Bóng đêm như mực, thỉnh thoảng có một số ánh đèn chiếu tới, mấy người đàn ông cầm súng không ngừng đi lên phía trước, trong bóng đêm xa xăm, có một bóng người dần hiện ra, sau đó đi tới chỗ mấy người đang vây kín mình.
Trong bóng tối, bãi cỏ này như trở thành một thế giới vô hình xa xăm, bên cạnh nó chính là một con đường lớn, hai bên giáp với một rừng cây, phía xa có một công trường bỏ hoang và một số kiến trúc nhỏ.
Đèn đường cô độc đứng ngay cạnh biển, bên cạnh nó chính là một thành phố được bao phủ bởi một màn sáng bạc.
Vừa đi về phía trước, Lập Minh Đạo Húc vừa quan sát và cảm nhận sự biến hóa của bãi cỏ, hắn không bỏ qua một dấu vết nào, Nguyệt Trì gia là nhẫn thuật thế gia (ninja), cho nên đối với việc ẩn nấp trong bóng đêm đã trở thành một kỹ xảo nổi danh.
Nhưng nhẫn thuật không phải là kỹ thuật chui xuống đất hay bay lên trời giống như trong phim, nói trắng ra nó chính là cố gắng im lặng và nhanh chóng di chuyển trong bóng tối.
Bãi cỏ cao ngang người, ban ngay trời lại mưa nên không thể di chuyển nhanh được. Đám sát thủ được huấn luyện nghiêm khắc này muốn tìm ra được phương hướng di chuyển của nàng quả thực rất khó khăn.
"Hướng tây bắc, Sasaki cậu vòng qua bên kia chặn lối của cô ta..."
"Hai bên nhanh một chút, cô ta ở gần đây thôi..."
"Thấy người lập tức nổ súng, không tiếc thứ gì..."
Diễn tả thì bằng lời vậy thôi chứ ra lệnh thực chất toàn bằng động tác, tiểu đội này phối hợp một cách nhịp nhàng, Lập Minh Đạo Húc thỉnh thoảng nhìn sang hai bên, hoặc liếc mắt nhìn lại phía sau rồi lại di chuyển.
Trong không khí tràn ngập sự áp lực, trong lòng hắn đang bị bao phủ bởi một cảm giác thất bại.
Kế hoạch đối phó Nguyệt Trì gia thực ra đã có từ nhiều năm trước, Bùi La Gia cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Từ xưa đến nay hắc bang, kinh tế, chính trị thực chất không thể nào phân biệt được, đặc biệt là ở một quốc gia như Nhật Bản, cho dù là Nguyệt Trì hay là Bùi La Gia, tứ chi của nó vô cùng khổng lồ, lực lượng càng mạnh thì lại càng bí ẩn, và điều đó đẩy nó lại gần hắc bang.
Muốn tồn tại ở quốc gia này phải có chính phủ ngầm đồng ý, mỗi thế lực đều có một ô dù nâng đỡ, muốn động tới đối phương kiểu gì cũng động tới lực lượng ủng hộ đối lập trong chính giới.
Dù sao chuẩn bị lâu như vậy thì bước hành động đầu tiên phải như sấm sét, hai hôm nay họ dùng kết hoạch sát thủ, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để khiến cho đối phương không kịp trở tay, tiếp theo đó phải dùng lực lượng tiềm nhập bên trong để trực tiếp tiêu diệt đối phương, qua hai hôm, Nguyệt Trì gia sẽ sụp đổ...
Đây là kết quả tốt nhất, nhưng mà hôm nay khi xâm nhập vào Nguyệt Trì gia, bọn họ mới phát hiện rằng mình đã trúng mai phục, hắn đã hiểu, sự tình có biến hóa.
Đi nhầm một nước cờ sẽ phải trả giá rất lớn, đám sát thủ xâm nhập Nguyệt Trì gia lần này có tố chất rất cao, nhưng số chạy ra ngoài được chỉ còn lại non nửa, một số bị bắt, một số bị giết, hiện cũng chưa biết chính xác là thế nào, cho nên hắn đi được nửa đường mới trực tiếp thay đổi kế hoạch, mới tránh khỏi việc toàn quân bị diệt, cũng vì vậy mà gặp Nguyệt Trì Huân.
Đã mấy năm nay cho dù đã an bài gian tế ở Nguyệt Trì gia, nhưng mà hành động của cô gái này không ai nắm rõ được, cho dù cả bố của cô nàng.
Nhưng lần này Nguyệt Trì Huân lại trực tiếp biến mất đã khiến cho người khác hoài nghi, nhưng cũng vì tư liệu quá ít mà không phán đoán được gì.
Tới lúc này hắn mới phát hiện là cô ta có tham gia vào kế hoạch, đây có thể là đầu mối biến hóa giúp hắn tìm hiểu tại sao sự việc này thay đổi.
Dù gì cũng phải giết cô gái này...
Trong lòng nghĩ như vậy thì thấy có người bên trái làm động tác thủ thế, bọn họ nhanh chóng vây tới đó, trong bóng tối, cỏ phấp phơ, chỉ có một cái ba lô ở đó.
"Không nên tới gần..."
Mọi người đều duy trì khoảng cách mấy mét, im lặng cẩn thận di động sang xung quanh tìm kiếm đầu mối, mấy tên phụ trách ở hướng tây bắc cũng tới gần. Lập Minh Đạo Húc vươn tay đang muốn làm động tác, đột nhiên hắn nghe thấy một thanh âm rất nhỏ nào đó.
"Tản ra —— "
Tia sáng xuất hiện ở bên cạnh!
Ánh lửa sáng lòa, sóng xung kích lan tới cả đám cỏ rồi tỏa ra bốn phương tám hướng, cái ba lô cách họ không xa nổ tung tạo thành một quả cầu lửa rất lớn, thanh thế lần này kinh người, nhưng do mọi người có chuẩn bị trước, lúc làn sóng xung kích lan tới họ cũng thuận thế mà tản ra, cho nên không bị tổn thất lớn lắm.
Lập Minh Đạo Húc thấy sau lưng một gã đồng bọn cách đó không xa có một bóng người màu đen lao như bay lướt qua.
Chủy thủ ở trong không khí tỏa ra ánh sáng màu hổ phách, sát thủ kia phản ứng cũng nhanh, hắn đột nhiên xoay người né tránh, tiếng súng vang lên trong trời đêm, hai người hợp lại một chỗ.
Trong bóng đêm này chỉ thấy hai người bọn họ lướt qua nhau một cái thật nhanh, ánh đao chém ngang, đảo ngược lại một vòng, bóng hình Nguyệt Trì Huân nấp sau người tên sát thủ kia, một tên định giơ súng hỗ trợ thì ánh đao chợt lóe, máu tươi từ ngực hắn phun ra, một đao kia thật quỷ dị và kinh diễm.
Lập Minh Đạo Húc lập tức bắn một phát súng rồi lao tới, nhưng khi tới nơi đã chẳng còn thấy bóng của Nguyệt Trì Huân đâu, tên bị công kích đầu tiên bị chém đứt tay, yết hầu cũng bị thủng, hắn nằm trong đống cỏ, một người khác thì che ngực, lảo đảo lui ra phía sau, không ngừng nổ súng vào đám cỏ hai bên, nhưng mà có người đỡ được hắn thì hắn đã không còn chút sức nào xụi luôn xuống đất.
Thanh âm đấu súng cứ như vậy vang lên từng tiếng một, mỗi một viên đạn bắn ra là một tảng có bị cày tung lên, bay lả tả trên không trung rồi rơi xuống.
"Cô ta đang nói chuyện..."
Tên bị đao đâm thủng ngực ngã xuống cỏ, ánh mắt nhìn thẳng lên bầu trời đêm, hắn vẫn còn ý thức đang hấp hối, máu tươi từ miệng phun ra như suối, hắn cố gắng nói ra những tin tức cuối cùng:
"Nếu như... nếu như các ngươi... không chết, lão sư... Lão sư sẽ mắng ta... nàng nói, nàng nói..."
"Bằng bằng!"
Một gã sát thủ đột nhiên kêu lên, giơ súng về hướng Huân bỏ đi mà bóp cò súng, sau đó lại lấy một trái lựu đạn mà ném ra ngoài, ánh lửa bốc lên, cỏ dại tung bay.
Mọi người nhìn theo tia sáng này, nhìn về phía bụi cỏ bị đổ, đột nhiên có một gã sát thủ giơ súng lên quát:
"Cô ta ở chỗ kia!"
Ánh sáng chiếu rọi cả một vùng, thiếu nữ như báo săn mồi vọt ra ngoài, khi Lập Minh Đạo Húc di súng tới đó, hắn đã thấy trên tay cô gái có hai khẩu súng tự động, đồng thời hướng về phía mình.
Cách đó không xa ở hướng tây bắc, có một người nâng ống phóng rốc-két, ánh hỏa tiễn lóe lên lao tới, cỏ bay toán loạn, ánh sáng xẹt qua vai thiếu nữ, áo rách tung bay, tiếng nổ này là điềm báo hiệu cho đôi bên cùng bóp cò súng.
Cả đêm nay, chỉ có lúc này là sôi trào.
Ánh sáng chiếu rọi những khuôn mặt đang khẩn trương, có người nhếch đôi môi, có người kêu to chửi rủa vung mạnh khẩu súng trên tay không ngừng bắn phá, lực phản chấn làm cho cánh tay hắn rung lên, mùi thuốc súng, vỏ đạn bay tứ tán trong đêm.
Huân nắm chặt cò súng, thân hình hơi xoay lại, hai tay cố súng kéo hai khẩu súng đang giận dữ phun lửa trở về, đạn bắn ra trong không khí tạo thành một vệt sáng, trải theo hình cánh quạt, cuối cùng thì hai khẩu súng đều hướng về phía Lập Minh Đạo Húc, những viên đạn không ngừng phun ra.
Một giây đồng hồ sau đó, máu tươi từ trên người nàng rỉ ra, thân hình nàng bị đánh bay ra ngoài, ngã nhào ở trong bụi cỏ.
Tiếng súng liên tục vang lên, ngọn lửa do những vụ nổ bốc lên nghi ngút đốt cháy cả những cành cỏ tươi.
Hai người bên phía Bùi La Gia lại ngã xuống, những người còn lại vây kín nơi này, bãi cỏ có vết máu, cỏ bị dẫm đạp nhưng bóng thiếu nữ đã biến mất.
"Thật hung hãn... Bây giờ không phải là chúng ta muốn giết nàng, mà là nàng muốn giết chết chúng ta."
Lập Minh Đạo Húc nhìn những vết đạn xẹt qua, hôm nay máu ở cánh tay phải của hắn đang chảy, hai hàng lông mày nhíu chặt.
"Lão sư của nàng..."
"Chính là một thằng tên là Cố Gia Minh..."
Nghe thấy cái tên này mọi người đều im lặng một lúc, có người nhìn thoáng qua phía sau, sau đó thay băng đạn mới, lên đạn "Răng rắc".
"Không thể tha thứ!"
Nghiến răng nghiến lợi nói một câu, bọn họ lại một lần nữa đuổi theo phương hướng mà Huân bỏ chạy, ở phía xa chính là một công trường bỏ hoang, hơn 10 người phân tán vây nơi đó lại
Cứ hai ba người tạo thành một tổ, họ muốn ngăn không cho Nguyệt Trì Huân thoát đi, một lúc sau, tiếng đánh nhau lại vang lên, những còn lại mọi người dựa theo những quy ước từ trước vây kín nơi đó lại.
Trong công trường không có ánh sáng, tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, trong giàn giáo hỗn loạn có hai thân ảnh đang giao đấu với nhau, dưới góc tường có một gã sát thủ Bùi La Gia gục trong vũng máu.
Đi theo Cố Gia Minh học tập hơn 3 năm, hơn nữa cô gái này lại phải sống một cuộc sống buồn khổ hơn 4 năm nữa, thực lực thiếu nữ này đã tăng lên một trình độ đáng sợ, nàng muốn dùng lực lượng của mình giết toàn bộ đám người này.
Mấy giây sau đó, tên sát thủ kia bị một cái chủy thủ xuyên qua người, thân hình mất cân đối rơi xuống.
Cùng lúc đó những viên đạn gào thét bay tới, những người còn lại ở ngoài kia không ngừng nổ súng, đạn bắn trúng vô số giàn giáo, ánh sáng không ngừng lóe lên, Huân rút lấy một cái ống sắt ở trên mặt đất, sau đó biến mất, mấy giây sau nàng lại vọt ra từ trong bóng tối.
Trì Anh Thiên Huyễn!
Cái ống sát lao tới nhưng lại bị một khối sắt to đánh bay, người kia trực tiếp nhắm họng súng vào phía Huân đang nằm trên mặt đất bóp cò.
Thân hình Huân hơi nghiêng đi, không lùi mà tiến tới, máu tươi từ trên vai cứ chảy ra, nàng cắn chặt răng, lại cầm lấy ống sắt, đâm vào ngực đối phương.
"Á ——" một tiếng người kia bật lùi lại phía sau 6, 7 bước, đây chính là hành động mạo hiểm lấy mạng đối phương, sau một khắc nàng cố gắng đứng vững thân hình, rút ống sắt từ thân thể đối phương sau đó ném ra ngoài.
Tiếng súng vang lên, đạn sượt qua bên người, nàng quay đầu lại chạy vào trong bóng tối.
Ba người từ bên cạnh vọt tới, tiếng súng không ngừng vang lên, thiếu nữ không ngừng tận dụng địa thế để né tránh, thỉnh thoảng đánh trả một chút.
Ba người kia bị cô gái này bắn bị thương, nhưng cũng bắn trúng nàng một lần, có người ném lựu đạn, cái giàn giáo này lập tức sập xuống, Huân né tránh không kịp, bị một số thứ đập vào người, bắt buộc phải lao ra.
Một gã sát thủ vừa lúc chắn ở trước mặt nàng, giơ súng lên còn chưa kịp bóp cò thì đã bị cô gái kia lao tới đẩy bay hắn ra ngoài. Ngực và bụng hắn đã bị chủy thủ đâm thủng, máu tươi tuôn ra như suối.
Không ngừng truy đuổi, chạy giết, cái mục tiêu mà mọi người vây kín kia đã biến mất.
Bóng đêm trở nên yên tĩnh, ở sát biên giới của công trường, thiếu nữ người đầy máu cầm một cái điều khiển từ xa, nhấn xuống một cái. Tới gần công trường sát biên giới chỗ nào. Đầy người tiên huyết thiếu nữ từ địa hạ cầm lên một cái điều khiển từ xa, nhấn xuống chốt mở.
Một tiếng nổ lớn bao phủ cả bầu trời đêm.
Đây chính là địa điểm mà nàng bố trí cái bẫy thứ hai, nàng muốn thành công nhưng cũng phải trả một cái giá thật lớn, nhưng cho dù như thế nào thì cũng đáng giá, nàng còn kém lão sư, nhưng đối với bản thân nàng đã là một thành tích rất tốt.
Trong trí nhớ của nàng, thỉnh thoảng khi nàng làm tốt, hắn cũng vỗ vỗ đầu nàng, nói với nàng một câu:
"Miễn cưỡng coi như là khá lắm rồi."
Chỉ còn một chuyện cuối cùng là kết thúc những chuyện này, sau đó... quay đầu lại nhìn một bóng người đứng cách đó không xa, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt của người này.
Đây là một gã sát thủ Bùi La Gia bị trọng thương, đại khái cao khoảng 1m9, lúc bị trọng thương hắn không theo mọi người truy đuổi Huân, cho nên lúc này hắn nổi giận gầm lên một tiếng sau đó vọt tới.
Huân hơi sững sờ, sau đó thân hình bay lên.
Ầm ầm, người kia đấm vào bức tường sau lưng nàng, bức tường đổ xuống, một nửa người của Huân bị vùi lấp trong bụi bặm, tên sát thủ bị trọng thương lảo đảo lui ra phía sau, cúi đầm nhìn con dao trên ngực mình, sau đó lại nhìn thiếu nữ cô độc kia.
"A..." Hắn đi về phía trước một bước, sau đó thân hình ầm ầm đổ xuống, máu tươi tràn ra mặt đất.
Ngọn lửa ở trong công trường cháy rừng rực, đủ loại âm thanh đan xen vào nhau, mấy phút sau, Huân chậm rãi mở mắt, cố gắng di động thân hình.
Trên người nàng dính đầy bụi, toàn thân đều là máu tươi, có máu của nàng, có máu của địch nhân, áo bị rách một chút, vết thương khắp toàn thân, tay trái bị chém máu tươi theo đó mà tràn ra.
Thất tha thất thểu đi vài bước, nàng hơi khôi phục ý thức, quay đầu lại liếc mắt nhìn công trường đang cháy, ở phía xa xa có xe cảnh sát đang lao tới bên này.
Còn có chuyện phải làm nữa...
Nàng nghĩ như vậy rồi cố gắng bước đi, trong chốc lát biến mất ở trong bóng tối...
***
Cũng trong đêm, trong Nguyệt Trì gia
Mùi thuốc súng khét lẹt, một đám người bận rộn dọn dẹp, chiến đấu xảy ra ở nhiều nơi khác nhau nên bây giờ hơi náo động.
Rõ ràng đây chính là một cảnh tượng sau một trường đại chiến, ở đó còn có nhiều thi thể bị cháy, có rất nhiều máu nhưng không có xác chết, tất cả mọi người đang dọn dẹp những công việc còn lại.
Ở chính đường của gia tộc, mấy chiếc xe sang trọng chạy vào bên trong, đám người gia chủ Nguyệt Trì Chính Không, hiện giờ vẫn đang chờ ở bên đường.
Lần này chiến đấu tương đối kịch liệt, thiếu chút nữa hắn cũng bỏ mạng do bị sát thủ tập kích, tay hắn bị thương, băng một cái băng vải thật to, nhưng may mắn là không có trở ngại gì.
Tuy rằng chiến đấu vô cùng ác liệt, nhưng mà Nguyệt Trì gia tổn thất không lớn, trên mặt ai cũng có sự vui mừng.
Đoàn xe chậm rãi dừng lại, một lão giả xuất hiện ở bên ngoài, rõ ràng đây chính là Thanh Xuyên Bình Thứ, người được cho là bị giết trong vụ ám sát hôm qua, ở xung quanh hắn có mấy người hộ vệ, trong đó có cả Văn Thái Lang.
Lúc này sắc mặt Thanh Xuyên Bình Thứ rất vui mừng, hắn bắt chuyện luôn với Nguyệt Trì Chính Không, vừa nói vừa đi vào trong, nhìn thấy cảnh tượng bên trong có thể nhận ra cảnh tượng chiến đấu kịch liệt đêm nay.
"Lúc tuổi còn trẻ, cảnh tượng như thế này cũng đã trải qua không ít, hiện giờ không được nữa rồi... Đã lớn tuổi, ngay cả những chuyện nhỏ cũng làm không xong, vô cùng khẩn trương."
Đôi bên có quan hệ qua lại với nhau, mặc dù Thanh Xuyên Bình Thứ có địa vị rât cao ở chính giới, nhưng lúc này vẫn ngồi ngang hàng nói chuyện với Nguyệt Trì Chính Không.
Nghe Nguyệt Trì Chính Không nói sơ qua về thành quả đêm nay, hắn bắt đầu nói tới một chuyện then chốt khác.
"Để có thành tích hiện giờ cũng là nhờ lệnh ái nhắc nhở và bố cục, mạng của lão nhân này cũng là do nàng cứu. Chứng cứ những người như Bùi La Gia và Tam Khẩu, Tỉnh Thượng cũng do nàng lấy được, chỉ trong vòng vài ngày tới, ta có thể trực tiếp tiến công bọn họ. Lần này toàn thằng như vậy, không biết Huân tiểu thư đang ở nơi nào, ông cần phải nói giúp lão nhân này một tiếng, ta muốn đích thân biểu thị sự cám ơn đối với nàng..."
Hắn nói như vậy khiến cho sắc mặt Nguyệt Trì Chính Không có chút xấu hổ, quay đầu lại liếc mắt nhìn đám người Văn Thái Lang, Nguyệt Trì Triết Dã. Hắn chậm rãi lắc đầu:
"Xin lỗi, từ trước tới nay Huân vẫn chỉ hành động một mình, mấy hôm trước nó đã tới Tokyo bố cục, một người làm cha như ta cũng không rõ lắm, nhưng khi nào nó trở về nhà, ta nhất định sẽ bảo nó tự mình tới gặp Thanh Xuyên nghị viên."
Thanh Xuyên Bình Thứ cười lắc đầu:
"Phải thông báo cho ta biết mới đúng, ân cứu mạng là chuyện lớn, là đại sự, hơn nữa nếu không có nàng, ta cũng được, mà gia tộc ngươi cũng được, tất cả đã xong rồi, sao lại bảo Huân tiểu thư tới được chứ, nói với ta, ta sẽ tới."
Nguyệt Trì Chính Không biểu tình lúng túng cùng với Thanh Xuyên Bình Thứ bàn về con gái mình. Từ trước tới giờ hắn không mấy quan tâm tới cô con gái này, bốn năm trước khi Cố Gia Minh đến Nhật Bản giết chết Ngự Thủ Thương, hắn cũng biết là cô con gái này hiện giờ rất lợi hại.
Song khi bên Trung Quốc truyền đến tin tức Cố Gia Minh chết, con gái hắn đã đoạn tuyệt giao lưu với tất cả người ở bên ngoài, lúc đó mặc dù hắn có lòng muốn cải thiện quan hệ nhưng đã không có cơ hội. Bởi vậy mấy hôm vừa rồi hắn cũng không quan tâm tới việc con gái mình đi đâu.
Mấy năm này hắn đã từng ký thác kỳ vọng vào đứa con tư sinh Nguyệt Trì Triết Dã nhưng lại không thấy hắn có chỗ nào xuất sắc, nếu Huân đã không để ý tới ai thì hắn cũng đành chấp nhận.
Ai ngờ yên lặng bốn năm, Huân dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bộc lộ lực lượng, nếu như không có nàng nhắc nhở thì hiện giờ đúng như Thanh Xuyên Bình Thứ nói, toàn bộ gia tộc đã tiêu vong.
Tới lúc này, hắn mới bắt đầu nhớ lại những biến hóa trong mấy năm qua của Huân, hắn nhận ra mình đã làm sai nhiều chuyện với cô con gái này, hơn nữa... sợ rằng không còn khả năng bù đắp nữa...
Đột nhiên có một người lục đục chạy vào nói:
"Huân tiểu thư, Huân tiểu thư nàng..."
Hắn nói câu này làm cho mọi người lập tức khẩn trương, Văn Thái Lang và Nguyệt Trì Chính Không đồng thời lên tiếng:
"Huân làm sao vậy?"
Không khí như bốc lửa, một chiếc xe nhỏ lảo đảo lao từ bên ngoài vào.
Mấy hộ vệ bên người Nguyệt Trì Chính Không lập tức vây lại, chiếc xe phanh kít một tiếng, đâm nát một cột tre bên đường. Tới lúc này mọi người mới mơ hồ nhận ra, người trong xe chính là Huân.
"Là Huân đấy..."
Thấy bên cạnh có người nói, Thanh Xuyên Bình Thứ hứng thú bước tới hỏi:
"A. Đây là Huân tiểu thư ư?"
Một lát sau cửa xe mở ra, có người thất thểu đi tới.
Toàn thân thiếu nữ toàn là máu, lúc này nàng xuất hiện ở trước mặt mọi người làm cho ai nấy đều khiếp sợ, lúc đám người Văn Thái Lang vội vã muốn xông lên thì Huân lắc lắc tay phải, hướng họng súng sang phía bên này, mục tiêu chính là Tây Điền Trực Tai vốn đứng im lặng bên cạnh Nguyệt Trì Triết Dã.
Người này từ bên ngoài gia nhập Nguyệt Trì gia, cũng bởi vì thành tích xuất sắc mà được trọng dụng, lúc này thấy Huân hành động như vậy, hắn đột nhiên rút súng nhắm thẳng vào Thanh Xuyên Bình Thứ, cùng lúc đó, mấy họng súng khác cũng giơ lên nhắm thẳng vào hắn.
Bằng một tiếng, Huân trực tiếp bóp cò, một súng này bắn thẳng vào mi tâm đối phương, máu tươi phun ra, thi thể kia ngã xuống, ngoại trừ Thanh Xuyên Bình Thứ có chút nghi hoặc thì những người còn lại chỉ nhìn thoáng qua.
Nguyệt Trì Chính Không nói:
"Mau gọi bác sĩ tới đây... Các người còn không tới đỡ Huân..."
Hắn còn chưa ra lệnh xong, đám người Văn Thái Lang đã vọt tới bên cạnh nàng, chuẩn bị đỡ lấy thiếu nữ bị thương.
Nhưng mà khi chuẩn bị vươn tay đỡ lấy nàng, họng súng nàng run run chỉ tới:
"Tránh ra!"
Mọi người đứng im, Huân hít sâu một hơi, nhìn Nguyệt Trì Chính Không sau đó chậm rãi rời đi, một gã vốn chính là bác sĩ của Nguyệt Trì gia mang theo hộp thuốc chạy tới.
Mắt thấy thương thế của Huân hắn muốn đi tới đỡ lấy nàng thì bị nàng dí súng vào đầu, hắn vội vã lui ra đứng ở bên cạnh chẳng biết nên làm gì cho phải.
"Huân, con..."
Nguyệt Trì Chính Không muốn nói gì đó nhưng không biết nên khuyên thế nào, cô con gái này đã run rẩy đi tới kéo cánh tay của hắn
Cánh tay hắn bị thương không nặng, đã được băng bó kín, cũng không bị gì lớn ảnh hưởng gì lớn.
Huân kéo cánh tay hắn, dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào băng vải màu trắng, nhìn bề ngoài thì giống như là một loại tình cảm yêu thương của người con đối với cha.
Một lát sau, Huân đi tới bên cạnh bác sĩ, mở cái hòm thuốc, lấy ra một đoạn băng vải lại đi đến, nàng dùng cánh tay có thể hoạt động buộc lại một lần, thắt một nút hình con bướm.
Một sự trầm mặc không thể nói.
Đứng ở cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, nhìn thiếu nữ bị thương lúc nào cũng có thể ngã xuống, Văn Thái Lang bỗng nhiên muốn khóc, hắn cũng nhớ lại, trước đây rất lâu khi họ còn nhỏ, nếu như huấn luyện bị thương, gia chủ phu nhân cũng cẩn thận bôi thuốc cho bọn họ như vậy, trên băng của nàng luôn thắt một nút hình con bướm xinh đẹp..
Rất lâu rồi, trong lúc vô ý, hắn đã đánh mất đi một thứ quý giá biết chừng nào...
Thiếu nữ nhìn cái nơ hình con bướm, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái, xoay người đi ngang qua bố mình, thong thả mà trầm mặc đi tới căn nhà nhỏ thuộc về mình...
Không bao lâu, phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ của Nguyệt Trì Chính Không:
"Theo sau đi, còn đứng đó làm gì!"
Một cái sân, một căn nhà nhỏ yên tĩnh trong trí nhớ.
Huân ngồi dưới đất, nhẹ nhàng mà cởi áo.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, mơ hồ có tiếng người, nhưng nàng mặc kệ tất cả, nàng hướng ra phía ngoài nổ súng khiến cho họ không dám đi vào nữa. Nàng không muốn nghe gì nữa, chỉ một mình nàng thuộc về cái thế giới này, nếu người đó đã không còn thì nàng cũng không muốn sinh tồn...
Vết thương rất đau mang theo một cảm giác mệt mỏi rã rời, nó vẫn chảy máu khi nàng cởi quần áo, một tay nàng dùng khăn mặt bắt đầu lau máu và bụi trên người, lúc vết thương và nước gặp nhau, nàng cảm thấy một cảm giác đau xé tim can, vậy mà trong lòng lại an tĩnh vô cùng, những chuyện nên làm đã làm xong, mệt mỏi quá rồi, nàng nghĩ vậy, nàng nhẹ nhàng hát lên mấy khúc hát ru mà mẹ nàng thường hát cho nàng.
Cho dù thế nào, chuyện nên làm đã làm xong, trong mắt của bố nàng, nàng đã trở thành một người rất tuyệt vời, đề thi mà lão sư để lại cũng đã làm xong.
"Mẹ ơi, tiểu Huân mệt quá!"
Tuy rằng vừa mệt vừa đau thế nhưng... đã có thể rồi?
Nàng lau chùi thân thể, nghĩ tới những chuyện đã trải qua. Lúc còn nhỏ, lúc nhớ mẹ, vì muốn đuổi kịp chúng bạn, nàng luyện tập tới mức thương tích đầy mình vùi đầu vào trong chăn mà khóc.
Khi bị bắt tới Trung Quốc, lần đầu tiên nàng gặp mặt cậu bé kia, ba năm hạnh phúc cứ thế diễn ra, nghĩ tới chuyện Gia Minh đã từng nói "Tôi cũng thích cô", nhớ tới buổi chiều rực rỡ ở cùng với hắn, tới lúc hắn cáo biệt thế giới, chỉ còn lại một mình nàng cô độc trong thế giới này.
Hôm nay, đã không cần chịu đựng nữa rồi...
Lau sạch thân thể, chải tóc, vẫn còn những chỗ có máu, nhưng không sao, tất cả đã xong rồi. Nàng mặc một bộ ki-mô-nô đỏ thẫm mà mẹ nàng để lại, nhớ tới bốn năm trước, Gia Minh cũng đã nhìn thấy nàng mặc bộ trang phục này, cũng ngắm mình thật lâu, đại khái là cũng thích.
Ngồi xuống giường, nàng nhẹ nhàng ôm lấy con gấu trúc nhồi bông, đây là thứ quý giá nhất trong tính mạng của nàng còn lại tới bây giờ.
Lần đó nàng theo Gia Minh đi chơi và nhận được, cũng đã 6, 7 năm rồi, nó quá cũ và hơi rách, nhưng rách chỗ nào nàng lại cẩn thận vá lại, mỗi một sợi lông mất đi nàng lại luyến tiếc.
Nàng bế nó một lúc, tinh thần thỉnh thoảng hoảng hốt, trong phút giây còn tỉnh táo cuối cùng, nàng rút thanh đao ở dưới gối...
"Lão sư..."
Trong thoáng chốc, Gia Minh xuất hiện ở bên cạnh nàng, tóm lấy thanh đao trong tay, nhỏ giọng khích lệ:
"Làm rất tốt."