏi phong nhận nhưng Trần Bảo trên lưng hiện lên một đạo
phong nhận, máu tươi vẩy trên đất, da thịt rách nát lộ ra cả xương.

Con người, đối mặt tử vong có kẻ tự xưng mình dũng cảm sẽ trở nên hèn yếu, có
kẻ nghĩ bản thân hèn yếu nhưng lại hiện ra dũng khí đáng kinh ngạc, và có kẻ
đối mặt tử vong lại hiện ra một mặt điên cuồng cùng tỉnh táo đến đáng sợ.

Trần Bảo tự nhận mình là kẻ hèn yếu, hắn cho rằng mình sợ chết, nhưng lại
không biết bản thân hắn lúc này, khi mà đối mặt với cái chết lại thể hiện ra
sâu trong linh hồn sự âm u, bạo ngược, điên cuồng cùng tỉnh táo.

Nếu không kịp thời cầm máu và khử trùng hắn sẽ chết trong vòng mười phút nữa,
móng vuốt của Hắc Lang rất độc.

Nhưng nếu không giải quyết Hắc Lang, hắn không thể an tâm chứa thương. Trần
Bảo ánh mắt lạnh đi, hắn liếc về Long Quân, người sau hiểu ý, như một con báo
nhẹ nhàng bò vòng ra sau Hắc Lang, bao vây lại nó.

Độc tố theo phong nhận bắt đầu ngấm vào máu khiến não hắn long lên, Trần Bảo
cắn đầu lưỡi sau đó lăn về sau nhấc giáo đá.

Hắc Lang bởi đầu bị Long Quân tổn thương quá nặng nên tầm mắt mơ hồ, nó chỉ có
thể nghe loáng thoáng tiếng động sau đó vận sức lao về, giương ra toàn bộ móng
vuốt cùng răng nanh.

Trần Bảo cực độ thu người lại lăn nhẹ một bên thuận thế xuyên giáo vào cổ con
Hắc Lang. Cùng lúc Long Quân đuổi kịp Hắc Lang cả người đu vào lưng nó, hai
chiếc rìu đá quy mạnh một vòng, đầu lâu con hung thú rơi xuống.

Giết chết Hắc Lang, Long Quân vội vàng đến cạnh Trần Bảo, nhấc lên hắn cùng
đầu sói rời đi.

Từ trong hốc cây đào ra Huyết Trùng, Long Quân đưa Huyết Trùng lại vết thương
trên lưng Trần Bảo để nó hút sạch máu độc, đây cũng là Trần Bảo chỉ dạy cho
hắn.

Ném đi con Huyết Trùng đã đen đi và cứng ngắc vì máu độc, Long Quân cầm máu
cho Trần Bảo.

...

Trần Bảo nhìn một dáng người râu ria lùm xùm, lôi thôi ngồi trước màn hình máy
tính trong căn phòng kín ẩn hiện đầy rác.

“Cuộc sống mới thực sự khó khăn nhỉ?". Dáng người cất tiếng khàn khàn, sau đó
quay lại, đó là một đôi mắt vô thần, trống rỗng, tuyệt vọng.

“Cũng không tệ, xém treo mấy lần nhưng thực sự rất thú vị”. Trần bảo hơi mỉm
cười nói.

“Ta thực sự muốn điều gì ở bản thân, kỳ vong điều gì ở gia đình, mong muốn
cuộc sống như thế nào?” Người đối diện lắc đầu, đôi mắt vô thần ngẩng nhìn. Cả
căn phòng đã biến mất, thay vào đó vào tinh không hỗn loạn, đủ hiệu ứng kỳ dị
nổi lên.

Trần Bảo nhếch miệng.

“Hoang mang khi đầu thai, không là quá nhiều mừng rỡ?. Run rẩy khi đối mặt
lịch sử, không là hưng phấn?, sợ hãi khi đối mặt cái chết, không là sự điên
cuồng, hắc ám trong tâm trí đang nở ra như một đóa hoa sen tà ác?”.

Bóng người nhìn chằm chằm Trần Bảo.

“Là con NEET mà ngươi cũng nói được như vậy sao?”.

“NEET không mong được thay đổi sao, chỉ là đã trễ bước nào có thay đổi dễ
dàng, nếu được nắm lấy cơ hội thay đổi ta tin chắc NEET là sinh vật đáng sợ
nhất, kinh khủng nhất, bởi họ là những kẻ từ đáy địa ngục ngưỡng vọng ánh sáng
đỉnh thiên đường”. Trần Bảo giờ khắc này cả người tỏa ra ánh sáng kì dị chói
lòa chiếu khắp cả tinh không, xua tán mọi huyễn ảnh.

Đôi mắt vô thần lấp lóe từng tia ánh sáng thần thái, cả thân thể dần tan thành
quang điểm dung nhập vào Trần Bảo.

“Vậy hãy giãy dụa mà bò đến nơi đó…”


Anh Linh Thánh Kỳ - Chương #2